Diêu Thẩm ngồi xuống ghế sofa và nhìn vào đôi bàn tay mình.
Cậu không cảm thấy khác biệt chút nào.
Làm sao cậu biết được những gì Hệ thống đang nói là sự thật chứ. "Hiệu ứng xui xẻo" là cái gì? Cuộc sống của cậu có phải là một trò chơi không?
[Chủ nhân trước đây kém may mắn hơn người bình thường, với việc loại bỏ hiệu ứng xấu, giờ vận may của cậu như bất kỳ người bình thường nào]
Đúng là một phần thưởng khốn kiếp.
[Chủ nhân có thể đã không nhận ra, nhưng cậu đã bị cản trở nghiêm trọng bởi hiệu ứng xui xẻo. Có lẽ đó là lý do tại sao rất nhiều dự án của cậu thất bại và tại sao cậu có rất ít cơ hội trong ngành giải trí mặc dù rất tài năng.]
Làm thế nào mà Diêu Thẩm đã gặp phải hiệu ứng xui xẻo chứ, đó có phải chỉ là lời nói của Hệ thống về việc sinh ra dưới một ngôi sao đen đủi -- một tai nạn khi sinh?
Hoặc là một cái gì đó khác đang trong trò chơi?
[Không rõ]
Chà, điều đó chả giúp ích được gì.
[Chủ nhân có muốn biết phần thưởng tiếp theo là gì không?]
Diêu Thẩm đang dọn dẹp thức ăn thừa trong bữa tối ngẫu hứng của cậu và Tân Hổ Lỗi thì giọng nói của hệ thống lại vang lên trong tâm trí cậu.
Tại sao không, nó không thể tệ hơn việc loại bỏ thứ gì đó mà Diêu Thẩm thậm chí còn không biết là mình có.
[Khi Chủ nhân đạt 5% thân thiết với Quỷ vương, cậu sẽ nhận được Nâng cấp Giấc ngủ I]
Thậm chí là...
[Nâng cấp này sẽ giúp Chủ nhân cảm thấy được nghỉ ngơi ngay cả khi cậu ngủ ít hơn bình thường 3%]
Quả là một con số cảm động...
Vì lợi ích tốt bụng đó Diêu Thẩm chỉ cần uống một tách cà phê vào buổi sáng.
"Cảm ơn," cậu nói, vẻ mặt ngơ ngác.
[Như tên ngụ ý, phần thưởng này có nhiều cấp độ. Khi Chủ nhân tiếp tục tiến bộ, cậu sẽ mở khóa các cấp độ cao hơn. Cấp III sẽ cho phép Chủ nhân cảm thấy đã được nghỉ ngơi ngay cả khi không ngủ]
Đó từng là giấc mơ lớn nhất của Diêu Thẩm -- khi cậu 13 tuổi và nghiện chơi game trực tuyến.
Cậu sẽ nuôi hy vọng nhận được những phần thưởng tốt hơn trong tương lai.
Trong lúc đó, cậu thậm chí còn chưa mở khóa phần thưởng ngủ ngon cấp độ I, vậy nên cậu đành phải từ chối thâu đêm và ngủ một giấc thật ngon trước khi bắt đầu quay vào ngày mai.
Phải mất một lúc lâu cậu mới ngủ được sau khi tắm xong, bụng cồn cào vì lo lắng.
Cậu cần bộ phim này diễn ra tốt đẹp, sự nghiệp của cậu sẽ không gặp phải một kẻ ngu ngốc nào nữa.
Mặt khác, cậu gần như rung động với đầy quyết tâm. Cậu sẽ đóng vai chính trong một bộ phim lớn - thứ mà trước đây cậu chỉ nhìn thấy bên lề.
Đây là cơ hội mà cậu đã chờ đợi từ khi ra mắt, câu sẽ tuyệt đối không lãng phí nó.
Ngay cả sự lạnh lùng kiêu căng của Tân Hổ Lỗi cũng không thể ngăn cản cậu làm tốt.
- --
Cậu thức dậy một cách sáng sủa vào sáng sớm ngày hôm sau, cảm thấy tràn đầy năng lượng và đầy lạc quan.
Nó bị giảm đi phần nào khi cậu nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy trời đang mưa dữ dội, những hạt mưa đập vào cửa kính như những con dao nhỏ sắc nhọn.
Sau bữa sáng nhanh gọn được phục vụ tại phòng, Bích Giả Lộ đến đón cậu để cùng nhau đi đến trường quay.
Mưa không ngớt trong suốt chặng đường đi, và ngay cả khi đi đến xe di động để trang điểm và tạo kiểu Diêu Thẩm vẫn phải giơ ô che đầu cậu và Bích Giả Lộ.
Cậu mất gần hai giờ để đội bộ tóc giả dài của Yến Thư Nghị vô cùng cẩn thận và khoảng 20 phút để trang điểm.
Lần này, thợ trang điểm đã vẽ nốt ruồi dưới mắt trái của Yến Thư Nghị mà không cần bất kỳ ai nhắc nhở.
Rõ ràng những gì Tân Hổ Lỗi nói đều đúng.
Các nhà tạo mẫu quan sát cậu qua gương trang điểm, vuốt những lọn tóc dài ngang vai cậu. "Mái tóc cổ trang thực sự rất hợp với Diêu lão sư," người đàn ông nói với vẻ đánh giá thẩm mỹ khách quan. "Mái tóc dài thực sự làm nổi bật những đường nét của cậu ấy."
Đột nhiên, một bóng người cao lớn xuất hiện bên cạnh Diêu Thẩm, phủ bóng lên mặt cậu.
Một ngón tay mảnh khảnh vuốt tóc ra khỏi má cậu, vén nó ra sau tai.
"Đúng vậy," Tân Hổ Lỗi nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diêu Thẩm.
Diêu Thẩm cảm thấy mình nóng lên dưới ánh nhìn mãnh liệt đó và nghểnh cổ sang một bên để tránh khỏi sự đυ.ng chạm của Tân Hổ Lỗi.
"Chúng ta đang bị truy nã trên phim trường đấy," Tân Hổ Lỗi nói, rút lại tay mà không bình luận gì thêm. "Tôi sẽ đưa cậu đi."
Diêu Thẩm muốn từ chối lời đề nghị của anh ấy nhưng bỗng cảm thấy quá mệt sức nên cậu chỉ gật đầu đồng ý trong im lặng.
- --
Có một điều Diêu Thẩm phải khen ngợi Tân Hổ Lỗi về việc quay phim đã diễn ra rất suôn sẻ, nhờ vào quá trình luyện tập ngày hôm qua.
Đạo diễn Trần thậm chí còn khen ngợi Diêu Thẩm vì diễn xuất tự nhiên của cậu.
Cậu tự cảm thấy hài lòng với bản thân cho đến khi Tân Hổ Lỗi đến gần cậu với vẻ mặt vẫn khó hiểu như mọi khi.
Ngay lập tức sự cáu kỉnh của Diêu Thẩm trỗi dậy, chờ đợi những lời chỉ trích.
"Cậu làm rất tốt," Tân Hổ Lỗi nói, khi trông thật oai vệ trong bộ áo choàng đỏ bắt mắt của Tạ Huân, chiếc cổ dài được bao quanh màn tóc đen xõa ra xung quanh. "Cậu đang bắt đầu hiểu rõ hơn về tính cách của Yến Thư Nghị rồi."
Diêu Thẩm ậm ừ một tiếng không ý kiến, chĩa chiếc quạt di động vào mặt mình.
Cơn mưa không ngớt không làm nhiệt độ giảm đi nhiều, và Diêu Thẩm cảm thấy mình mặc quá diêm dúa một cách mệt mỏi trong bộ áo choàng của Yến Thư Nghị.
"Tôi còn hai cảnh quay nữa sáng nay, nhưng sau đó chúng ta có thể ăn trưa cùng nhau." Giọng điệu của Tân Hổ Lỗi hoàn toàn thờ ơ như thể anh ta có thể dễ dàng ăn trưa một mình thay vì với Diêu Thẩm. "Tôi đã ở Hoành Điếm nhiều rồi, tôi biết một số nhà hàng rất ngon."
Diêu Thẩm gần như đã chấp nhận lời đề nghị của anh ta, nhưng nếu vậy Tân Hổ Lỗi chỉ cần đến và xoa mặt Diêu Thẩm một cách đắc ý vì thành công của anh ta.
Tất nhiên anh ta đã dành rất nhiều thời gian ở Hoành Điếm, anh ta đều quay vài bộ phim điện ảnh và thỉnh thoảng đóng phim truyền hình mỗi năm!
"Cảm ơn nhưng tôi đã hứa sẽ ăn trưa cùng với trợ lý của mình, có thể để lần sau," Diêu Thẩm nói, quay lại nhìn kịch bản.
Đúng như dự đoán, sau đó Tân Hổ Lỗi không còn gì để nói với Diêu Thẩm nữa và để cậu một mình ở lại quay cảnh tiếp theo.
Diêu Thẩm tận hưởng thời gian nghỉ ngơi một chút và ăn nhẹ một quả táo trước khi được Bích Giả Lộ hộ tống đến set quay tiếp theo.
Cơn mưa xối xả không hề có dấu hiệu dừng lại, nên có lẽ tốt nhất là tất cả những cảnh quay hôm nay đều diễn ra trong nhà.
Cảnh tiếp theo của Diêu Thẩm sẽ quay với Cao Ngô, nam diễn viên trẻ đóng vai một đệ tử khác của cậu, sư đệ cũng như đối thủ cuối cùng của Tạ Huân.
Khi Diêu Thẩm đến, Cao Ngô mỉm cười chào đón cậu. "Diêu lão sư, hôm nay mong được anh chiếu cố," cậu ấy nói, nghiêng người cúi đầu chào, và xưng hô với Diêu Thẩm như thể cậu thực sự là tiền bối dày dặn kinh nghiệm hơn nhiều trong ngành.
Có chút tâng bốc, Diêu Thẩm lập tức được yên tâm.
Họ phải quay một cảnh trong thư viện của Băng Phong, và bầu không khí mang lại cảm giác thân mật và thoải mái với những giá sách cao ngất ngưởng xung quanh họ.
Diêu Thẩm nói: "Tôi mới là người sẽ được Cao đệ chiếu cố. "Cao đệ đã tham gia nhiều tác phẩm hơn tôi mà."
Cao Ngô mỉm cười và điều đó khiến cậu ấy trông trẻ con hơn, và dễ thương hơn.
"Vậy thì anh ơi (*bản gốc là ca ca), chúng ta hãy chăm sóc lẫn nhau nhé," Cao Ngô nói với đôi mắt lấp lánh.
- --