Cảnh mà cậu quay với Cao Ngô, thú vị, lại là một sự tương phản rõ rệt với cảnh cậu vừa quay với Tân Hổ Lỗi.
Không giống như sư huynh của mình, nhân vật Dung Tử của Cao Ngô là một chàng trai trẻ tính khí bình thản, có quan điểm rất sâu sắc về kỹ thuật tu luyện của Băng Phong và luôn tình nguyện giúp đỡ Yến Thư Nghị trong việc sao chép những bản thảo cũ trong thư viện giáo phái.
Hắn ta cũng hiếm khi bị trừng phạt, và mặc dù là một con quỷ nhưng không có vấn đề gì trong việc thích nghi với các kỹ thuật tu luyện kiếm bất tử, bất chấp nỗi đau mà nó gây cho cơ thể hắn ta vì chống lại bản chất cốt lõi ma quỷ của mình.
Diêu Thẩm không khỏi nghĩ rằng nhiều bi kịch trong cuốn tiểu thuyết sẽ tránh được nếu Yến Thư Nghị đơn giản chỉ là yêu Dung Tử thay vì Tạ Huân.
Nhưng vậy thì cậu đoán mình sẽ chả có bộ phim nào để quay.
Ai lại muốn xem thứ gì đó về hai con người xứng đôi vừa lứa yêu nhau, không gặp khó khăn gì và sống hạnh phúc mãi mãi về sau?
Họ quay lại cảnh đó vài lần, và phó đạo diễn Trương hô cắt với nụ cười trên môi.
Thật đáng ngạc nhiên khi Diêu Thẩm cảm thấy cmn thoải mái hơn nhiều khi không có sự hiện diện hống hách của Tân Hổ Lỗi ở bên cạnh.
Cao Ngô đến gần cậu với chai nước trên tay và nụ cười sẵn trên môi. "Ca ca thật đỉnh nha, xin hãy uống gì đó đi vì ngày hôm nay sẽ rất nóng đó."
Diêu Thẩm nhận chai nước với nụ cười trên môi.
'Ahh, không có gì bằng một đệ đệ dễ thương ngước nhìn bạn.'
Mặc dù Cao Ngô cao và đô hơn cậu nhưng cảm giác như tiền bối vẫn rất tuyệt.
Ít nhất thì cậu ấy cũng không cao bằng Tân Hổ Lỗi. Diêu Thẩm cũng không cần phải nghển cổ lên để nhìn vào mắt cậu ấy.
"Em đang nghĩ chúng ta có thể ăn trưa cùng nhau, để hiểu nhau hơn," Cao Ngô nói sau khi nhấp một ngụm từ chai của chính mình.
Có vẻ như Diêu Thẩm không có việc gì tốt hơn để làm. "Được thôi, tôi cũng muốn thế."
—
Diêu Thẩm chỉ còn một cảnh nữa trước bữa trưa.
Đó chỉ là một đoạn cận cảnh ngắn, cảnh sẽ bị cắt vào trong phần hậu kỳ với đoạn hồi tưởng về câu chuyện quá khứ của Yến Thư Nghị. Một đoạn trích về việc hắn gia nhập Băng Phong như nào và làm thế nào mà hắn đã chống chọi dưới trướng sư tô tàn nhẫn của hắn - người đã chết trong hoàn cảnh bí ẩn và cái chết đó luôn khiến Yến Thư Nghị bị mọi người xa lánh.
Chính sự ngược đãi mà Yến Thư Nghị phải chịu dưới bàn tay của sư tôn sẽ truyền cho hắn ta khát khao trở thành một người thầy tốt cho các đệ tử của mình và tôn trọng mối quan hệ sư đồ đã kết nối họ.
Đó cũng là lý do tại sao hắn phải mất một thời gian dài như vậy mới có thể cuối cùng cũng thừa nhận tình cảm của mình dành cho Tạ Huân.
Bất chấp tất cả những lời phê bình mạch não khó hiểu của hắn, Diêu Thẩm thực sự ngưỡng mộ con người Yến Thư Nghị - ngay cả khi cậu không thể hiểu được gu đàn ông của hắn ta.
Sau khi quay xong cảnh quay, Cao Ngô đến đón cậu để cả hai cùng nhau đi đến căng tin của diễn viên.
Họ đang ngồi đối diện nhau ở một chiếc bàn dài, không nói chuyện gì đặc biệt thì một bóng người cao lớn phủ bóng lên họ.
"Tôi tưởng cậu nói rằng cậu sẽ đi ăn trưa với trợ lý của mình," Tân Hổ Lỗi nói, nhìn xuống Diêu Thẩm trong khi một tay cầm một cái khay.
Diêu Thẩm suýt bị nghẹn khi nuốt một ngụm cơm.
Cậu hoàn toàn quên mất mình đã phớt lờ lời mời của Tân Hổ Lỗi.
"Ừm, cô ấy có chuyện..., ừm có chuyện gì đó xảy ra và cô ấy sẽ ăn trưa sau," Diêu Thẩm nói và đập nắm tay vào ngực để tống cơm ra khỏi đường thở.
Với bàn tay rảnh rỗi còn lại, Tân Hổ Lỗi chỉ vào một chiếc bàn cách họ vài mét, nơi Bích Giả Lộ đang ngồi cùng một số thành viên trong đoàn và cười lớn trước câu nói của người ngồi bên cạnh cô.
(*1' mặc niệm cho Diêu Thẩm...)
"Cô ấy ở ngay kia," Tân Hổ Lỗi nói, giọng đều đều.
Diêu Thẩm có thể cảm nhận được hơi nóng đang lan lên cổ cậu, khiến dái tai cậu như sắp bốc cháy.
||||| Truyện đề cử:
TruyenHD |||||
D*tme cái tên khốn kiếp này vì đã làm nhục cậu với khuôn mặt thẳng thắn như vậy.
Cao Ngô nhìn vào giữa họ. "Vậy Tân lão sư có muốn ăn trưa với chúng tôi không?"
Tân Hổ Lôi không trả lời, kéo ghế bên cạnh Diêu Thẩm ngồi xuống, lập tức cắm đầu ăn mì.
Tâm trạng thoải mái trước đó hoàn toàn tiêu tan với sự xuất hiện của Tân Hổ Lỗi, và ba người họ ăn trong im lặng một lúc cho đến khi Cao Ngô phá vỡ nó bằng cách hắng cổ họng.
"Mưa vẫn chưa tạnh," cậu nói, nhìn ra ngoài cửa sổ ở bên ngoài mưa vẫn rơi nặng hạt.
"Hy vọng nó sẽ dừng vào ngày mai," DIêu Thẩm nói. "Chúng ta có rất nhiều cảnh ngoài trời phải quay."
"Tốt hơn hết là nó nên ở lại," Tân Hổ Lỗi xen vào, mắt vẫn dán chặt vào món ăn trước mặt. "Một số cảnh chúng ta quay vào ngày mai sẽ tạo tác động mạnh hơn dưới trời mưa lớn."
Bệnh viêm phổi cũng sẽ bị tác động nặng nề hơn khi trời mưa lớn đấy.
Đội ngũ sản xuất này có đủ tiền để tự tạo mưa trong những hoàn cảnh có thể kiểm soát được, họ không cần gió mùa theo đúng nghĩa đen để cố nhấn chìm họ.
Diêu Thẩm đang ăn đồ ăn của cậu trong thầm lặng thì có vài miếng thịt ba chỉ om rơi xuống bát của cậu.
Cậu bối rối nhìn từ chiếc bát của mình sang Tân Hổ Lỗi, người đang bỏ thêm thức ăn vào bát của cậu. "Cậu nên ăn thêm đi, cậu gầy quá rồi."
Tân Hổ Lỗi có thể giữ năm phút mà không cư xử thô lỗ không?
Diêu Thẩm mím môi thành một đường mỏng và nở một nụ cười yếu ớt để thể hiện phép lịch sự. "Cảm ơn."
Chưa đầy một phút sau, Cao Ngô cũng gắp vài lá cải bắp vào bát của Diêu Thẩm. "Ca ca cũng nên ăn nhiều rau hơn, để tăng cường hệ miễn dịch nha."
Đôi đũa của Tân Hổ Lỗi chợt đông cứng lại giữa đường đưa vào miệng.
Diêu Thẩm nhìn cái bát của mình bây giờ còn có nhiều thức ăn hơn lúc cậu mới bắt đầu ăn nữa. "Thật sự, không cần đâu, tôi ăn quá đủ rồi và cũng không ăn kiêng. Xin đừng lo lắng cho tôi."
Không ai trong số họ có vẻ như chú ý đến cậu, cả hai đều chìm đắm trong một cuộc đấu mắt trong im lặng mà Diêu Thẩm không muốn hiểu.
Trạng thái kỳ lạ bị xua tan khi Bích Giả Lộ xuất hiện vội vàng.
Cô ấy trông tái nhợt như tờ giấy, điện thoại bị kẹp chặt giữa các ngón tay. "Lão sư cần xem cái này," cô nói, mở khóa điện thoại di động và cho Diêu Thẩm xem một bài đăng trên weibo với một video đã có hàng nghìn lượt phát. "Đây chỉ là một trong rất nhiều bài đăng, chúng tràn ngập trên weibo rồi."
Diêu Thẩm ngay lập tức nhận ra địa điểm quay video cũng như chiếc áo liền quần màu đỏ mà cậu đang mặc.
Bụng cậu bỗng chìm xuống như một hòn đá.