- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Bát Mặc Đào Hoa | Phất Mực Lên Cánh Đào
- Quyển 2 - Chương 14
Bát Mặc Đào Hoa | Phất Mực Lên Cánh Đào
Quyển 2 - Chương 14
Ăn tết vui vẻ xong, trên đường cũng náo nhiệt vô cùng, Triệu Tử Lam mỗi ngày mang Lưu Ly ra ngắm đường phố, làm mấy bộ quần áo mới giản dị, áo bông đỏ thẫm mặc trên người Lưu Ly trông rất đẹp mắt, làm nổi bật làn da trắng nõn hồng nhuận của hắn hơn, trên vạt áo bông còn thêu mấy đóa hoa đào, bộ dáng thập phần sinh động. Lưu Ly mặc vào trông thân mình tròn lẩy, giống hệt cái bánh bao, vô cùng đáng yêu, khiến cho ai thấy cũng đều muốn ôm một cái thân chặt.
Triệu Tử Lam mặc một bộ cẩm y màu trắng, lông chim màu đen gắn ở bên, cử chỉ cách nói đều toát lên vẻ phong lưu bất phàm, tiêu sái mờ ảo. Mỗi lần xuất hành liền đưa tới một loạt những sóng mắt lưu chuyển của đám nữ tử. Danh hiệu đệ nhất kinh thành mỹ nam tử cũng thật xứng đáng, mỗi lần xuất hành bên người luôn mang theo một búp bê đẹp tựa tiên đồng, trong lúc nhất thời tâm tình nữ tử kinh thành bỗng trở nên ảm đạm, ánh mắt loé sầu bi.
Ngày hôm đó Triệu Tử Lam mang Lưu Ly đi tới miếu cầu nguyện, Triệu Tử Lam không tin vào mấy thứ này, chỉ là dù sao cũng mang Lưu Ly ra ngoài, muốn cho hắn đến chơi không sót một chỗ nào.
Người tới miếu thật sự rất nhiều, Lưu Ly đem tay nhỏ bé của mình bỏ vào trong lòng bàn tay to của Triệu Tử Lam. Triệu Tử Lam cảm giác được động tác của Lưu Ly, thế là nắm thật chặt tay hắn.
“Triệu Kha ca ca, Triệu Kha ca ca.” Lưu Ly đột nhiên lớn tiếng gọi to một bóng người từ phía xa, Triệu Tử Lam nhìn theo ánh mắt Lưu Ly quả nhiên thấy Triệu Kha đang dập đầu ba lần trước tượng Bồ Tát.
Triệu Kha ở trong cung luôn không có địa vị, số người biết hắn có thể coi như đếm trên đầu ngón tay, vậy mà ra cung lại không mang theo lấy một hạ nhân, kia cũng quả thực là kỳ cục.
Triệu Tử Lam mang Lưu Ly đi qua bên đó, Lưu Ly từ phía sau Triệu Kha ôm lấy cổ hắn, ngọt ngào gọi to:“Triệu Kha ca ca.” Triệu Kha luôn rất thích Lưu Ly, mấy ngày nay đều trêu đùa cùng Lưu Ly.
Triệu Kha kinh ngạc xoay người lại thấy Triệu Tử Lam nhếch khóe miệng nhìn hắn.
“Tam…… Tam ca.” Triệu Kha chậm rãi gọi.
Triệu Tử Lam cười nói:“Kha nhi, lại trộm ra cung?”
Triệu Kha đỏ hồng mặt, gật đầu.
“Sao không để cho đại ca đi cùng?”
“Hắn vội, đệ không muốn làm cho hắn bận thêm.” Triệu Kha thấp đầu nói.
Triệu Tử Lam lặng lẽ nhìn hắn rồi khơi cằm Triệu Kha, còn nói:“Ngẩng đầu, người Triệu gia không dễ dàng cúi đầu.”
Triệu Tử Lam thu hồi ánh nhìn, lại nói thêm:“Ngươi sợ hắn vội, nhưng nếu không thấy ngươi hắn lại lo lắng. Đại ca là người không biết biểu đạt tình yêu, nhưng hắn là thật sự thích ngươi.”
“Kha nhi biết.” Triệu Kha nhẹ nhàng nói.
Triệu Tử Lam vỗ vỗ đầu hắn cười nói:“Tốt lắm, đừng rầu rĩ không vui, như thế này ta làm sao cho người ta thông báo vào cung, nói ngươi ở chỗ ta đây. Buổi chiều ta mang ngươi đi dạo vài nơi, trong cung quá buồn.”
Triệu Kha thản nhiên mỉm cười, gật gật đầu, giống một đóa hoa sen, cao nhã mà thanh tao.
“Lam Lam.” Lưu Ly kéo kéo tay áo Triệu Tử Lam, chỉ hàng loạt những phụ nhân đang quỳ gối, nghi vấn hỏi:“Nàng đang làm gì thế?”
Triệu Tử Lam sờ sờ sau đầu hắn rồi mới giải thích cho hắn hay:“Nàng đang bái lạy Bồ Tát, Bồ Tát sẽ phù hộ cho nàng.”
Lưu Ly cái hiểu cái không gật gật đầu, đi lên phía trước cũng quỳ xuống. Hắn bắt chước người ta hai tay tạo thành hình chữ thập rồi mới nhìn về phía phụ nhân bên trái, chỉ thấy phụ nhân miệng lẩm bẩm:“Hy vọng ta sớm sinh quý tử, vì Lý gia sinh con trai.”
Lưu Ly quay đầu nhìn Bồ Tát, chậm rãi niệm theo:“Hy vọng ta sớm sinh quý tử, vì Lý gia sinh con trai.” Sau khi dùng thanh âm trẻ con non nớt niệm xong, liền học phụ nhân lạy vài cái. Chỉ có điều lạy không tốt, một lần phục lạy khiến cho hắn bị đau mà đứng lên gào khóc.
Triệu Tử Lam vốn đứng ở một bên tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, lúc này liền xông lên trước đem Lưu Ly ôm vào trong lòng, Lưu Ly ôm cái trán khóc ròng, tâm Triệu Tử Lam đầy đau đớn.
“Bảo bối không khóc, để ta xem.” Triệu Tử Lam đẩy hai tay Lưu Ly ra, chỉ thấy một mảng sưng đỏ trên trán. Triệu Kha cũng đi lên trước xem xét, đã thấy Triệu Tử Lam cùng Lưu Lăúgn chặt vào nhau không thể tách rời, mình căn bản là chen vào không lọt, cũng chỉ có thể cười cười thối lui về phía sau.
Triệu Tử Lam nâng… khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Ly lên, nhẹ nhàng thổi khí vào chỗ bị thương sưng đỏ, còn khẽ khàng dùng cao tiêu sưng bôi cho hắn. Lưu Ly cảm thấy trên trán lành lạnh, không còn đau như nãy.
Triệu Tử Lam thân mật hôn nhẹ mũi Lưu Ly:“Cục cưng ngốc.”
Lưu Ly cảm thấy tủi thân, chui vào trong lòng Triệu Tử Lam làm nũng không chịu ra. Triệu Tử Lam luôn luôn sủng hắn, lúc này lại bị ủy khuất, chỉ cảm thấy đau muốn chết.
Lưu Ly tựa đầu vào cổ Triệu Tử Lam, hơi thở ấm áp phả lên cổ Triệu Tử Lam. Triệu Tử Lam cảm thấy vừa động liền cúi đầu hôn Lưu Ly, sau một trận hôn triền miên Lưu Ly liền thở hồng hộc.
Triệu Tử Lam ôm Lưu Ly ra khỏi miếu, tới Hoàng Hạc hiên bao cả một gian phòng gọi tới vài món ăn.
Lưu Ly vẫn mềm nhũn không chịu cử động, để mặc cho Triệu Tử Lam ôm. Triệu Tử Lam sao lại không muốn, vừa ôm Lưu Ly miệng còn vừa không ngừng hỏi.
“Cục cưng ngốc, bây giờ còn đau không?”
Lưu Ly bĩu môi, nhỏ giọng nói:“Không còn đau lắm.”
“Buổi chiều ta mang ngươi đi nơi khác ngao du, lần sau không đưa ngươi đến đấy nữa.”
Lưu Ly lắc lắc đầu:“Không được, hôm nay ngươi nói Bồ Tát sẽ phù hộ chúng ta.”
Sau khi đồ ăn được mang lên Triệu Kha chỉ động vài đũa, hắn có lẽ chỉ muốn ăn nhẹ, nhưng nhìn Lưu Ly ăn uống vui vẻ, bản thân mình lại gắng gắp thêm mấy miếng.
Cơm mới ăn một nửa, Triệu Lẫm sai thị vệ tới tìm Triệu Kha, nói không yên tâm hắn một mình ở bên ngoài, muốn hắn nhanh hồi cung.
Triệu Tử Lam trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, năm đó Triệu Kha chẳng qua vài lần nhìn Triệu Tử Lam hơi nhiều, liền nhắm trúng ghen tuông của Triệu Lẫm, tới giờ phút này tựa hồ một chút cũng không thay đổi, bãn lĩnh ăn dấm chua vẫn rất lợi hại như cũ.
Triệu Kha khó xử nhìn Triệu Tử Lam.
Triệu Tử Lam cũng không nhiều lời thêm gì mà chỉ gật gật đầu nhận lời, hắn ý vị thâm trường nhìn bóng lưng Triệu Kha ngưng trọng thở dài.
Buổi chiều Triệu Tử Lam mang Lưu Ly đi dạo một vòng, Lưu Ly giống như con chim sẻ nhỏ vui vẻ thấy cái gì cũng cảm thấy ngạc nhiên. Trước đây Thanh Trúc bận rộn, lại lo lắng Lưu Ly một mình ra đường, cho nên cơ hội Lưu Ly ra phố đã ít lại càng trở nên hiếm.
Triệu Tử Lam nhìn bộ dáng Lưu Ly vui vẻ cũng sâu sắc thấu hiểu nên dẫn hắn tham quan nơi nơi một chút, không bằng lần sau đi đến chỗ nào xa xa.
Lại đi dạo hồi lâu liền tới phủ Thừa tướng. Lưu Ly một tay bị Triệu Tử Lam nắm, một tay chỉ tấm biển thật to ngoài cửa ngốc hồ hồ hỏi:“Đây là chữ gì thế?”
Gã sai vặt cùng thị vệ đi theo phía sau cũng nhịn không được muốn cười, Triệu Tử Lam nheo ánh mắt nguy hiểm cảnh cáo, phía sau những người liên can đều yên tĩnh trở lại. Triệu Tử Lam kiên nhẫn ôm thân mình Lưu Ly nói:“Hai chữ kia đọc là ‘Hoắc phủ’.”
“Chúng ta tới đó nơi này làm gì đây?” Lưu Ly lại hỏi.
Triệu Tử Lam nói:“ Đã lâu không thăm ngoại công, nơi này chính là chỗ ở của ngoại công ngươi.”
“Cái gì là ngoại công?”
“Ách, chính là mẫu thân phụ thân của ta.”
Lưu Ly cái hiểu cái không nhìn Triệu Tử Lam, Triệu Tử Lam điểm điểm mấy cái vào mũi nhỏ rồi mang hắn đi vào.
Tới đại sảnh gặp được một gã nam tử, nam tử dáng người cao lớn, mặt mày anh tuấn, hắn vừa thấy Triệu Tử Lam liền cười chào đón.
Lưu Ly đứng ở phía sau Triệu Tử Lam, suy nghĩ một hồi, nháy mắt mấy cái với nam tử, khϊếp đảm gọi to một tiếng:“Ngoại công ”
Nam tử gân xanh bạo động, nhìn Lưu Ly mà thấy ghét, cảm thấy xem thường. Đây chẳng lẽ là tiểu quan đã làm cho Triệu Tử Lam thần hồn điên đảo?
Triệu Tử Lam lại cười to, đem Lưu Ly nhút nhát lãm vào lòng, nói:“Ngốc cục cưng, đây là cữu cữu, không phải ngoại công.”
Hoắc Trí Viễn hừ lạnh một tiếng, nói:“Điệt nhi, ngươi là người vốn có nhiều đất dụng võ, thế nhưng hiện tại bị một đứa trẻ biến thành thần hồn điên đảo, ngươi định vì nước vì dân như thế nào đây?”
Triệu Tử Lam cười nói:“Không thể gộp hai việc làm một được, đúng rồi, ngoại công đâu?” Triệu Tử Lam tự nhiên rẽ sang đề tài khác.
Vừa dứt lời liền thấy một người chạy trốn đi ra, ngay lúc mọi người không để ý đã lẻn đến bên người Lưu Ly, đang muốn ôm hắn vào lòng.
Triệu Tử Lam nhanh tay lẹ mắt, một tay đem Lưu Ly bế đứng lên.
Người tới nghểnh cổ quai hàm nghiến trèo trẹo tức giận nhìn Triệu Tử Lam, Triệu Tử Lam cứ vậy mà lựa lựa mi với hắn. Người tới kêu lên một tiếng đau đớn rồi đột ngột ngồi chồm hổm trên mặt đất, mới vừa vận khí nước mắt liền dâng đầy trong hốc mắt.
Bộ dạng hắn thập phần tuấn tú, đôi mắt hoa đào với liễu hiệp mi hạ (đại ý: hàng mi rủ xuống như hàng liễu hoà hợp cạnh nhau) tương tự như là cùng một đôi với Triệu Tử Lam, đôi thần cánh hoa anh sắc cao cao mân mê, biểu hiện chủ nhân không hề hờn giận, một sợi tóc đen nhánh thả rơi tự nhiên thập phần mềm mại. Dung mạo nhìn qua chỉ khoảng ngoài hai mươi, trên thực tế cũng đã năm mốt, năm hai.
Triệu Tử Lam vỗ vỗ người Lưu Ly, nói:“Đây là ngoại công.”
Lưu Ly ngọt ngào mềm hô to:“Ngoại công ”
Hoắc Tử Văn tâm đều như sống lại, liền ngay lập tức mở hai tay hướng phía Lưu Ly, da mặt dày nói:“Ôm một cái.”
Lưu Ly nhìn Triệu Tử Lam, Triệu Tử Lam hơi hơi điểm đầu, Lưu Ly chạy đến trước mặt Hoắc Tử Văn ôm lấy hắn. Hoắc Tử Văn thoả mãn buộc chặt cánh tay rảnh còn lại trên mặt Lưu Ly hôn hai cái.
Triệu Tử Lam đem Lưu Ly ôm về trong lòng, nói:“Đủ rồi, ngươi thật sự là già mà không đáng kính.”
Hoắc Trí Viễn ở một bên nhìn muốn sôi gan, cháu vì tiểu quan mà che đậy, phụ thân lại là loại đức hạnh này! Hoắc Trí Viễn có lễ với Hoắc Tử Văn một cái rồi nói:“Phụ thân đại nhân, con còn có việc đi trước.” Nói xong cũng không chờ Hoắc Tử Văn phản ứng liền vung tay áo lập tức rời đi.
Hoắc Tử Văn nhìn theo bóng lưng hắn không khỏi cảm thán nói:“Đứa bé này thiệt là, suốt ngày giả đứng đắn, cho hắn luyện trú nhan thuật (thuật giấu đi dung mạo thật đúng với tuổi) cũng không luyện, nhìn qua so với ta còn lớn tuổi hơn, dáng vẻ chả có chút gì giống người ba mươi tuổi.” Nói xong lại ôn nhu sờ sờ đầu Lưu Ly nói:“Vẫn là cục cưng đáng yêu.”
Triệu Tử Lam không nề hà nhìn hắn, xem ra tính cách Thủy Liễn quả thật là di truyền từ hắn.
Vào nội thất Hoắc Tử Văn ôm Lưu Ly để trên đùi, hôn tới hôn lui trên mặt hắn, hai người cứ gọi là đùa bất diệc nhạc hồ (chơi đùa hết sức vui vẻ). Triệu Tử Lam ngồi một bên thản nhiên uống trà, quả nhiên trong chốc lát Lưu Ly đã quay về trong ***g ngực hắn.
Hoắc Tử Văn bất mãn bĩu môi:“Lưu Ly cục cưng, chơi thêm với ta một lát thôi!”
Triệu Tử Lam chỉ cười không nói gì ôm lấy Lưu Ly, đưa hắn vào nội thất Hoắc Tử Văn. Giường Hoắc Tử Văn thập phần mềm mại tinh xảo, bên gối còn để một con hổ bông, bộ dạng xấu xấu có chút đáng yêu.
Đương triều văn võ cũng biết đương kim Thừa tướng giống hệt đứa trẻ đáng yêu tuỳ hứng, nhưng mọi người thường muốn khiến hắn khó xử rồi có lúc lại bị sự sắc bén và cơ trí của hắn thuyết phục, dần dà Hoắc Tử Văn trở thành đệ nhất cao thâm khó lường trong triều đình, đấy mới gọi là nhân vật khó nhìn thấu nhất.
Triệu Tử Lam giúp Lưu Ly đắp mền cẩn thận, đem con hổ bông nhét vào trong tay hắn, sờ trán hắn ôn nhu nói:“Bảo bối, ngươi ngủ một lát đi, hôm nay còn chưa có ngủ trưa. Ta nói chuyện chốc lát với ngoại công.”
Lưu Ly ngáp một cái nho nhỏ, nói:“Vương gia, ta cảm thấy ngoại công thật tốt bụng, so với cữu cữu tốt hơn rất nhiều.”
Triệu Tử Lam cười, lại nói:“Thế còn so với ta?”
Suy nghĩ chút chút rồi nói:“Ngươi là tốt nhất.”
Triệu Tử Lam sủng nịch nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Lưu Ly:“Ngươi a, được rồi, ngủ đi.” Nói xong đưa mặt lại sát bên môi Lưu Ly, Lưu Ly mân mê miệng ở hai bên má Triệu Tử Lam hôn một cái, hai mắt mới nhắm nghiền.
Triệu Tử Lam vừa vào cửa liền thấy Hoắc Tử Văn bộ dáng vội vội vàng vàng, Hoắc Tử Văn ngồi xếp bằng ở trên ghế thấy Triệu Tử Lam liền quay đầu đi chỗ khác.
Triệu Tử Lam đi lên trước hống hắn:“Xảy ra chuyện gì? Sao mất hứng vậy?”
Hoắc Tử Văn diễu miệng:“Ta nhìn qua rõ ràng không khác biệt với ngươi nhiều lắm, bộ dạng cũng ưa nhìn hơn so với ngươi, Lưu Ly cục cưng sao lại thích ngươi như thế, mặc kệ mặc kệ, ta muốn hắn theo ta đi chơi.”
Triệu Tử Lam bất đắc dĩ cười nói:“Không bằng theo ta hồi phủ ở hai ngày, ngươi tính trẻ con như thế một người ở nơi này cũng buồn.”
Hoắc Tử Văn tâm động, miệng vẫn liên miên cằn nhằn:“Ta mới không buồn mà, Trí Viễn mỗi ngày đều đến thăm ta.”
“Hiện giờ Phúc bá làm đồ ăn hương vị còn ngon hơn so với trước kia”
Hoắc Tử Văn không nói lời nào, trong lòng cũng đã đáp ứng một ngàn lần rồi.
“Còn có Lưu Ly, hắn cũng thích ngươi, đến lúc đó nhất định sẽ cùng ngươi chơi đùa.”
Hoắc Tử Văn mếu máo:“ Sau khi ta qua đó, ngươi không thể quản ta, không thể mắng ta, cũng không thể khi dễ ta.”
“Hảo, không chửi, không mắng ngươi.” Triệu Tử Lam cười sờ sờ đầu Hoắc Tử Văn.
Hai người náo loạn trong chốc lát Hoắc Tử Văn đứng đắn nói:“Mặc Ảnh giáo gần đây ra sao rồi?”
“Hết thảy đều bình thường, nhưng trong chốn giang hồ gần đây muốn tổ chức võ lâm đại hội, Mặc Ảnh giáo làm việc luôn luôn không có kết cấu nhất định, đã bị bạch đạo coi là ma giáo, võ lâm đại hội trận này có lẽ sẽ có rung chuyển.” Triệu Tử Lam nói.
Hoắc Tử Văn gật gật đầu còn nói thêm:“Năm đó tiên hoàng trị quốc, đang âm thầm thành lập Mặc Ảnh giáo. Triều đình muốn duy trì quy củ tôn nghiêm, nhưng có một số việc là pháp luật không quy chế được, Mặc Ảnh giáo trợ giúp triều đình ám sát không ít tham quan với ác bá trong chốn giang hồ, không ít nguỵ quân tử trong chốn bạch đạo cũng đều chết dưới tay Mặc Ảnh giáo, nhưng bởi vì gϊếŧ chóc nhiều như thế, Mặc Ảnh giáo thành ma giáo trong chốn võ lâm, bao nhiêu năm rồi cùng bạch đạo phân tranh không ngừng, lại đang càng ngày lớn mạnh.”
Triệu Tử Lam hỏi:“Ngoại công, ngươi năm đó vì sao truyền ngôi cho ta, mà không phải là cữu cữu?”
Mặc Ảnh giáo trong chốn giang hồ vẫn là một truyền thuyết, không ai biết bộ mặt đích thực của giáo chủ, chỉ biết Mặc Ảnh giáo nguyện trung thành với triều đình cũng chỉ có ba người mà thôi, Hoắc Tử Văn, Triệu Tử Lam, cùng với tiên hoàng đã băng hà.
Hoắc Tử Văn mếu máo nói:“Bởi vì trước đây ngươi luôn đem mứt quả ngọt cho ta ăn, hơn nữa ngươi lúc đó cũng thật đáng yêu thật đáng yêu nha.”
Triệu Tử Lam thở dài, quả nhiên ngoại công này chưa bao giờ theo lý mà làm việc. Triệu Tử Lam trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, hồi trước ở trong cung, Thủy Liễn cảm thấy suốt ngày ở trong hoàng cung vừa buồn chán lại vừa đáng thương, cho nên luôn trộm sai người mua món ăn bình dân – mứt quả dân gian cho hắn. Ông cụ non Triệu Tử Lam, từ trước đến nay không thích ăn món đồ chơi này của trẻ con, cho nên hắn thường xuyên canh giữ ở ngoài đại điện, chờ sau đó đem cho ngoại công tính tình trẻ con.
Triệu Tử Lam nói:“Gần đây đương lúc rãnh rỗi, chờ ta tính toán nơi nơi đi thêm một chút, thuận tiện đi xem võ lâm đại hội luôn.”
Hoắc Tử Văn vội vàng nói:“Ta cũng đi.”
Triệu Tử Lam thở dài nói:“Ngươi còn nói, ngươi phiền toái như thế, mang ngươi đi chỉ sợ rất ”
Hoắc Tử Văn bất mãn bĩu môi:“Ngươi ghét bỏ ta a, ta võ công giỏi, lại thông minh, còn có thể giúp ngươi trông coi trẻ nhỏ mà!”
Triệu Tử Lam xoa xoa đầu hắn:“Lưu Ly không phải tiểu hài tử, không cần người khác mang đi.” Tuy rằng hắn chỉ số thông minh thấp một chút, nhưng là luôn tuyệt không cần người khác quan tâm.
Hoắc Tử Văn giống như bạch tuộc bám vào trên người Triệu Tử Lam:“Mang ta đi đi, mang ta đi đi, ta nhớ…quá đi nga.”
Triệu Tử Lam dùng cây quạt xoa đầu hắn, cười nói:“Mau thả ta ra, đừng để ta lo lo lắng lắng.”
Hoắc Tử Văn cùng Triệu Tử Lam hai người uống trà một lát, Hoắc Tử Văn kiên trì giữ vị trí cũ, Triệu Tử Lam mặc dù không có nói rõ, nhưng là cũng có bảy phần đáp ứng rồi.
Triệu Tử Lam xem thời gian trôi qua không nhiều lắm liền đi gọi Lưu Ly rời giường, Lưu Ly đang ngủ say sưa, khóe miệng còn chảy xuống một chút nước miếng. Triệu Tử Lam buồn cười dùng móng tay lau đi nướt bọt bên khóe miệng Lưu Ly, đem ôm ngay cả chăn bông cùng Lưu Ly vào ***g ngực, làm cho đầu hắn mơ hồ thanh thanh tỉnh tỉnh. Lưu Ly lẩm bẩm hai tiếng tìm chỗ thoải mái lại tiếp tục ngủ.
Triệu Tử Lam cúi đầu hôn hắn, ở trên hai gò má hắn tinh tế khẽ khàng trêu đùa, Lưu Ly cảm thấy chút tê dại, thoải mái hé mắt ra. Nhìn thấy là Triệu Tử Lam lập tức mỉm cười ngọt ngào, giống hệt con mèo nhỏ giống nhau.
Triệu Tử Lam đưa tay kéo chiếc áo đỏ cho Lưu Ly, giúp cục cưng ngốc mơ mơ màng màng mặc quần áo, Hoắc Tử Văn ở một bên xem đều nổi da gà cả lên.
Lưu Ly mặc quần áo đứng ở trên giường khanh khách ngây ngô cười:“Lam Lam, như vậy ta cao hơn ngươi.”
Triệu Tử Lam vỗ vỗ cái đầu ngốc nghếch của hắn, sủng nịch đưa hắn từ trên giường bế xuống dưới cười hỏi:“Có đói bụng không?”
Lưu Ly sờ sờ cái bụng, sờ soạng nửa ngày mới rì rì mở miệng:“Bụng là phình, không đói bụng.”
Quả thật cả ngày nay ăn không ít đồ vật này nọ, buổi sáng sau khi ăn bát cháo trứng Phúc bá làm cho, cái miệng nhỏ nhắn vẫn chưa từng ngừng lại. Triệu Tử Lam nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hắn nói:“Trở lại phủ để Phúc bá làm cho ngươi bát cháo, không nửa đêm lại kêu đói.”
Lưu Ly gật gật đầu, thấy mấy cái cúc ở dưới cổ áo không biết phải cài ra sao còn thực sự mày mò tìm cách cài lại.
Hoắc Tử Văn thu thập xong hành trang lại chạy đến bên giường cầm con hổ bông mới nói:“Ta chuẩn bị xong rồi.”
Lưu Ly vừa mới đứng ở bên cạnh hắn liền vỗ vỗ thân thể hắn, nhỏ giọng nói:“Ngoại công, ta không cài được nút.”
Hoắc Tử Văn ngồi xổm xuống, nói:“Đừng nóng vội, ngoại công giúp ngươi nha.” Hoắc Tử Văn nhẹ chân nhẹ tay giúp hắn cài nút thắt cẩn thận, rồi mới hôn một cái trên mặt hắn nói:“Cục cưng thật đáng yêu.”
Lưu Ly chạy chậm đến bên người Triệu Tử Lam, nâng đầu nhìn hắn cao hứng cười nói:“Ngoại công nói ta đáng yêu.”
Triệu Tử Lam kéo tay Lưu Ly nói:“Là đáng yêu thật, chúng ta về nhà thôi.”
Triệu Tử Lam với Lưu Ly đi một kiệu, Hoắc Tử Văn đi một kiệu, một trước một sau hướng Tam vương phủ xuất phát.
Thời điểm đến Tam vương phủ Hoắc Tử Văn đột nhiên hô to dừng kiệu, nói phải trở về, hơn nữa cứng rắn muốn Lưu Ly cùng nhau đi với hắn. Triệu Tử Lam một người ngồi ở bên trong kiệu nhìn theo hướng bọn họ đi.
Hoắc Tử Văn mua bốn xâu mứt quả, phân cho Lưu Ly hai xâu. Một tay cầm lấy một xâu, sôi nổi đi về phía trước, ăn một hơi cười một cái, ăn hai cái cười hai cái. Một già một trẻ song song tiêu sái, Hoắc Tử Văn ăn xong một xâu tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lưu Ly.
Triệu Tử Lam nhấc màn kiệu lên nở nụ cười, bất đắc dĩ lắc đầu buông màn kiệu xuống.
Tới phủ Phúc bá đã chuẩn bị tốt mọi thứ, Hoắc Tử Văn cười ngoác miệng.
Triệu Tử Lam mệt mỏi một ngày, tới đêm ôm bảo bối trong lòng đang định hoà dịu một ngày mệt mỏi, quần áo còn chưa có cởi sạch chợt nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập.
Triệu Tử Lam phẫn hận buông tay Lưu Ly ra, đem mặt bảo bối đỏ hồng nhét vào trong mền mới oán hận mở cửa.
Hoắc Tử Văn đứng ở cửa ủy khuất nhìn Triệu Tử Lam, Triệu Tử Lam cắn răng nói:“Ngươi tới làm cái gì?”
Hoắc Tử Văn oai oai cái miệng:“Ta ngủ một mình không được”
“Ngươi không phải có con hổ bông sao?”
“Thay đổi chỗ ở tiểu Uy Vũ cũng không ngủ được.” Hoắc Tử Văn cắn môi dưới thập phần ủy khuất.
Triệu Tử Lam cắn răng gằn từng chữ:“Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Ta muốn ngủ cùng các ngươi……”
Triệu Tử Lam nói:“Có thể.”
Hoắc Tử Văn ánh mắt nháy mắt sáng lên, lập tức vào phòng khóa cửa.
“Có điều…… Võ lâm đại hội không mang ngươi theo.”
Hoắc Tử Văn lập tức phờ phạc, vẫn là chấp nhận thối lui hai bước ra cửa phòng.
Triệu Tử Lam vừa muốn gác cổng đóng cửa, Hoắc Tử Văn đột nhiên ngăn cửa lại, hỏi:“Ta đây không quấy rầy các ngươi, ngươi sẽ mang ta đi chứ?”
Triệu Tử Lam thở dài:“Quên đi quên đi, chức vụ mang ngươi đi đảm nhiệm hay không đảm nhiệm đều đã ổn thoả cả rồi. Ngươi hiện tại trở về ngủ, không cần tiếp tục quấy rầy.”
“Được rồi.” Hoắc Tử Văn gật gật đầu, bỏ đi như tên trộm, vừa đi vừa đắc ý nghêu ngao huýt sáo.
Triệu Tử Lam làm sao lại không biết âm mưu của hắn, nhưng vì đêm xuân đáng giá nghìn vàng vẫn là nhịn từ bỏ.
Triệu Tử Lam vào phòng tìm hiểu Lưu Ly đương trong mền, bộ não nhỏ vội vàng kêu:“Lam Lam, Lam Lam.”
Triệu Tử Lam đi qua đem Lưu Ly ôm vào trong ngực, hỏi:“Xảy ra chuyện gì?”
Lưu Ly khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, chỉ nửa thân dưới ấp úng:“Thô sáp, khó chịu……”
Triệu Tử Lam tà nịnh cười hôn lên mặt Lưu Ly, tay cầm ngọc hành Lưu Ly bộ lộng đứng lên, Lưu Ly bàn tay nhỏ bé không có chỗ để chỉ có thể gắt gao ôm chặt cổ Triệu Tử Lam.
Triệu Tử Lam nhẹ giọng mê hoặc:“Bảo bối, hàm trụ nó.”
Lưu Ly cắn môi dưới gật gật đầu, đôi môi ấm áp mới vừa hàm trụ cái đó,Triệu Tử Lam liền cảm giác được từng trận kɧoáı ©ảʍ nối gót tới. Cái miệng nhỏ nhắn không có kỹ xảo mυ"ŧ vào, hai tay nhỏ bé nắm chặt Triệu Tử Lam, còn thi thoảng ngẩng đầu nhìn Triệu Tử Lam.
“Có thể rồi.” Triệu Tử Lam suyễn khí đem Lưu Ly ôm lên đùi, dùng thuốc mỡ bôi trơn hậu đình thay Lưu Ly, bôi trơn tốt xong mới mạnh mẽ từng chút tiến vào.
Lưu Ly nức nở hai tiếng không thoải mái kẹp chặt hậu đình, Triệu Tử Lam nhẫn nại du͙© vọиɠ bừng bừng rất nhanh trừu sáp. Đột nhiên một trận kɧoáı ©ảʍ chảy tới- khắp toàn thân Lưu Ly, Lưu Ly đong đưa cái mông đón ý hùa theo động tác Triệu Tử Lam.
Triệu Tử Lam không phải người cấm dục, nhưng vì thân thể Lưu Ly luôn luôn đều ở vào vị trí chỉ huy. Sau khi làm hai lần liền nhẹ nhàng đưa Lưu Ly đi rửa sạch thân thể, Lưu Ly hồng mặt ghé vào trên đùi Triệu Tử Lam vẫn không nhúc nhích.
Rửa sạch xong xuôi Lưu Ly liền tự động nằm úp sấp trên ngực Triệu Tử Lam:“Lam Lam, ta muốn nghe chuyện xưa.”
Triệu Tử Lam ngáp cái mới gật gật đầu:“ Được rồi, đêm qua kể đến chỗ nào rồi?”
Lưu Ly nhìn trần nhà nghĩ nghĩ rồi mới lắc đầu:“Không nhớ rõ.”
Triệu Tử Lam cười sờ sờ đầu hắn:“Được rồi, hôm nay ta kể cho ngươi nghe một chút chuyện của cữu cữu Triệu Dật trước đây, rồi ngày mai chúng ta đi cười hắn.”
Lưu Ly khanh khách cười:“ Được.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Bát Mặc Đào Hoa | Phất Mực Lên Cánh Đào
- Quyển 2 - Chương 14