Chương 672: Bách Độc Động Phủ

Trở lại Mạnh gia đại điện..!

"Cũng may mình tính xa, nếu không thật sự khó qua mặt được con cáo già Mạnh Thường Hữu này rồi..!" Quỳ cúi đầu bên dưới, trên môi của Thiệu Mỹ Mỹ nhếch lên một nụ cười.

Nàng nghĩ đến trường hợp Mạnh Thường Hữu không tin vào chuyện đứa con bảo bối của mình sẽ thất bại trong tay một tên tiểu tử mười bảy mười tám tuổi mới gia nhập Mân Việt Học Viện không bao lâu.

Nên mới chuẩn bị đường lui này, thật không ngờ lại để cho nàng đoán đúng rồi, Mạnh Thường Hữu cũng giống như con của hắn, đều quá tự phụ, không đặc người khác vào trong mắt, cái chuẩn bị ở sau này của nàng mới liền trở nên có tác dụng thần kỳ.

Giờ đây có lời giải thích của Mạnh Thường Quân bằng huyết thư, thử xem Mạnh Thường Hữu còn nghi ngờ gì về thực lực của Trần Vân Thanh, hay là con của mình không phải do y diệt nữa hay là không.

"Hồng An..!".

"Có thuộc hạ..!".

"Đến rồi..!" Thiệu Mỹ Mỹ hơi thở hết sức dồn dập, kích động vô cùng.

Mạnh Thường Hữu mệnh lệnh tiếp theo đối với lại vị tổng quản này, ngoài chuyện phái ra cao thủ đi diệt Trần Vân Thanh, còn có thể là chuyện gì nữa kia chứ, cái ngày này nàng là chờ có chút lâu rồi.

Có người sẽ nghi hoặc tại sao nàng không muốn tự tay gϊếŧ chết Trần Vân Thanh như cái cách mà nàng đã làm với Mạnh Thường Quân, hai người này đều có thù sâu oán nặng với nàng, nàng cũng đã thề tận tay gϊếŧ đi Trần Vân Thanh.

Nhưng là đáng tiếc nàng không thể nào làm được, qua gặp gỡ tại Trường Sa Sơn Mạch bên kia, nàng phát hiện ra thực lực của mình cùng Trần Vân Thanh chênh lệch quá xa, tốc độ tu luyện của Trần Vân Thanh cũng quăng bỏ nàng mấy cái con phố, dù nàng có tu hành Tri Chu Quyết, tiến bộ hơn thiên kiêu bình thường rất nhiều.

Nhưng nàng vẫn bi ai phát hiện, mình vẫn không thể đuổi kịp được Trần Vân Thanh, nàng tiến bộ một thì Trần Vân Thanh tiến bộ mười, cứ tiếp tục như vậy, đến khi nàng bị Tri Chu Quyết công pháp phản phệ mà chết, vẫn là không thể nào đánh bại được Trần Vân Thanh, trả mối thù gϊếŧ cha diệt tộc, chỉ còn một con đường là nhờ tay người khác mà thôi, Mạnh gia này không gì thích hợp hơn nữa.

"Đưa Thiệu Mỹ Mỹ đi vào Bách Độc Động Phủ, nên nhớ không được để cho cô ta chết sớm quá, phải để cho cô ta chịu hết đau khổ của thế gian, khi đó mới cho cô ta chết đi..!"

Mạnh Thường Hữu lấy tay chỉ về phía Thiệu Mỹ Mỹ, âm thanh lạnh lẽo đến rợn cả người.

"Tộc Trưởng..?"

Mạnh Hồng Ân có chút ngẩn người, chỉ sợ mình nghe lầm, liền muốn hỏi lại lần nữa cho chắc ăn một chút.

"Tộc trưởng..! Tộc trưởng..! Ngài có phải truyền lệnh nhầm rồi hay không..?"

Thiệu Mỹ Mỹ đang cúi đầu khóc lóc nỉ non, nghe đến lời nói vô tình cùng thiết huyết của Mạnh Thường Hữu, liền là ngẩn đầu lên, rất là không thể tin tưởng hỏi lại.

Chuyện quái lạ gì vừa mới xảy ra thế này?

Kịch bản vốn không phải là như thế?

Mạnh Thường Hữu đáng lẽ ra phải truyền lệnh cho Mạnh Hồng Ân triệu tập cao thủ đi diệt Trần Vân Thanh, người đã gϊếŧ chết con của y mới đúng. Sao lại hạ lệnh hủy diệt nàng thể này.

Bách Độc Động Phủ..!

Nghe đến cái tên này, Thiệu Mỹ Mỹ nàng không khỏi nỗi da gà, toàn thân lạnh toát.

Nó là một hiểm địa bên trong Trường Sa Sơn Mạch, cách nơi này Mân Việt Quận Thành một ngàn km, truyền là do một tôn Yêu Tông chuyên sử dụng độc làm ra.

Bên trong đó có rất nhiều độc trùng sinh sống, loại độc trùng nào cũng có, bọn chúng là cắn xé lẫn nhau để mà trưởng thành, là một nơi cực độc của Mân Việt Quận Thành.

Người nào vào bên trong đó chắc chắn phải chết không nói, trước khi chết còn là chịu muôn vàn thống khổ do độc trùng cắn xé, không một người nào dám đi đến nơi này.

Vốn Bách Độc Động Phủ sau khi được người khác phát hiện ra, liền báo lên Quận Thủ, muốn Quận Thủ ra tay đem cái Động Phủ kia hủy đi, để không có người nào bị hại cả, nhưng Quận Thủ không đồng ý, ông ta muốn dùng nơi này để trừng phạt những người cùng hung cực ác.

Bất kỳ người nào phạm vào tội lỗi ngập trời, người người oán hận, sẽ được đưa vào bên trong đó.

Đây là nơi để xử tử các hung đồ cũng không quá, ai vào ai chết, còn là chết một cách thê thảm nhất.

Nàng Thiệu Mỹ Mỹ có làm gì nên tội với Mạnh gia, hơn nữa nàng còn liều mạng đưa thi thể của Mạnh Thường Quân cùng Mạnh Thường Minh từ trong tay của Trần Vân Thanh đi ra, tránh cho thi thể của hai người đó bị Trần Vân Thanh làm hại, để cho Mạnh Thường Hữu cùng vợ ông ta có cơ hội nhìn mặt con trai của mình lần cuối.

Nàng đối với lại Mạnh gia có ân lớn như vậy, làm sao Mạnh Thường Hữu lão thất phu này lại dùng hình phạt độc ác như vậy để đối phó với lại nàng kia chứ?

Chắc là có hiểu lầm đâu đây.

"Còn nữa..! Thiệu Mỹ Mỹ còn có một đám thân nhân ở bên ngoài, ngươi cho người đem bọn chúng gϊếŧ đi luôn..! Nhớ là không để cho bất kỳ một người nào có thể sống sót rời đi..! Nếu không ta sẽ hỏi tội ngươi..!"

Mạnh Thường Hữu ánh mắt càng lúc càng âm trầm, nhìn Mạnh Hồng Ân, căn dặn khá kỹ.

"Tộc Trưởng an tâm..! Tôi biết phải làm như thế nào..?"

Xác định mệnh lệnh vừa rồi của Mạnh Thường Hữu là không có nhầm sau, Mạnh Hồng Ân cung kính tuân lệnh một tiếng, ra hiệu cho người tại bên ngoài vào đưa Thiệu Mỹ Mỹ rời đi đến Bách Độc Động Phủ.

Còn về người nhà của Thiệu Mỹ Mỹ, lại càng dễ làm rồi.

Thiệu Mỹ Mỹ đưa lên Mân Việt Quận nơi đây chỉ có mẹ cô ta cùng một vài chú bác huynh đệ, vị chi mười mấy người, đang sống tại Lệ Phú Hoa Viên, tu vi của bọn họ rất thấp, không người nào vượt qua Yêu Sĩ hậu kỳ cảnh giới, chỉ cần phái ra một vị Yêu Sư cường giả, liền có thể dễ dàng đem mấy người đó lau đi được rồi.

"Buông ra..!".

"Xẹt..! Ong..! Rầm rầm..!"

Tri Chu thủ ấn xuất hiện, hai tên Yêu Sư tam trọng không nghĩ Thiệu Mỹ Mỹ này lại là Yêu Sư cường giả, cũng không nghĩ là cô ta dám ra tay với đám người bọn họ, nên lập tức là trúng chiêu, ngã lăn lộn ra bên ngoài.

"Tộc trưởng..! Ngài muốn gϊếŧ tôi, tôi không còn gì để nói, tuy nhiên xin ngài hãy cho tôi chết một cách rõ ràng, thật ra tôi đã phạm phải lỗi lầm gì..?"

Đánh lén thành công hai tên Yêu Sư cảnh giới còn cao hơn mình quá xa kia ra đằng xa.

Thiệu Mỹ Mỹ cũng không có nhân cơ hội này liền bỏ chạy đi ra bên ngoài, nàng hiểu quá rõ ràng, Mạnh Phủ nơi đây là lòng đàm hổ huyệt, một chút xíu thực lực của bản thân mình, tuyệt đối không có khả năng rời khỏi nơi này, nếu ngoan cố chạy ra, chỉ có chết nhanh hơn mà thôi.

Thay vào đó nàng là muốn biết nguyên nhân vì sao Mạnh Thường Hữu lại muốn gϊếŧ nàng, vừa rồi không phải ông ta cùng nàng nói chuyện rất là vui vẻ hay là sao.

"Rầm..! Phốc..!"

"Tại sao ta muốn gϊếŧ cô..! Trong lòng của cô không phải cũng hiểu quá rõ ràng hay sao..?"

Phất nhẹ tay đem Thiệu Mỹ Mỹ đánh bay, Mạnh Thường Hữu nắm trên tay bức huyết thư của Mạnh Thường Quân không bỏ, lạnh lẽo lên tiếng nói.

"Phốc..!".

"Tôi biết..? Tôi biết chuyện gì..?"

Không hiểu sao, nhìn vào ánh mắt như thông suốt vạn vật của Mạnh Thường Hữu, Thiệu Mỹ Mỹ trong lòng lộp độp một cái, không dám đi đối mặt.

"Thường Quân là do cô gϊếŧ..! Thường Minh cũng là do cô gϊếŧ nốt, ta nói không có sai chứ..?"

Nghĩ đến chuyện Thiệu Mỹ Mỹ này đã đưa thi thể của hai đứa con hắn về, Mạnh Thường Hữu cũng mở lòng từ bi, giải thích cho Thiệu Mỹ Mỹ, hay nói rõ ràng những gì mà Thiệu Mỹ Mỹ đang muốn che giấu trong lòng.

"Làm sao..?"

"Làm sao ta biết được có phải hay không..?"

"Đúng vậy..! Tôi thật sự muốn biết..!"

Mạnh Thường Hữu đã nói trắng ra như vậy, nàng biết chuyện mình làm đã không thể nào giấu giếm được Mạnh Thường Hữu được nữa, nàng dứt khoát nhận tội, tuy nhiên nàng không hiểu Mạnh Thường Hữu vì sao có thể phát hiện ra được chuyện này.

Nàng nhớ mình đã làm việc rất là cẩn thận, không hề lộ ra một chút sơ hở nào, ông ta dựa vài điểm nào để phát hiện ra được sự thật bên trong kia chứ.

"Xẹt..!".

"Cô nhìn lại bức huyết thư đi..!"

Nhẹ phất tay một cái, bức huyết thư trong tay Mạnh Thường Hữu đã tại ngay trước mắt của Thiệu Mỹ Mỹ, từng dòng chữ ngay ngắn gọn gàng mà Mạnh Thường Quân dùng máu tươi của mình viết ra, hiện ra trước mắt của Thiệu Mỹ Mỹ không hề bỏ sót.

"Không có..! Tôi thật sự không có nhìn thấy gì..!"

Nắm lên bức thư, dù là đọc ngang hay đọc dọc, nàng vẫn là không có nhìn thấy chút nào khác biệt, bên trong đó ngoài chuyện Mạnh Thường Quân nói mình bị Trần Vân Thanh dùng thủ đoạn gϊếŧ chết, còn muốn Mạnh Thường Hữu giúp hắn diệt Trần Vân Thanh báo thù ra.

Không còn gì khác nữa, làm thế nào mà Mạnh Thường Hữu lại nói bức thư bên trong có mờ ám kia chứ.

"Cô không nhìn thấy những họa tiết kỳ lạ bên trong mỗi chữ hay sao..?".

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc