Chương 45: Trèo cao, té đau (1)

Ngày ngày trôi qua. Trước tiệc Tết Nguyên Tiêu hay còn gọi là Tết Thượng Nguyên tổ chức ở Hoàng Cung một ngày, Bạch Hàn cùng Hạ Phong và Bạch Vũ Diệp Y kéo nhau trở về Bạch Vương Phủ thăm nhà.

Theo như thường lệ, sau khi bước vào cửa, nhờ Vũ tỷ tỷ đến Kết Lan Viện trông Hạ Phong một chốc, nàng rất nhanh sẽ trở lại. Sau đó, một đường thẳng tiến đến viện tử của kế mẫu Bạch Vương Phi thỉnh an. Bạch Hàn cố gắng duy trì nét mặt lạnh nhạt ngồi lại một chút rồi rời đi ngay. Tiếc rằng, hôm nay sau khi thỉnh an xong nàng cũng chưa đi, mà ngồi lại với Bạch Vương Phi một lát.

"Vương Phi, có chuyện gì hay sao?"

"Có chút chuyện nhờ con."

Bạch Vương Phi cười hiền từ nhìn Bạch Hàn. Nụ cười không rõ thật giả của kế mẫu dành cho nàng khiến Bạch Hàn nổi da gà da vịt cả lên.

"Vương Phi cứ nói thẳng. Ta sẽ lắng nghe." Bạch Hàn câu nệ, cười trừ đáp.

"À. Cũng không có chuyện gì lớn. Bạch Như Yên và Bạch Như Tuyết sắp đến tuổi lấy chồng. Lòng ta nóng như lửa đốt muốn tìm mối tốt cho hai nàng. Ngày mai có tiệc Nguyên Tiêu trong cung cấm, ta muốn dẫn hai đứa ra mắt các phu nhân trong Kinh Thành. Con thấy thế nào?"

Bạch Vương Phi nói xong, nâng tách trà lên uống một ngụm. Bạch Hàn yên lặng lắng nghe, biết rõ từ trước đến nay kế mẫu luôn cẩn thận, không ngờ bà ta muốn nhân dịp lớn ra tuyển rể hiền. Nàng thở dài, liền có ý tốt nói ngay vào điểm chính.

"Bạch Hàn xin nói thẳng. Bạch Vương Phi lần này ắt thất vọng rồi. Thế sự Kinh Thành dạo này khó lường. E rằng ngày mai có chuyện lớn xảy ra. Không nên dẫn muội muội đến nơi đó diễn trò. Bạch Vương Gia luôn bận bịu ở trong quân doanh, không kịp trở lại Kinh Thành bảo vệ chúng ta. Người phải cẩn trọng xử sự, tránh làm hạ thấp danh vọng của Bạch Vương Phủ, sơ xuất ắt làm mất mặt phụ vương của ta."

Bạch Vương Phi nhẹ gật đầu, không tin tưởng cho lắm nên đáp: "Chuyện lớn ư? Nào đến lượt nữ nhân Bạch Vương Phủ chịu. Thái Tử đã định từ sớm, ngươi còn lo lắng gì?"

"Nữ nhân ở nhà, lo chuyện trong phủ, không can dự chuyện lớn bên ngoài. Bạch Vương Phi không rõ thế sự Kinh Thành hiện nay. Ta hiểu được. Mong rằng người nghe lọt tai lời nhắc nhở thiện ý của ta."

Bạch Hàn không quan tâm Bạch Vương Phi giao du với các phu nhân danh gia vọng tộc, hay chuyện muội muội cùng cha khác mẹ tuyển phu quân tốt. Chuyện nàng để ý duy nhất chỉ có phụ vương đang ở bên ngoài, người ở xa, sợ lần này Kinh Thành có chuyện bất trắc, sẽ không trở về kịp lúc.

Công cuộc thỉnh an cuối cùng cũng xong, Bạch Hàn trở lại Kết Lan Viện của mình. Đến hoa viên thì thấy muội muội Bạch Như Yên đang hái hoa mẫu đơn. Bạch Như Yên thấy tỷ tỷ mình là Vương Phi cao quý. Nàng ta đảo mắt nhìn nhìn, trong mắt hiện ra một vòng suy nghĩ sâu xa, nụ cười trên môi cũng phai nhạt rất nhiều.

Trước kia, Bạch Hàn không có ở Kinh Thành, mọi hào quang đều tập trung lên tỷ muội hai nàng. Hôm nàng trở về, được thánh thượng ở trên cao tứ hôn, dù gả cho Cửu Vương Gia ngốc nhưng cũng là thân phận cao quý, đứng ngang hàng với Mẫu Phi. Mẫu Phi là kế thất, không so được với Bạch Hàn được tiên Đế ưu ái truy phong Trường Lạc Quận Chúa hay hiện tại đã là Cửu Vương Phi. Ép nàng ta đủ điều, Bạch Hàn đều có thể quay đầu ngạo nghễ nhìn các nàng khổ sở ganh tị sự may mắn ấy. Bạch Hàn như đóa hoa lung linh dưới nắng sớm, nàng ta tồn tại một ngày, Bạch Như Yên nàng nhất định sẽ ảm đạm, không có ngày khoe sắc dưới ánh mặt trời.

Bạch Như Yên tuổi kết hôn, nàng mong muốn tìm người phu quân cao quý hơn Bạch Hàn gấp bội, đè nàng ta một đầu, hả dạ chà đạp mới cam lòng.

"Ây. Là nhị muội muội sao? Thật có nhã hứng." Bạch Hàn cất tiếng xem như chào hỏi.

Bạch Như Yên kiềm chế ganh tị nung nấu nhiều năm, hạ phúc thân, hành lễ với Bạch Hàn: "Cửu Vương Phi an."

Bạch Hàn không tính toán sâu xa, phất tay miễn lễ rồi hỏi tiếp: "Như Tuyết đâu rồi? Ta nhớ hai muội muội hay đi cùng nhau."

"Ta không rõ. Chắc là nàng chạy đâu đó quanh hoa viên." Bạch Như Tuyết không mặn, không nhạt đáp.

"Thế à. Muội hái hoa tiếp đi. Ta không làm phiền muội."

Bạch Hàn nói xong câu cuối, quay người rời đi. Để lại, Bạch Như Yên với đôi mắt sắc lạnh dõi theo.

"Bạch Hàn. Sẽ có một ngày ngươi phải cúi đầu trước ta."

***

Kết Lan Viện được cho người Bạch Vương Gia tu sửa trước khi trở lại quân doanh, đã không cũ kĩ, tồi tàn như trước. Luôn được giữ lại làm nơi nghỉ ngơi cho Bạch Hàn mỗi khi trở lại Bạch Vương Phủ.

Bạch Vũ Diệp Y không mặc váy trắng thuần nữa, nàng chọn màu phấn y trang nhã. Nàng tựa lưng vào trường kỉ, hai mắt tròn nhìn Hạ Phong.

"Đừng diễn nữa. Bạch Hàn không có ở đây. Cứ tự nhiên."

Hạ Phong ngại ngùng, ngồi ngay ngắn trên mộc đôn, bất động thanh sắc.

"Đại tẩu. Đệ là có khổ tâm mới như vậy. Mong tẩu hiểu cho đệ."

Bạch Vũ Diệp Y trừng mắt đăm đăm nhìn lần nữa, tra hỏi: "Ngươi yêu thích Bạch Hàn không? Hay nữ tử bí ẩn kia?"

Hạ Phong cảm nhận nguy hiểm, tránh né, không dám đối mặt với nàng, từ tốn đáp lời: "Đệ... đệ không chắc chắn lắm. Nhưng trong thâm tâm đệ biết rõ, chung sống với Bạch Hàn trong 2 năm qua đã quen thuộc từng thói quen của nhau. Một người không rõ lai lịch kia, gặp thoáng qua như giấc mộng. Cuối cùng, chỉ còn trong kí ức mà thôi."

"Trong lòng ngươi chứa ai, tự soi cho rõ. Ta sẽ không can dự. Nhớ kĩ, ta xem Bạch Hàn là muội muội ruột thịt. Làm nàng đau lòng, ngươi tự gánh thiên đao vạn quả từ ta đi."

* Hình phạt lăng trì chính là "thiên đao vạn quả", chủ yếu nhằm vào người phạm trọng tội như mưu phản, làm trái nhân luân.

"Hạ Phong không dám."

Nghe câu trả lời vừa lòng. Bạch Vũ Diệp Y rời khỏi phòng, để lại Hạ Phong trong phòng khách chờ nương tử chính hắn. Nàng muốn ra ngoài sân Kết Lan Viện hóng gió.

Hoa trong Kết Lan Viện như tên, đều là hoa lan. Từ loài hoa lan rừng bình thường nhất đến những chậu hoa lan tuyệt mỹ, hiếm lạ do Bạch Vương Gia sưu tầm đều đặt ở đây. Hoa cũng đã ngắm rồi, phía trước viện có một lương đình nhỏ, Bạch Vũ Diệp Y tiến đến, ngồi xuống, lấy từ trong giới chỉ bình rượu nhỏ. Nhấc tay ngọc gỡ dây buộc và lớp giấy dầu đỏ phong kín ra, mùi rượu thoang thoảng bốc lên. Nàng vừa lòng ngửi mùi, mới hớp một ngụm nhỏ nuốt vào bụng. Cái lạnh đầu xuân vẫn còn, uống rượu làm ấm người là tuyệt phối.

Lúc đang tập trung uống rượu, vừa nhớ người vừa ngắm cảnh xuân, bên ngoài viện mơ hồ truyền đến tiếng ồn ào, trong đó dường như có giọng nói của nam tử. Bạch Vũ Diệp Y nhíu mày nghe ra được mấy người này sát phong cảnh yên tĩnh nàng mong muốn.

"Ở nơi hẻo lánh này sao lại có mỹ nhân?"

Giọng nam cợt nhả vang lên. Theo đó là đám hồ bằng hổ cửu cười khúc khích trêu ghẹo tầm năm người đứng dưới gốc cây ngô đồng nhìn sang lương đình.

"Nghe nói Cửu Vương Phi hôm nay trở lại thăm nhà ngoại, ta đến mặt mũi biểu muội bao năm không gặp. Không ngờ diện kiến qua mỹ nhân. Các ngươi xem ta có may mắn không?"

Giọng nói đó tiếp tục vang lên. Theo đó, là tràng giọng nói hùa.

"Đúng vậy. Đúng vậy."

"Bạch đại công tử không hổ con trời. May mắn số một không ai bì."

"Bạch đại gia muốn mỹ nhân loại hình nào cũng có. Các nàng tự sa chân vào lưới mà thôi."

"Chuẩn xác là thế rồi."

Bạch Hàn và Hạ Phong không quen có người hầu hạ nên lúc trở về Bạch Vương Phủ, chẳng mang ai đi cùng ngoài Bạch Vũ Diệp Y xem như bằng hữu đồng hành. Hai phủ gần nhau, Bạch Hàn trở về thăm chỉ theo thông lệ, không cần để ý ba chuyện không đâu.

Bạch Vũ Diệp Y mặc kệ họ, xem như không khí.

"Cô nương là ai? Tên họ là gì? Tại sao lại ở Bạch Vương Phủ. Thời gian qua ta chưa từng thấy nàng lần nào."

Ở sau lưng nàng, Bạch Sở Khanh dẫn theo năm tên cẩm y công tử đi tới.

Bạch Vũ Diệp Y liếc mắt nhìn vị Bạch Sở Khanh công tử này, không khỏi nở nụ cười. Nghe giọng cợt nhã tưởng là vị công tử cao to cường tráng, kết quả vừa thấy, thì ra là một vị tiểu bạch kiểm, yếu nhược.

Vị cô nương lạ mặt xinh đẹp như hoa đào khoe sắc giữa mùa xuân, nhìn một lần, lòng gợn sóng dập dờn, câu hồn đoạt phách. Bạch Sở Khanh hắn sưu tầm nhiều tiểu mỹ nhân đến nay, vẫn chưa có mỹ nhân nào có khuôn mặt yêu nghiệt như yêu tinh thế này. Dáng người vừa đủ yêu cầu của hắn, có lồi có lõm, thật muốn sờ một cái cho hả dạ.

Bạch Sở Khanh càng ngắm nhìn càng mê mẩn, đôi mắt không nhịn được dán mắt lên Bạch Vũ Diệp Y.

Bạch Vũ Diệp Y thấy ánh mắt nam tử xa lạ cố ý đánh giá nàng, lập tức nhíu mi tâm. Nhanh chóng đứng dậy, về Kết Lan Viện chờ Bạch Hàn còn hơn. Bạch Sở Khanh cùng bằng hữu chia nhau cản đường, cản lối.

"Nam nữ thụ thụ bất tương thân. Cảm phiền vị công tử đây tránh đường." Bạch Vũ Diệp Y chưa đến nổi giận, hòa nhã cất giọng.

Nghe người đẹp cất giọng như mật ngọt tâm can, Bạch Sở Khanh toan đến gần: "Mỹ nhân xinh đẹp. Nàng gả cho ta đi! Bạch Vương Phủ này sớm muộn cũng là của ta. Nàng lấy ta, ghế Bạch Vương Phi tương lai, ta tình nguyện cho nàng ngồi."

Bạch Vũ Diệp Y: "..."

Tên điên này, thiên đường có lối không đi, muốn đi vào cửa địa ngục à? Xoay người, tìm đường khác quay về viện, lại bị chặn đường lần nữa.

Toan rút kiếm đuổi người, Bạch Hàn kịp lúc trở lại: "Cái ghế Bạch Vương Gia không đến lượt một công tử không phải con ruột phụ vương ta ngồi. Ngươi tự xem bản thân có chút phân lượng nào không đã!"

"Cửu Vương Phi."

Đám bằng hữu Bạch Sở Khanh là dân ăn chơi nức tiếng trong Kinh Thành. Đi theo Bạch Sở Khanh chỉ vì tiền. Gió chiều nào, ngã theo chiều đó, thức thời rã đám, co chân chùn thẳng.

Bạch Hàn kệ họ trốn đi, chuyện nàng xử lí chỉ có một. Đó là tên đáng khinh Bạch Sở Khanh này, đại thiếu gia chi thứ hai. Không hiểu tại sao Bạch Vương Phi chứa chấp hắn đến ở Bạch Vương Phủ để làm xuất mặt Bạch Gia ư? Tước vị sớm muộn bị phụ vương dâng sớ thu hồi khi y cáo lão hồi hương. Đám người chi thứ hai cùng Bạch Vương Phi lẽ nào cấu kết, giơ tay dài ra hòng hưởng lợi?

"Gặp qua Cửu Vương Phi. Biểu muội nay đã là Cửu Vương Phi cao quý. Nào để ý đến ca ca như ta."

"Ca ca? Ngươi là ai thế? Ta không có người ca ca tơ tưởng đến Vũ tỷ tỷ và vị thế của phụ vương ta. Cút."

Bạch Hàn đanh thép đáp trả. Bạch Sở Khanh biết mình lỡ lời, để lộ ước mong về ngôi vị Vương Gia của Bạch Vương Phủ.

"Người đâu. Mang vị thiếu gia này đi đi. Nhớ uốn nắn, dạy dỗ làm người thật tốt."

Hướng cành cây ngô đồng to tướng hô, hai tên ám vệ trùm kín mặt mũi do Bạch Vương Gia để lại bảo vệ Bạch Hàn mọi lúc xuất hiện. Cẩn trọng chắp tay chào hỏi nàng, xong thi hành lệnh cưỡng chế, hốt Bạch Sở Khanh đi mất.

Bị cưỡng ép rời đi, Bạch Sở Khanh vội vàng hét lên: "Bạch Hàn. Ta không có làm cái gì hết. Ngươi mau cho người thả ta ra."

Giọng hét mau chóng im bặt, hắn bị ám vệ nhét giẻ lôi đi mất dạng.

Bạch Vũ Diệp Y nhìn theo, cười cười nói: "Xem như hắn may mắn. Tỷ định rút kiếm chém hắn cái đường đây."

"Tỷ yên tâm. Hắn không yên thân với muội đâu."

Bạch Hàn cùng Bạch Vũ Diệp Y, từng bước hướng Kết Lan Viện mà đi. Hạ Phong đứng sau cánh cửa viện tử, có thể ra tay bất cứ lúc nào nhưng biết chắc tẩu tử lợi hại, còn có người trong bóng tối bảo vệ họ. Lo lắng gì tầm này. Vỗ vỗ mặt, biến đổi về Cửu Vương Gia ngốc manh chạy ùa ra đón.

"Hàn Hàn. Nàng trở về. Nàng đi thật lâu. Để một mình ta chờ đợi lâu như vậy."

"Đúng vậy. Ta trở về rồi."

Bạch Hàn cười nhếch miệng, giơ tay lau mồ hôi vương trên trán Hạ Phong đi. Sau đó, tay phải khoác tay Bạch Vũ Diệp Y, tay trái nắm lấy tay Hạ Phong. Còn gì vui sướиɠ hơn tay ôm, phải ấp mỹ nhân. Không ai suиɠ sướиɠ bằng Bạch Hàn.