Nguyệt Hàn và Bạch Vũ Diệp Y vừa đi ra khỏi y quán không lâu thì các đường xá trong Hỏa Thành bỗng chốc náo loạn hẳn lên. Một đội binh lính gần 50 người chỉnh tề chia nhau ra hành động, tay cầm một bức họa gì đấy luôn luôn hỏi người qua đường. Vẻ mặt họ oai vệ, luôn phát ra những luồng hàn khí bức người khiến ai ai cũng phải sợ sệt hợp tác. Đi sau nó là một chiếc xe ngựa hoa lệ, rộng rãi làm bằng gỗ đàn hương cao cấp không ai sánh được vang lên lọc cọc chậm rãi đi trên đường cái.
Trùng hợp lúc đó Nguyệt Hàn và Bạch Vũ Diệp Y cũng rảo bước đi phía trước, cũng không mấy để ý sự viễ náo loạn phía sau vì cứ nghĩ nó chẳng liên quan tới mình.
"Hàn Nhi! Con còn dám trốn đi đâu?"
Một giọng nói uy nghiêm phát ra từ chiếc xe ngựa phía sau. Nguyệt Hàn cũng sững sờ lại, bất động thanh sắc.
"Hàn ca ca?"
Bạch Vũ Diệp Y kì quái ngơ ngác hỏi, không chút sợ sệt quay lưng ra sau quan sát nam tử trung niên xuất hiện sau chiếc rèm che. Y một thân trường bào màu vàng đất, quanh thân tỏa ra khí thế bức người, ngũ quan tuấn mỹ, mày rậm mũi cao, ánh mắt sắc lạnh, mỗi cái giơ chân nhấc tay đều đậm chất vương giả. Người này không ai khác có tên là Bạch Trình - phụ thân của Nguyệt Hàn hay chính xác hơn Bạch Hàn.
Bạch Trình thoáng đánh giá nha đầu với dung nhan tuyệt mỹ thân vận bạch y phiêu dật, không chút kiêng kị đánh giá lẫn nhau khiến ông thập phần bội phục khi rất ít người dám trực diện đối diện với khí thế bức người nhiều năm đã quen toát ra của ông. Thoáng thấy Bạch Vũ Diệp Y có chút quen mắt, ông sửng sốt như nhớ lại chút gì.
"Bạch đại tiên? Ân nhân? Là người? Thật không ngờ qua gần 300 năm thời gian đại tiên vẫn giữ được nét thanh xuân vĩnh cửu như thế này!"
Đến lượt Bạch Vũ Diệp Y khẽ ho khan đáp: "Bạch đại tiên? Không phải các hạ đây đã nhìn lầm người hay không?"
Bạch Trình nhẹ chắp tay hữu lễ với Diệp Y rồi nhàn nhạt nói, mặc kệ mọi ánh mắt người dân sợ sệt vẫn lâu lâu lướt về phía này.
"Nhờ hồng phúc của Bạch đại tiên chỉ điểm. Tổ Phụ sau nhiều năm cố gắng cũng đã bước chân vào tu chân giới, không quan tâm sự đời, thành tâm tu tiên đã hơn trăm năm. Dù vậy, Bạch Gia vẫn vô cùng nhớ đến ơn nghĩa lớn của Bạch đại tiên, luôn dặn dò con cháu về sau báo đáp rõ ràng. Dung nhan tuyệt thế của Bạch đại tiên thật khiến mỗ mở mang tầm mắt, còn rất xinh đẹp tuyệt mỹ hơn bức tranh họa treo ở Từ Đường Bạch Gia rất nhiều!"
"Hèn gì. Cứ mỗi lần nhìn thấy Diệp Y muội muội vô cùng quen mắt mà! Haha... giờ mới để ý chúng ta còn cùng họ đó nha!" Bạch Hàn lơ đãng vỗ tay cái chát kết luận khiến sự chú ý lại dồn đến.
"Nữ nhi bất hiếu! Dám trốn khỏi Bạch Phủ trong thời gian ta dẫn binh bình định biên giới phía Bắc 5 năm? Con gan to lắm! Lại xuất hiện với bộ dáng gì thế này, nam không ra nam, nữ không ra nữ? Có biết ta vừa trở về đã lùng sục con ra sao không? Cũng may hôm qua vừa lúc có người bẩm báo trông thấy con xuất hiện ở Vạn Hoa Phường - Hỏa Thành! Đường đường là một Quận Chúa ai lại đến nơi trăng hoa đó để làm gì, truyền ra ngoài cho không ai lấy con hay sao?" Bạch Trình đầy khiển trách Bạch Hàn.
Bạch Hàn cười trừ, không mấy ngạc nhiên tài năng dịch dung thần sầu của nàng đã bị phụ thân phát hiện cũng như sự việc đã xảy ra hôm qua. Không hổ danh lão tướng quân uy vũ, tay nắm hai mươi vạn quân Đông Chu Quốc, thường xuyên dẫn binh đánh giặc há lại là kẻ bất tài được.
Bạch Hàn tiến đến hành lễ với Bạch Trình: "Hàn Nhi gặp qua Phụ Vương. Phụ Vương vạn phúc!"
Dù sao cũng không đành lòng để nữ nhi lưu lạc bên ngoài. Mọi chuyện đã có ông giải quyết thì làm sao tin đồn nữ nhi mình đến nơi ong bướm kia được. Ông hảo hảo dự tính rồi kéo nàng đứng dậy.
"Phụ Vương đến đón con hồi kinh, năm năm nay con lưu lạc bên ngoài đã chịu nhiều khổ rồi!"
Năm năm trước, Vương Phủ xảy ra chuyện ông đã sớm nhận được mật báo. Đáng tiếc giặc vẫn bủa vây, không thể lập tức trở về nhà che chở nữ nhi ông yêu thương nhất bị vu khống khiến nữ nhi giận dỗi cả nhà bỏ nhà ra đi. Khi vừa nghe tin đã phái người tìm nhưng vẫn bặt vô âm tính, đến giờ mới có một chút tin tức. May mắn, ông đến kịp, bắt gặp được trò tinh nghịch dịch dung thần sầu của nữ nhi mình. Hiện tại, giặc đã diệt trừ tận gốc không lâu, ông chưa kịp về Kinh phụng mệnh thì phát hiện tin tức của nữ nhi liền ngay lập tức đến đây đón y.
Nhíu mày khi Bạch Hàn không trả lời ông: "Hàn Nhi! Có phải con vẫn còn giận Phụ Vương?"
Bạch Hàn liền lắc đầu đáp: "Nào có! Chỉ là... hiện con không muốn về kinh thì biết phải làm sao?"
Kinh ngạc, trợn to mắt nhìn Bạch Hàn. Đánh giá thần sắc nữ nhi không giống đùa cợt liền có chút lo lắng hướng Bạch Vũ Diệp Y hữu lễ lần nữa, kẻo thất kính với người.
"Đã khiến Bạch đại tiên chê cười. Nếu có cơ hội, mỗ nhân lần này có thể mời được đại tiên đến Vương Phủ mỗ vài hôm để dần đền đáp ơn nghĩa lớn lao của đại tiên!"
Cứ tưởng thoát nạn bị nhận nhầm người, nào ngờ ông ta lại nhắc lại một lần nữa. Mệt mỏi khi phải giải thích nhiều, Bạch Vũ Diệp Y đành nhận lời cũng như tìm hiểu chút về xuất thân Nguyệt Hàn, à không nói đúng hơn là Bạch Hàn làm nàng có đôi nét hứng thú. Một cô nàng lại dám bỏ nhà ra đi, tại sao lại gia nhập Ám Dạ Các để làm gì? Giả làm nam nhi xuất quỷ nhập thần, một đường thăng chức đến Hộ Pháp cũng là cái hay của nàng ấy.
"Với hảo ý của Vương Gia, Bạch Vũ Diệp Y ta xin nhận! Hảo... ta cũng muốn đến Kinh Thành xem náo nhiệt thế nào?"
Gật đầu: "Vậy xin lấy danh Bạch Vương Gia tiếp đãi chu đáo Bạch đại tiên đến Bạch Phủ. Hàn Nhi - mau mời Bạch đại tiên về nhà!"
Bạch Hàn ngỡ ngàng mỗi câu nói của phụ vương đều có thêm "bạch đại tiên" mà thầm vuốt mồ hôi lạnh. Vẫn may nàng đối đãi Bạch Vũ Diệp Y muội muội... à không phải là Bạch đại tiên, nàng chưa hề thất kính lần nào nga. Phụ Vương cũng thật cao tay khi lôi kéo Bạch Vũ Diệp Y về Vương Phủ trước khi phát hiện hai nàng vẫn đi chung phía trước, đoán chắc là có quen biết.
"Hàn Nhi, con không về Kinh? Con là đích nữ của ta và hơn cả là Trường Lạc Quận Chúa của Bạch Vương Phủ do Tiên đế Đông Chu Quốc ngự phong. Làm sao có thể lưu lạc bên ngoài với những nơi thối nát, hoang phế như thế này!"
Nếu mà biết Bạch Hàn vốn là Bạch Hộ Pháp của Ám Dạ Các chắc rằng Bạch Vương Gia phải câm lặng cả ngày quá. Nếu Ám Dạ Các là nơi hoang tàn, tệ nạn thì Bạch Vương Phủ sẽ thành nơi nào nữa đây? Không rét mà run, Bạch Hàn đành gật đầu.
"Về Kinh thì về kinh. Nữ nhi nghe lời Phụ vương nhưng cứ sợ lỡ ai đó lại không vừa mắt con nữa thì sao?"
Bạch Trình liền quát: "Ai dám ức hϊếp nữ nhi bảo bối của ta, ta lột da rút gân kẻ đó. Lần này trở về sẽ chống mắt lên xem kẻ nào dám ngang nhiên ruồi bọ mà dám bay qua mắt thợ, hãm hại sau lưng nữ nhi ta!"
Bạch Hàn hài lòng liền kéo Bạch Vũ Diệp Y vào xe ngựa: "Vậy mọi việc đều nhờ Phụ vương định đoạt!"
Thấy Bạch Hàn chịu nghe lời cùng cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn của ân nhân, Bạch Trình cười ngoác miệng haha leo theo lên xe ngựa, hướng thẳng về kinh phụng mệnh.
Xe ngựa đi vẫn có chút chậm chạp hơn với dự tính, nhưng sợ hai vị cô nương ngại đường xa gian khổ nên chỉ chầm chậm lên đường. Được một tuần trăng thì cuối cùng cũng đặt chân đến cổng kinh thành. Vừa kéo bước chỉ vài giây, Bạch Hàn cảm thấy không khí có chút ngột ngạt nên kéo rèm cửa sổ ra quan sát khung cảnh phồn hoa đã lâu không hạnh ngộ, khắp nơi đều là lầu son gác tía, cửa hàng lộng lẫy, sa hoa. Chợt, từng tiếng hớp khí lạnh lẽo vang lên, người người thoáng nhìn đến vị cô nương vừa xuất hiện đã đứng hình một hồi rồi có một nữ nhân trung niên hét toáng lên:
"Không xong rồi! Nữ ma đầu Bạch Vương Phủ trở về rồi!!!"
Trên xe ngựa, Bạch Vũ Diệp Y ngạc nhiên nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài, người người vừa thấy xe ngựa Bạch Vương Phủ chỉ cách họ mười bước chân thì liền hoảng sợ chạy xa như ma đuổi không bằng. Nhíu mi tâm nhìn Bạch Hàn, Bạch Hàn cười nhẹ làm đôi má hồng nhẹ hiện ra lúm đồng tiền.
"Hì hì... khi xưa có chút không hiểu chuyện có náo loạn dân chúng Kinh Thành! Mong Bạch đại tiên không chê trách!"
"Thì ra là vậy... mà hai người đừng gọi ta là Bạch đại tiên gì đó nữa. Già cả chết ta!"
Bạch Vũ Diệp Y gật gù cái đầu làm tóc cắm đầy trâm hoa khẽ đong đưa lạ mắt. Bạch Hàn đã khôi phục thân phận nữ nhi, tùy ý vận y phục lam sắc, dung nhan chân thật động lòng người đã cẩn thận che giấu qua lớp trang điểm khéo léo. Giờ nhìn lại lại rất đỗi bình thường, da còn có chút ngăm đen, thần sắc nhạt nhòa không mấy nổi bật, cùng lắm đặt vào giữa đám người cũng chỉ nhận ra là nhan sắc tầm trung bình thường. Bạch Trình cũng hết cách với tính cách của Bạch Hàn nên cũng tùy ý nàng muốn làm gì thì làm.
Vốn Bạch Hàn không muốn được ai quá chú ý nàng, đã quen hóa thân thành nam nhân đạo mạo. Chốc lại qua đại mỹ nữ thì làm sao mà diễn nên trước hết hóa thành nữ nhân bình thường tập làm quen dần lại. Vả lại, Bạch Vương Phủ vẫn còn có người chờ nàng thanh toán cả vốn lẫn lãi.