Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bát Mặc Đào Hoa | Phất Mực Lên Cánh Đào

Chương 1: Thấy chết mà không cứu, thật độc ác

« Chương Trước
Nước Đông Nhạc, bốn phương bình định (bình an + ổn định), quốc thái dân an, nơi nơi đều thấy phồn vinh.

Kinh Thành, bên trong phủ Khúc thượng thư, hôm nay cũng vô cùng náo nhiệt.

Nghe nói là một nhân vật lớn phong hoa tuyệt đại muốn ghé thăm.

Chỉ là cái không khí náo nhiệt không có đến được cái hậu viện hẻo lánh.

Bức tường viện cao kia thực làm người

ta

khϊếp sợ. Vốn trước không có cao như vậy, lại vì một lý do nào đó, năm qua năm, lại dần dần xây cao lên, cuối cùng cao đến mức dọa người như hôm nay.

Giờ phút này, bên cạnh hậu viện tường lại có bóng dáng một nữ tử mặc xiêm y xanh đứng lặng. Nàng đẹp không gì sánh bằng. Bên dưới hàng lông mi dài là một đôi mắt to linh động mang vẻ thanh tịnh, mũi thon cao thẳng cùng đôi môi ướŧ áŧ. Mỹ nhân lại mang một vẻ mặt ai oán, phối hợp với bề ngoài giống như cũng có thể bị gió thổi bay… Quả thực là một khuôn rời của Lâm Đại Ngọc.

*Lâm Đại Ngọc: là một nhân vật hư cấu trong cuốn tiểu thuyết Hồng lâu mộng với vẻ ngoài mong manh như hoa phù dung, là trang tuyệt thế giai nhân hiếm có.

Hai năm rồi, nói là dài cũng không phải dài, nói là ngắn cũng không phải là

ngắn, nhưng lại đủ khiến người

ta

nén mà chết.

Tìm cách thoát chạy hai năm, cũng đã thất bại hai năm.

Nàng là Khúc Đàn Nhi – một con người hiện đại thế kỉ 21 – nói dễ nghe là học người

ta

theo mốt xuyên không, nói khó nghe là ông trời ném nàng vào nơi không hề có chút nhân tính này.

Nàng không phải chỉ theo giáo viên lịch sử đi một chuyến đến bảo tàng thôi sao? Nàng nghe nói có một số đồ cổ không biết đến từ thời đại nào, mà nàng lại không cẩn thận ngả lưng xuống chiếc giường này thôi mà. Nghe nói nó có thể khiến người

ta

ngất đi hoặc hoa mày chóng mặt khi chỉ nhìn nó. Cuối cùng kết quả nằm một cái… Thôi quên đi.

Được rồi, có lẽ một ngày nào đó tâm tình nàng không tốt, nghĩ đến việc nhảy sông tự vẫn, cắt cổ tự vẫn, treo cổ tự vẫn hay uống thuốc độc, nói không chừng sẽ gặp vận cứt chó mà cho xuyên trở về được.

Bất quá, hôm nay sẽ là thời cơ tốt nhất để nàng đào tẩu.

Nàng nghe nói hôm nay hậu viện sẽ không bị canh gác nghiêm ngặt.

Còn nghe nói hôm nay người được gọi là cha nàng sẽ rất bận rộn, sẽ không có thời gian chú ý đến nàng.

Nguyên nhân cũng bởi vì hôm nay nhân vật rất được những nhân vật lớn mặt trong nội cung coi trọng – Bát Vương

gia

– sẽ tới. Chỉ thấy đồn rằng hắn hai mươi hai tuổi, là rồng phượng trong biển người, làm điên đảo vô số nữ nhân.

Vốn hắn có nữ nhân hay không cũng chẳng có quan hệ gì tới nàng đây, nhưng hết lần này đến lần khác, cái kẻ được nữ nhân yêu thích Bát Vương

gia

này lại vừa là đối tượng chỉ hôn của nàng.

Khúc Đàn Nhi sâu kín nhìn bức tường cao, trong mắt lóe lên sự ai oán trong chớp mắt rồi mí mắt lại từ từ rũ xuống. Mười ngón tay nàng xoắn lại một chỗ giống như đang đấu tranh điều gì đó.

Nàng sau đó khẽ cắn môi mỏng, đôi mắt dễ thương lóe lên sự kiên quyết, “Sợ cái gì mà sợ? Cùng lắm chạy trốn thất bại thì lại để cho Khúc lão bà dùng

gia

pháp thôi. Nằm trên giường mười ngày nửa tháng liền hồi phục rồi!”

Liền sau đó, sau khi xác định xung quanh thật sự không có người, nàng khom lưng xuống, nhanh chóng đem mép váy kéo cao một chút buộc lại rồi giẫm lên tảng đá lớn bên cạnh góc tường đã sớm chuẩn bị trước đó. Nàng dùng một cành cây nhỏ lấy đà leo lên.

Cuối cùng…

Hết thảy nghĩ mọi thứ quá thuận lợi, thời điểm nàng leo được lên trên tường vừa định nhảy xuống, chỉ là độ cao phía dưới lại làm cho nàng muốn đập đầu vào tường.

Hai mắt như bốc cháy, khóe miệng khẽ co rút, không khỏi khẽ nguyền rủa bọn họ làm tường cao đến như thế làm gì.

Nàng vô tình tìm được cơ hội trốn thoát này nên cũng không mang gì ngoài một chút tiền lẻ. (Thực ra thì do nàng cố

bỏ

trốn quá nhiều nên lúc nào cũng bị các nô tì kiểm tra chặt chẽ, nàng có muốn mang theo cũng không được.)

Nhảy, nàng sẽ chết rất khó coi.

Không nhảy, kết cục của nàng càng thảm hại hơn.

Huh? Hình như phía ngoài hẻm có người?

Trong nháy mắt nhìn thấy người nọ Khúc Đàn Nhi ngẩn ra một chút. Mặc dù chỉ nhìn lướt qua không thể nhìn rõ khuôn mặt nàng cũng cảm nhận được vẻ tuyệt mỹ phong hoa của người kia. Một bộ bạch gấm khoác trên dáng người bạch ngọc như thanh tùng. Người nọ nhẹ lay động quạt xếp, nhàn nhã ung dung bước tới, như mây trắng phiêu diêu trên đỉnh Thanh Sơn dưới ánh trăng mờ của màn đêm sâu kín.

Nhưng rất nhanh, Khúc Đàn Nhi xem thường mà bũi cái miệng nhỏ nhắn.

NND, tên này đoán chừng cũng là một cái tên B hàng*

*B hàng: ý chỉ hành vi tự thỏa mãn với mục đích là có được cảm giác yêu bản thân với những hành động đạo đức giả hay thậm chí lừa người khác vể bản chất của mình, phô bày những đức tính mà họ không có.
« Chương Trước