Chương 4
Rầm - sau một tiếng va chạm lớn, chỉ thấy phía trước của đầu xe bị đâm vào một tảng đá lớn, khói bốc lên dày đặc.
Tình hình trước mắt không còn sự lựa chọn nào khác, Phong Thượng Trí vẫn luôn suy nghĩ đến sự an toàn, đâm chiếc xe vào một sườn dốc thấp của vách vυ"i, để xe có không gian giảm xóc, nên đầu xe không đến nỗi bị làm hỏng nghiêm trọng lắm, nhưng sự va chạm mạnh khiến cho cánh tay của hắn bị trật khớp. Đầu Lưu Bảo bị đập vào kính chắn gió, Lê Nhã bởi vì có thắt dây an toàn, bị đập trở về chỗ ngồi, làm cho vùng ngực đau đớn
Mặc kệ thương tích của bản thân, hắn nhanh chóng đẩy cửa xe ra nhảy xuống xe, giúp Lê Nhã mở cửa
"Cô không sao chứ? Có bị thương không?"
"Ngực của tôi rất là đau!" Cô nhăn mày nói, còn kèm theo mấy tiếng ho khan, "Giám đốc Phong, anh không sao chứ?"
Hắn cắn răng gật đầu, lấy cánh tay trái đỡ cánh tay phải, dùng hết sức đem cánh tay trật khớp bẻ một cái đưa khớp tay trở lại vị trí như cũ, mặt dù không có phát ra âm thanh, nhưng cũng làm cho Lê Nhã thấy thế mà phải há miệng trợn mắt
Trời ạ! như vậy hẳn là rất đau!
"Quản lý Lưu, anh có thể xuống xe được không?" Phong Thượng Trí hỏi sau khi mở cửa xe ra
"Được" Đầu Lưu Bảo bị sưng to, nhưng không đến mức bất tỉnh còn có thể từ từ xuống xe được, vừa lắc đầu vừa hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Phanh xe làm sao đột nhiên lại bị hỏng?"
Hắn ngẩng đầu nhìn bốn phía, có rất nhiều xe đi rất chậm, tò mò nhìn, lại không có người nào chịu dừng lại giúp một tay
"Cái này phải chờ sau khi kiểm tra mới biết được, trước tiên chúng ta đến bệnh viện đã!" Phong Thượng Trí quyết định nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi điện cho người tới xử lý hiện trường
"Anh Lưu Bảo, mọi người bị sao vậy?" Cùng nhau quay phim MTV, một vài nhân viên làm việc xuống núi muộn hơn so với bọn họ, lúc này lái xe qua, nhìn thấy tình hình, lập tức xuống xe quan tâm hỏi thăm
"Tôi cũng không rõ lắm, hình như là phanh xe bị hỏng" Lưu Bảo vẫn đang hoảng hồn nói
"A! Tại sao lại có chuyện như vậy?” Những nhân viên làm việc rất kinh ngạc
"Làm phiền mọi người, trước tiên đưa hai người bọn họ đến bệnh viện, được không?” Phong Thượng Trí không muốn lãng phí thời gian để thảo luận nguyên nhân dẫn đến tai nạn ô tô, rất tự nhiên mà đưa ra sự sắp xếp
"Đúng vậy, đúng vậy! Trước tiên đến bệnh viện kiểm tra là quan trọng hơn" Một người trong số những nhân viên làm việc vội vàng gật đầu, những người khác cũng bắt đầu gật đầu đồng ý, đẩy Lê Nhã và Lưu Bảo lên xe "Hai người mau lên xe"
"Giám đốc Phong, còn thương tích của anh......" Mặc dù bị đẩy mạnh vào trong xe, Lê Nhã vẫn níu lấy cửa sổ xe hỏi
Cô không quên cảnh anh ta vừa mới nắn cánh tay vào khớp tay
"Tôi không sao, hai người đến bệnh viện trước đi, tôi xử lý hiện trường này xong rồi sẽ đến bệnh viện sau"
Phong Thượng Trí ra hiệu bảo nhân viên làm việc lái xe, bản thân mình thì đi đến bên cạnh chiếc xe, bắt đầu kiểm tra sơ qua.
Tại sao xe đột nhiên lại bị hỏng phanh? Chẳng lẽ cũng là do người kia làm? lần trước ở buổi biểu diễn chẳng qua chỉ là cảnh cáo, còn lần này là thật sự muốn đẩy Lê Nhã vào chỗ chết sao?
Những nghi vấn liên tiếp xuất hiện trong đầu Phong Thượng Trí, cũng làm cho hắn cực kỳ hối hận. Hắn sao lại có thể khinh thường đến mức không có kiểm tra tình hình xe trước khi lên xe, thiếu chút nữa làm cho Lê Nhã bị thương!
Đáng chết! Nếu hắn không bắt được kẻ chủ mưu trong vụ đe dọa này, thì hắn không còn là Phong Thượng Trí!
Sau khi lên xe, Lưu Bảo lấy lại được tinh thần, lập tức gọi điện thoại báo cho Diêu Ca biết tình hình tai nan xe ô tô, để chuẩn bị tốt một loạt những điều cần làm.
Quả nhiên, lúc hắn đến cửa bệnh viện, các phóng viên đã nghe được tình hình tai nạn mà kéo đến, thật may Giám đốc PR của công ty đĩa nhạc đã đến bệnh viện, thay bọn họ ngăn cản không cho phóng viên đến hỏi
"Anh có thể trả lời một chút, tình hình hiện nay của Lê Nhã sao rồi?"
"Rất xin lỗi, trước mắt bác sĩ vẫn còn đang tiến hành các bước kiểm tra, cho nên chưa thể biết chính xác"
"Tại sao, lại xảy ra tai nạn ô tô như vậy?"
"Rất xin lỗi, hiện tại cảnh sát vẫn còn đang điều tra, cho nên nguyên nhân vẫn chưa biết chính xác"
"Xin hỏi một chút, nguyên nhân xảy ra tai nạn ô tô, có phải có liên quan đến chuyện đe dọa hay không?"
"Thật xin lỗi, điều này chúng tôi cũng đã giao cho cảnh sát điều tra, chúng tôi không dám tùy tiện suy đoán"
"..............."
Một đống phóng viên vây quanh Giám đốc PR, chen chúc trước cửa bệnh viện, anh một lời, tôi một câu liên tục đưa ra các vấn đề, nhưng Giám đốc PR từ đầu đến cuối giữ nguyên thái độ không thể trả lời để đáp lại
Mặt khác, Lê Nhã đang ở trong một phòng khám và chữa bệnh khác bên trong bệnh viện.
"Cô Lê, đầu cô có bị choáng váng không?" Một bác sĩ tóc hoa râm, dùng giọng chuyện nghiệp nói
"Không ạ" Cô lắc đầu nói.
"Cơ thể cô có chỗ nào bị đau hay không?"
"Ngực có chút đau đau khó chịu, cổ cũng rất đau" Cô ôm ngực cau mày nói
"Bây giờ tôi bố trí cho cô chụp X- quang kiểm tra, sau đó sẽ tiến hành chụp CT toàn bộ cơ thể" Bác sĩ gật đâu một cái, chuẩn đoán rất nhanh rồi ghi chép lên trên bệnh án
"Cô Lê, mời đi theo tôi" Thấy bác sĩ nói, y tá đứng ở bên cạnh đợi lệnh đi đến dẫn Lê Nhã đi
"Anh Lưu Bảo thì sao?" Lê Nhã từ trên ghế đứng dậy, chỉ vào Lưu Bảo đang ngồi trên giường hỏi
"Cô Lê, cô yên tâm, tôi đang chuẩn bị cho hắn đi kiểm tra"
"Lê Nhã, em mau cùng y tá đi kiểm tra đi! Anh không sao" Lưu Bảo khua tay bảo cô đi theo y tá
Cô nghe lời theo sát y tá ra ngoài, trong đầu lại lo lắng cho một người khác
Hắn vẫn còn ở hiện trường xử lý sao? Hay là đang trên đường đi đến bệnh viện? Hay hắn sẽ không để ý gì đến thương tích của bản thân, cố gắng chịu đựng không đến bệnh viện để kiểm tra
Quả nhiên, đường dẫn phanh thủy lực bị làm hỏng!
Phong Thượng Trí cúi người kiểm tra hệ thống phanh, kết quả phát hiện đường dẫn phanh thủy lực bị người ta dùng kìm cắt đứt, toàn bộ đường dẫn phanh thủy lực đều lọt ánh sáng
Hắn từ dưới đất đứng dậy, lấy giấy từ trong xe ra lau tay và quần áo bị dính đầy dầu mỡ
Hiện tại đối tượng nghi ngờ nhất chính là nhân viên trong trường quay MTV, vậy thì, người nào đến gần chiếc xe nhất?
Trong khi suy nghĩ, tiếng còi cảnh sát từ xa truyền đến, rất nhanh, hai chiếc xe cảnh sát lập tức xuất hiện, mấy tên cảnh sát khu vực vội vàng xuống xe đi đến
"Thượng Trí, thì ra là anh, sao rồi? Đã lâu không gặp, vừa thấy mặt thì lại ở trong tình cảnh này, anh không sao chứ?" Một tên cảnh sát cao gầy trong đó nhìn hắn chào hỏi
"A Quang, cậu cũng đừng có chọc tôi, có ai muốn xảy ra chuyện như vậy đâu" đối mặt với bạn học cùng tốt nghiệp trường cảnh sát, Phong Thượng Trí có phần thoải mái hơn nhiều, không có nghiêm túc như trước
"Đã xảy ra chuyện gì?" Hắn tò mò hỏi
"Phanh bị làm hỏng" Phong Thượng Trí dẫn hắn đến bên cạnh xe, chỉ vào xe nói
"Cái gì! Cậu đυ.ng đến loại người nào? lại có thể làm ra cách này đối với cậu" A Quang nghe xong không khỏi nhíu mày nói
Chỗ này là đường núi, phanh bị làm hỏng, nếu như không cẩn thận, sẽ mất kiểm soát lao xuống vách núi, nghĩ đến điều này, thật sự là làm cho người ta "nổi da gà"
"Không phải là tôi, mục tiêu là đối tượng tôi bảo vệ"
"Thì ra là vậy, tôi quên mất, bây giờ cậu là Tổng giám đốc tập đoàn bảo vệ nổi tiếng, không giống như tôi ở ngành cảnh sát lâu như vậy, nhưng vẫn là một cảnh sát quèn" A Quang rất là xúc động nói
"Đừng nói như vậy, A Quang, lấy thành tích của cậu đạt được trong ngành cảnh sát, tôi thấy sự nghiệp của cậu rất là khả quan" Phong Thượng Trí vỗ vỗ vai hắn nói
"Cảm ơn cậu quá khen! Như vừa nãy có nói, người cậu bảo vệ là ai? lại có thể khiến cho cậu đích thân bảo vệ"
"Ca sĩ Lê Nhã" Hắn nhàn nhạt trả lời
"A, tôi biết, cô ấy là người ca sĩ mới gần đây bị đe dọa đó sao!" A Quang bỗng nhiên tỉnh ngộ gật đầu "Cô ấy đâu rồi?"
"Tôi đã sắp xếp cho cô ấy đi xe của những người khác đến bệnh viện"
"Cô ấy không sao chứ? lái xe là cậu?" A Quang hỏi
Phong Thượng Trí gật đầu một cái
"Quả nhiên, tôi đang suy nghĩ, người nào có bản lĩnh như vậy, phanh xe hỏng còn có thể bình tĩnh đánh giá, lái xe đến bên sườn núi nhỏ thấp này, để giảm tối đa sự va đập, liền đem xe đâm vào tảng đá lớn phía trước"
"A Quang, đó là phản ứng tại chỗ thôi, cậu cũng không kém so với tôi đâu" Phong Thượng Trí cười cười nói, chuyển đề tài, hắn nghiêm mặt nói: "A Quang, tôi muốn nhờ cầu giúp một chuyện"
"Đều là bạn bè, làm gì phải khách sáo như vậy, có chuyện gì cậu cứ việc nói" A Quang mạnh mẽ mà nói
"Về vụ tai nạn ô tô lần này, tôi hi vọng cậu có thể phái người tổ giám định đến giúp tôi........" Phong Thượng Trí nhỏ giọng ghé sát vào tai hắn nói
"Được! không thành vấn đề!" Hắn vừa nghe vừa gật đầu liên tục
"Cảm ơn, chỗ này tôi giao lại cho cậu xử lý, chi tiết tình hình chờ sau khi báo cáo hoàn thành, chúng ta sẽ liên lạc" Phong Thượng Trí vỗ vỗ vai hắn nói
"Ok! Cậu bận rội thì đi trước đi, cần tôi đưa cậu đi không?"
"Cũng tốt, làm phiền cậu cho một người anh em của cậu đưa tôi đến bệnh viện"
"Không thành vấn đề! Tiểu Triệu, cậu lái xe đưa Thượng Trí đi!" A Quang ngẩng đầu nhìn đội viên ngoắc tay nói
"Cảm ơn! Hôm nào mời cậu uống trà!" Phong Thượng Trí nhìn hắn vẫy tay chào nói, vừa cầm điện thoại di động gọi điện cho Lưu Bảo, để xác định bọn đang ở bệnh viện nào, đúng lúc họ đang trong phòng khám và chữa bệnh
Mười lăm phút sau, hắn đến bệnh viện, thấy một đám người cầm máy chụp ảnh, microphone, tất cả đều đứng ở cửa chính
Xuống xe, Phong Thượng Trí chỉ nhìn một cái, liền đi vòng qua bọn họ, lặng lẽ đi vào cửa chính bệnh viện, bấm thanh máy lên tầng
Thang máy mở ra, hắn gặp ngay Lê Nhã vừa mới phải làm kiểm tra xong trên hành lang.
"Giám đốc Phong, anh đến rồi!"
"Cô tại sao lại ở đây? Chúng ta vừa đi vừa nói" Cô không phải là đang ở phòng khám và chữa bệnh sao? Phong Thượng Trí hơi nhíu mày
"Tôi vừa mới đi làm kiểm tra xong!" Đối diện với hắn, Lê Nhã thực sự rất tự nhiên mà nở nụ cười
"Kết quả đâu? Có vấn đề gì không?”
"Còn chưa biết, kết quả phải chờ lát nữa mới có" Đi tới phòng khám và chữa bệnh, Lê Nhã đi trước đẩy cửa đi vào
"Anh Lưu Bảo, Giám đốc Phong đến.....ơ? Người đâu?"
"Cô Lê, tôi cho anh Lưu xuống tầng dưới tiến hành làm kiểm tra não bộ" bác sĩ vẫn còn trong ở trong khám và chữa bệnh ở miệng nói
"Ừm!" Cô gật đầu một cái, "Đúng rồi, Giám đốc Phong, tay của anh còn đau hay không? Có muốn kiểm tra một chút không?" Trong lòng cô vẫn lo lắng về cánh tay của hắn
"Tôi không sao" Hắn cảm giác cánh tay mình cũng không có gì đáng ngại
"Giám đốc Phong, dù sao cũng đến rồi! anh để cho bác sĩ kiểm tra một chút đi!"
Không để cho hắn cự tuyệt, Lê Nhã đưa hắn ngồi luôn lên trên ghế, miệng cũng không quên giải thích tình huống cho bác sĩ nghe.
"Bác sĩ, bác sĩ xem giúp cho anh ta một chút ạ! Mới vừa rồi tôi, anh Lưu Bảo và hắn cùng ngồi trên xe gặp chuyện không may, lúc đâm vào vách núi, tay anh ta hình như bị thương"
Khi nhiệt độ lòng bàn tay cô truyền tới cánh ta hắn, Phong Thượng Trí định mở miệng từ chối nhưng đột nhiên lời không thể nói ra miệng
"Cậu tên là gì?" Bác sĩ gật đầu một cái, mới cầm lấy bệnh biểu hỏi
"Bác sĩ, tôi có thể tự mình điền bảng” Nếu không thể từ chối, Phong Thượng Trí hết sức phối hợp
"Cũng được" Bác sĩ không nói gì thêm, liền đưa bảng cho hắn
Phong Thượng Trí rất nhanh điền những thôi tin cơ bản ở trên bảng.
Một nghìn chín trăm bảy hai - oa! Hắn mới ba mươi tuổi nha! Thật sự là nhìn không ra, lại có thể còn trẻ như vậy đã làm tổng giám đốc một tập đoàn. Lê Nhã đứng ở bên cạnh nhìn, trong lòng càng không ngừng khen ngợi
"Giám đốc Phong, cánh tay kia của cậu bị làm sao?" Bác sĩ nhận lấy bệnh biểu chuẩn đoán, nhìn một cái liền ngẩng đầu hỏi
"Tay phải bị trật khớp, nhưng đã được tôi nắn lại về vị trí cũ" Hắn thản nhiên nói
"Tự cậu làm?" Bác sĩ nhíu mày, vẻ mặt có chút kinh ngạc. " Tôi có thể xem một chút được không?"
"Được"
Phong Thương Trí phối hợp cởi âu phục ra, cà vạt, áo sơ mi, lộ ra ra nửa người trên vô cùng cường tráng rắn chắc
Oa! Lê Nhã đứng ở bên cạnh thấy thế hai mắt liền mở lớn, lớn như vậy cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy dáng người to lớn cường tráng như vậy, hơn nữa còn nhìn ở khoảng cách gần như vậy
Không biết sờ vào sẽ có cảm giác như thế nào? Có một lúc hai tay cô thiếu chút nữa không tự chủ được mà đưa tay đến, thật may là kịp thời dừng lại, nếu không thì rất xấu hổ
"Cậu nhất định là thường xuyên tập thể hình?" Bác sĩ chỉnh lại mắt kính, đứng dậy nhìn kỹ nửa người trên của hắn, trừ cánh tay phải có chút tím xanh ra, còn lại cũng không có gì khác thường
"Cậu làm thế nào có thể đưa khớp tay trở về vị trí cũ? Thường xuyên bị trật khớp sao?" Vị bác sĩ sờ sờ cánh ta phải của hắn hỏi
Thật sự khớp tay được nắn lại rất tốt, một chút sai lệch cũng không có
"Không, tôi không thường xuyên bị trật khớp, đây là ngoài ý muốn"
"Hẳn là rất đau? lúc nắn khớp tay lại vị trí cũ ấy" Lê Nhã không nhịn được chen vào nói, lộ ra toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhíu lại, giống như là cánh tay cô bị trật khớp vậy
Phong Thượng Trí thấy vẻ mặt cô, thiếu chút nữa bật cười
"Cũng không tồi" Bởi vì có liên quan đến công việc, chuyện bị thương đối với hắn mà nói như chuyện thường cơm bữa
"Có thật không?" Gương mặt cô hoài nghi hỏi
"Cử động cánh tay một chút tôi xem nào" Bác sĩ còn muốn xác định lại lần nữa
Phong Thượng trí không nói gì, phối hợp đưa cánh tay lên cao, làm tiếp vài động tác xoay vòng, vè mặt rất thỏa mái, không có chút đau đớn nào
Nhìn theo cử động của hắn, bác sĩ chăm chú theo dõi cánh tay của hắn, vẫn không nhìn thấy có bất kỳ dấu hiệu khác thường nào, còn định sắp xếp cho hắn chụp X - quang kiểm tra, nhưng bây giờ thực sự là không cần
Trầm ngâm một lúc lâu, bác sĩ mới lại hỏi: "Có còn chỗ nào không thỏai mái hay không?”
Hắn lắc đầu một cái, đối với việc cánh tay bên phải đau nhức, không quan tâm, cũng không có nói
"Thật sự không có chuyện gì sao?" Lê Nhã không tin hỏi lại lần nữa, dáng vẻ so với bác sĩ còn cẩn thận hơn
"Tôi không sao, cô đừng lo lắng" Phong Thương Trí cũng không nhin được nữa nở nụ cười an ủi cô
"Ái - anh cười!" Lê Nhã giống như phát hiện ra châu lục mới kinh ngạc kêu, chưa xong, giống như là phát hiện mình đường đột, cô mới vội vàng che miệng lại
"Kinh ngạc vậy sao?" Phong Thượng Trí mở miệng hỏi, vẻ mặt thỏa mái
"Không có!" Cô vội vàng lắc đầu một cái, trên mặt ửng đỏ
Làm sao có thể không kinh ngạc chứ! Cô vốn còn tưởng rằng hắn không biết cười đấy! Nhưng cô chỉ dám ở trong lòng nhắc đi nhắc lại mà thôi
"Bác sĩ, tôi có thể mặc áo vào chưa?" Phong Thượng Trí thu hồi nụ cười hỏi
"Được rồi" Bác sĩ không có gì phản đối
Ái - Hắn mặc lại áo! Lê Nhã luyến tiếc nhìn Phong Thượng Trí mặc áo vào, nhưng hắn không có thắt lại cà vạt, lại không cài mấy khuy áo trên cùng lại, làm lộ ra cả l*иg ngực rắn chắc màu đồng, khiến cho cô thấy thế càng nhìn không chớp mắt
"Giám đốc Phong, anh đến rồi! Tình hình sao rồi?" Lưu Bảo đã làm xong kiểm tra, vừa vào cửa nhìn thấy người liền vội vàng hỏi không ngừng
"Giao cho cảnh sát điều tra" Hắn vừa nói xong, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa
Y tá đưa báo cáo kiểm tra của Lê Nhã đến
Bác sĩ nhìn báo cáo một chút, mới mở miệng nói: "Cô Lê, tôi đề nghị cô tốt hơn hết nên nằm viện theo dõi một ngày, nhằm xác định chắc chắn là không có bị làm sao"
"Cái gì! Rất nghiêm trọng sao?" Lưu Bảo vừa nghe, không khỏi kinh hãi
"Anh Lưu, đây chỉ là theo dõi, để đề phòng ngộ nhỡ mà thôi, tình trạng của cô Lê cũng không nghiêm trọng lắm" Bác sĩ trả lời
"Anh Lưu Bảo, em sẽ không có chuyện gì đâu! Anh không cần phải lo lắng" Lê Nhã lên tiếng an ủi
Mặc dù cảm giác bản thân mình không có vấn đề gì, nhưng liên tục làm hoạt động quảng cáo thực sự khiến cho cô ngủ không đủ giấc, chuyện ngoài ý muốn hôm nay coi như là một ngày nghỉ. Cô nghĩ như thế nên nói.
"Được rồi! Anh đi làm thủ tục nhập viện cho em!" Nếu bác sĩ cũng nói như vậy, hắn cũng không có gì để nói, xoay người đi ra ngoài
Mới đi đến cửa, lại có một y tá khác đem báo cáo kiểm tra đến, là của Lưu Bảo
Kết quả, não bộ của hắn có dấu hiệu bị chấn động nhẹ, cho nên bác sĩ đề nghị, hắn cũng phải nhập viện theo dõi hai ngày, xác định chắc chắn không có vấn đề gì mới có thể xuất viện
"Anh Lưu, tôi nghĩ anh bây giờ nên nằm nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi làm thủ tục nhập viện giúp hai người!" Phong Thương Trí tự nguyện làm thay. Theo hắn thấy, thì thương tích của Lưu Bảo so với Lê Nhã có vẻ nghiêm trọng hơn
"Tôi cũng cho là như vậy" Bác sĩ phụ họa
"Được rồi!" Tình huống này, thực sự không cho phép hắn phản đối. Lưu Bảo cũng rất biết nghe lời đem những giấy tờ của Lê Nhã và của bản thân giao cho Phong Thượng Trí
Cứ như vậy, bọn họ dưới sự sắp xếp của bác sĩ, vào ở cùng một phòng bệnh để theo dõi, mà Phong Thượng Trí sợ kẻ chủ mưu sẽ từ thông tin truyền thông mà biết được Lê Nhã không có chết, lại chạy đến bệnh viện để hại cô, cho nên tiếp tục đợi ở bên cạnh cô, không có rời đi
Chẳng qua chỉ là nằm viện một ngày, sau khi tin tức được phát ra từ các phương tiện truyền thông, hàng loạt các giỏ hoa được đưa vào bệnh viện, bày khắp phòng bệnh, ngay cả ngoài cửa phòng trên hành lang cũng dải đầy hai hàng giỏ hoa, chậu hoa
Đối với điều này, Phong Thượng Trí từng đưa ra sự phản đối với công ty đĩa nhạc, như vậy chẳng khác nào nói với thiên hạ, Lê Nhã đang ở phòng bệnh nào, nhưng công ty đĩa nhạc lấy lí do không dám đắc tội với những người có thiện chí, không để cho hắn bỏ các giỏ hoa đi
Thật may là bệnh viện bằng lòng hợp tác, treo một tấm biển ngoài cửa phòng bệnh xin miễn thăm hỏi phỏng vấn, cũng coi như là một hình thức bảo vệ
Trong phòng bệnh, Lê Nhã đang đọc tạp chí, nằm nghỉ ngơi cả một đêm, cô cảm thấy toàn thân đau nhức
Bác sĩ nói đó là do tai nạn xảy ra dẫn tới các bắp thịt bị đau nhức, là phản ứng bình thường. Cả ngày, Phong Thượng Trí một chút cũng không rời khỏi phòng bệnh, không những bảo cấp dưới đưa quần áo đến để tắm rửa, còn đem cả tài liệu từ công ty đến, bây giờ đang ngồi trên chiếc sofa nhỏ phê duyệt tài liệu.
Vô tình, ánh mắt của Lê Nhã từ quyển tạp chí chuyển qua người Phong Thượng Chí, nhìn dáng vẻ chuyên tâm làm việc của hắn, nhớ đến một câu khẩu hiệu nói rằng người phụ nữ xinh đẹp nhất là khi nghiêm túc, nhưng người đàn ông nghiêm túc kia cũng rất có sức hấp dẫn?
Trong lòng cô đột nhiên có một cảm giác rất muốn hiểu rõ về hắn, tuy nhiên lại không biết bắt đầu nói từ đâu, ánh mắt nhìn về phía đống giỏ trái cây trong phòng, đột nhiên một ý tưởng xuất hiện một ý tưởng
"Giám đốc Phong, anh có muốn ăn trái cây không?" Lê Nhã gấp quyển tạp chí lại hỏi
"Cô muốn ăn sao?" Phong Thượng Trí đang làm việc ngẩng đầu hỏi
"Không có! Tôi nghĩ rằng bọn họ đã mang đến một đống trái cây, để thì cũng hỏng, không bằng lấy đến ăn" Lê Nhã giải thích
"Cô muốn ăn cái gì! Táo hay là lê" Bỏ tài liệu trong tay xuống, Phong Thượng Trí đứng dậy đi đến lấy trái cây
"Anh thích ăn loại nào?" Cô hỏi ngược lại
"Tôi không có thích trái cây"
"Vậy làm phiền anh mang trái lê và đào đến cho tôi được không?" Cô cười hì hì nói
"Để tôi gọt vỏ cho!" Phong Thượng Trí cầm hai trái lê và đào ngồi trở lại trên ghế sofa, bắt đầu gọt vỏ trái cây
"Như thế sao được? hẳn là để cho tôi gọt vỏ mới đúng! Là tôi nói muốn ăn trái cây, huống chi anh vẫn còn đang làm việc" Lê Nhã vội vàng ngăn cản hắn
"Không sao việc này không mất nhiều thời gian" Hắn không có ngừng động tác, nhanh chóng gọt vỏ trái cây
Thật là tệ quá! tự nhiên lại làm cho người ta phải dừng công việc lại, chỉ vì giúp cô gọt vỏ trái cây
"Giám đốc Phong, chắc anh cảm thấy tôi rất là vụng về, gọt vỏ trái cây cũng không biết! Nói cho anh biết, thật ra tôi rất giỏi làm việc nhà đấy! Trước đây ba mẹ tôi ra ngoài làm việc, khi tôi ở nhà một mình, đều là tự mình nấu ăn, bây giờ ở một mình cũng vậy!" Lê Nhã không muốn để cho hắn nghĩ rằng mình cái gì cũng không biết làm
"Tôi không nghĩ như vây" Nghe xong một loạt những lời cô nói, Phong Thượng Trí mới nhàn nhạt trả lời, cũng đúng lúc gọt xong vỏ trái cây, bắt đầu bổ trái cây
"Ừm" Vậy tại sao hắn không để cho cô tự gọt vỏ trái cây?
"Không thể để cho cô gọt được, bởi vì bây giờ trên tay cô đang còn truyền dịch, không tiện để làm, hơn nữa trước khi gọt vỏ trái cây cần phải rửa tay, mà cô lại cũng không tiện để đi lại" Ngẩng đầu nhìn cô một cái, Phong Thượng Trí đã có thể đoán được cô đang suy nghĩ điều gì
"À!" Thì ra là vậy! Lê Nhã đã yên tâm không ít, ngay sau đó lại nghĩ hắn thực sự là rất quan tâm, lại có thể thay cô nghĩ đến điều này, trong lòng không khỏi cảm động
Rất nhanh, một đĩa trái cây đã được bổ ra từng miếng xinh xắn đặt ngay trước mặt cô
"Ăn đi!" Phong Thượng Trí cầm cái dĩa ăn đặt vào trong tay cô
"Giám đốc Phong, anh không cùng ăn sao!" Lê Nhã vội vàng xiên một miếng lê đưa cho hắn "Anh thật là giỏi nha! có thể gọt vỏ trái lê xinh xắn như vậy"
" Phải không? Cô ăn cái này trước đi! Tôi lấy thêm một cái dĩa ăn nữa là được rồi!"
Hắn cảm thấy mình gọt vỏ không tốt lắm, nhưng chẳng qua chỉ là gọt vỏ trái cây thôi, đáng để cho cô khâm phục như vậy sao? Phong Thượng Trí cảm thấy buồn cười
"Là thật đó! tôi nghĩ, nếu để tôi gọt nói không chừng còn gọt rất xấu xí !"
"Được rồi, ở một mình, ngoại trừ thuê người quét dọn định kỳ, còn chuyện gì bản thân mình cũng phải làm" Hắn nhún nhún vai, xiên một miếng lê đưa lên miệng
"Ừm, vậy nhà anh ở đây? Tại sao không ở cùng một chỗ với người nha? Vậy thì anh giống tôi rồi, nhà ở phía nam, một mình đi ra phía bắc làm việc?" Có thể nói chuyện với hắn, Lê Nhã giống như bắn súng liên thanh, liên tục hỏi những thắc mắc