Chương 2: Xuyên Không

Mặt trời dần khuất bóng sau những dãy núi phía xa, ánh chiều tà vàng rực kéo dài không dứt. Chúng vẫn còn vương vấn chơi đùa chăng? Chốc, chúng nhạt dần nhạt dần theo quy luật tự nhiên và nhường lại sự thống trị của màn đêm dày đặc đầy thần bí, xa xăm.

Trong sơn mạch U Viên đầy rậm rạp bởi những cánh rừng nguyên sinh, những tiếng kêu rùng rợn của những loài côn trùng sống về đêm và những loài động vật bí ẩn thỉnh thoảng cất tiếng rống uy quyền. Tất cả cùng hòa tấu nên bản nhạc rừng già rùng rợn và nguy hiểm.

Dưới thân cây đại thụ to lớn có rễ mác mọc ngoằn ngoèo một cách kì dị - một bóng dáng nho nhỏ nằm co ro trên nền đất trông thật đáng thương. Thân hình co rút cuộn tròn lại như quả banh lông. Nhưng giờ đây, quả banh lông ấy trông rất là chật vật bởi vô số vết roi hằn dài ngắn đang rỉ máu thấm ướt đỏ cả bộ lông mềm mại trắng muốt kia. Quả banh lông vẫn nằm im, không sức sống bỗng, run run cơ thể lên từng hồi, tứ chi co rút giãn ra thoải mái hẳn, cặp mắt nhắm tịt mơ màng hé mở đặc biệt tròn xoe. Tiểu Hồ ngơ ngơ nhìn xung quanh, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải. Thân thể run run cố gắng từng hơi sức còn lại đứng dậy, được một chút lại phịch ngã lăn ra đất với dáng vẻ rất ư tức cười. Theo quán tính tiểu Hồ giơ "chi trước" lên xoa xoa đầu đang đau âm ỉ.

Một phút mặc niệm...

Một phút mặc niệm qua đi...

Lại thêm hai phút...

Hai phút lại qua đi...

Tiểu Hồ bỗng nhảy cẩn lên như mèo bị hù dọa giật mình mặc cho đau đớn đang ùn ùn kéo tới. Người nhìn cứ tưởng chú bị đau nên quáng chớ thật ra.

Cái gì vậy nè?

Tiểu Hồ! Í! Bạch Vũ ngơ ngác không thể tin đây là đôi tay mình: "chân chó" còn có "móng vuốt" nữa sắc nhọn này nữa.

Ặc...!

SỐC NẶNG!

Lại giơ chi trước lên sờ đầu, có lỗ tai, mắt này, mũi này, miệng này! Biến dạng gì thế kia?

Kết luận, có thể đây là một tiểu cẩu bị thương rất nghiêm trọng.

À không! Là một tiểu hồ ly - nhất định là một tiểu hồ ly rồi.

Bạch Vũ bắt đầu hồi tưởng mọi chuyện, bản thân nhớ rõ ràng nàng đã nhảy xuống vách núi đen. Sao lại có thể xuất hiện ở nơi khỉ ho cò gáy còn hơn rừng rậm A - ma - zon của Nam Mỹ. Vả lại thật không ngờ nàng còn tỉnh lại trong một cơ thể kinh tâm động phách như vầy! Thật quá không công bằng, trong truyện người ta dù có trọng sinh ít nhất cũng trong cơ thể người này nọ muốn là gì thì làm. Thân thể cũ của nàng đang nằm ở nơi nào? Có lẽ tan xác rồi! Cảm giác của những ngón tay chạm vào mọi vật - đôi chân dễ dàng đi đứng thoải mái. Nàng nhớ nó vô cùng. Sao có cảm giác tiến hóa ngược sao?

Đang suy nghĩ mong lung chợt, một trận choáng váng ập tới, Bạch Vũ không còn hơi sức nữa nằm phịch ra đất lần hai, thở phì phò từng hơi.

Suýt chút đã quên, tiểu Hồ này đang bị thương nghiêm trọng mình còn nhảy cao lên nửa thước chớ - mệt cũng phải thôi! Không biết nên làm gì tiếp theo, hàng loạt hình ảnh như tàu lửa tốc hành chạy vùn vụt trong đầu.

Quái! Tiểu Hồ cũng có kí ức như người nữa này dù có hơi rời rạc. Thật lâu sau, Bạch Vũ mới hoàn hồn tiêu hóa những dữ kiện hãi hùng.

Không có gì ngoài câu: "Nàng đã xuyên không rồi!"

Xuyên thực sự không tệ gì lắm bất quá tá thi hồi hồn thôi nhưng tình huống của Bạch Vũ đây thật sự thật sự quá quái đản đến hạn hán lời rồi nè.

Tiểu hồ ly nhỏ nhắn mới 18 tuổi, tên thật là Bạch Vũ Diệp Y. Cũng không sai biệt lắm với tên cũ nhỉ?

Dù xuất thân cũng đâu kém cỏi nhưng từ khi mới ra đời đã sống ở Đan Hồ Nhất Tộc với mẫu thân. Mẫu thân tiểu Hồ đã mất mới 1 năm thôi - trước khi chết đã truyền hết toàn bộ linh lực trong người cho tiểu hồ để bảo vệ nàng thật tốt. Không ngờ, truyền linh lực không những không bảo vệ tiểu hồ mà còn hại nàng mất mạng. Tu vi tiểu hồ kém cỏi, không thể khống chế luồng linh lực cực thịnh của mẫu thân cùng bị bạo hành suốt một năm khiến nàng lìa đời cho đến khi linh hồn Bạch Vũ xuyên đến. Khi mẫu thân còn tại thế, hai người sống nương tựa lẫn nhau. Tộc nhân Đan Hồ Nhất Tộc cũng không hề biết phụ thân tiểu Hồ đến từ đâu. Vì có lẽ do không chút địa vị nào ở Đan Hồ Nhất Tộc mà hai người ngày ngày chịu sự khinh bỉ, ghen ghét, đố kị phân biệt chủng tộc đuổi họ ra ngoài ngoại vi bộ tộc sinh sống.

Tiểu Hồ từ khi có chút nhận thức đã bị chứng ngốc nghếch, lơ mơ bẩm sinh, tư duy tính cách cũng như đứa trẻ 5 tuổi không hơn không kém, cứ vô tư vô lo sống vui vẻ qua ngày. Đến một ngày kia, cuộc sống không còn là màu hồng mơ mộng. Chỉ còn lại những ngày tăm tối, cô độc, lang thang khắp nhân tộc tìm sự che chở, yêu thương ngày nào. Đáp lại chỉ là những lời mắng, xua đuổi, đánh đập đến khi không chịu nổi nữa phải bỏ mạng mình.

Dù cũng cảm thấy đáng thương thay cho số phận của "bé con Hồ Ly" bé nhỏ, nhưng giờ đây nàng phải đáng thương cho chính mình hơn. Mà thế nào đi chăng nữa, Vũ Diệp cũng đã từng đường đường là thiên tài thế kỉ 21, giờ thoắt một cái xuyên thành động vật bốn chân. Cũng may năng lực chấp nhận nàng rất cao, nếu không ngất xỉu tại chỗ rồi!