Ngày khai máy đang đến gần và Diêu Thẩm đang chuẩn bị cho chuyến đi đến Hoành Điếm. Bích Giả Lộ đến giúp cậu đóng hành lý.
Đây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của cậu, và đúng như dự đoán, cô cảm thấy sụp đổ.
"Lão sư...đã bao lâu cậu chưa hút bụi rồi?"
"Điều đó bây giờ không còn quan trọng, hãy đóng đống trò chơi điện tử giúp em với," cậu nói và đẩy một chiếc túi vải thô cho Bích Giả Lộ để chứa đầy hai máy chơi game và máy tính xách tay của cậu.
Bích Giả Lộ nhìn vào tủ trưng bày tất cả các trò chơi hành động của cậu đầy mệt mỏi. "Tôi không nghĩ lão sư sẽ có nhiều thời gian rảnh khi quay phim đâu."
Diêu Thẩm dừng việc đang làm lại và nhìn đăm chiêu vào phòng khách chật hẹp của mình.
"Đây là lần đầu tiên em đóng vai chính," cậu tự giác xoa xoa gáy, "Em thường thấy chán khi ở trên phim trường á."
Bích Giả Lộ gật đầu, cặp kính gọng thép dày trượt xuống sống mũi gầy. "Vận mệnh của lão sư sẽ thay đổi sau vai diễn này, tôi biết mà!"
Sự lạc quan của cô không dễ lay động được cậu nhưng Diêu Thẩm đánh giá cao nỗ lực này. Cậu vỗ nhẹ vào cánh tay cô. "Cảm ơn chị đã ở bên em suốt những năm qua, em biết với người khác sẽ dễ dàng hơn cho chị."
"Ài, lão sư, tôi rất lười biếng, tôi sợ rằng mình ở lại với cậu vì lợi ích của riêng mình thôi," cô thở dài chán nản. "Tôi chỉ sợ rằng một khi Diêu lão sư trở nên vô cùng nổi tiếng rồi thì tôi sẽ phải tìm một người khác thôi."
Diêu Thẩm không khỏi bật ra một tiếng cười lớn. Cậu luôn có thể tin tưởng vào việc Bích Giả Lộc sẽ thành thật khi nhận lỗi.
Cậu búng tay cô vào đúng chỗ cậu vừa vỗ nhẹ. "Em sẽ không để chị làm vậy đâu," cậu nở một nụ cười hăm dọa với cô. "Nếu em trở nên nổi tiếng, em sẽ kéo chị lêи đỉиɦ cao cùng em."
Cô vùng vẫy một cách kịch tính và giả vờ ngất đi trên chiếc ghế dài của cậu.
Diêu Thẩm đá vào chân cô. "Nàyy, Lộ tỷ(1)! Đừng nghĩ rằng chị thoát khỏi việc đóng gói đồ giúp em. Lộ tỷ!"
- --
Chuyến bay từ Bắc Kinh đến Hoành Điếm rất quanh co. Như thường lệ, Hoa Hoa không muốn chi tiền cho Diêu Thẩm nên cậu và Bích Giả Lộc đang bay hạng phổ thông.
Máy bay ồn ào và đông đúc, có một đứa bé ngồi ở ghế phía trước cứ quay lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Diêu Thẩm một cách say mê.
"Có lẽ cậu bé đó nhận ra cậu đó," Bích Giả Lộc gợi ý sau khi cậu bé dành năm phút để đấu mắt với Diêu Thẩm ở sau ghế.
"Làm sao một đứa trẻ nhỏ như vậy có thể nhận ra em chứ?" Diêu Thẩm lắc đầu. "Không, đây chỉ là một thử thách khác của vũ trụ đối với em thôi."
Và vậy nên cậu đã bị cậu bé nhìn chằm chằm toàn bộ chuyến bay mà bố mẹ cậu bé chẳng ngăn cản gì.
Khi họ gần hạ cánh, Diêu Thẩm đi vào phòng vệ sinh và bị sốc khi thấy cậu bé đang đợi mình bên ngoài cánh cửa xếp, đôi mắt to đang dán chặt vào Diêu Thẩm.
"Nghe này nhóc, nhóc nên quay về chỗ ngồi của mình đi," Diêu Thẩm thở dài nói. "Bố mẹ nhóc chắc hẳn đang lo lắng lắm."
"Diêu Thẩm, ngươi nghĩ ngươi là ai?"
Diêu Thẩm sửng sốt trước giọng điệu nghiêm túc và giọng nói trưởng thành kỳ lạ của đứa trẻ. "Tôi---Cái gì cơ?"
Thằng bé cười toe toét, để lộ một hàm răng sắc nhọn. "Ma quỷ không nên giả vờ làm người."
Cậu vẫn đang cố gắng tiêu hóa hình ảnh ghê rợn về hàm răng lởm chởm của đứa trẻ khi nó biến mất trong không khí mờ ảo.
'Cái đ*o gì vậy?' Diêu Thẩm hỏi hệ thống, cố gắng kiểm soát hơi thở của mình.
[Cái gì?]
'Cái thằng nhóc chết tiệt với hàm răng lưỡi cưa đó?'
[Hệ thống này chỉ nhìn thấy một đứa trẻ đang xin chữ ký của Chủ nhân.]
Diêu Thẩm bối rối. Cậu chắc chắn về những gì đã thấy.
Đứa trẻ đó giống như đe dọa cậu hơn là xin chữ ký của cậu- mà nhóc đó có hẳn là một đứa trẻ không?
Ngoài ra, dù sao thì cậu cũng không chắc mình nên tin tưởng Hệ thống đến mức nào. Có điều gì đó bất thường về mọi thứ đang diễn ra xung quanh cậu gần đây.
Tốt hơn hết là cậu nên tránh thu hút sự chú ý và mừng vì đứa trẻ đó đã đi.
- --
Cậu không nhìn thấy đứa trẻ nữa cho đến khi hạ cánh. Khi trở lại chỗ ngồi, cậu hỏi Bích Giả Lộ liệu thằng nhóc đó có quay lại không nhưng cô nói với cậu rằng cô đã không nhìn thấy đứa bé một lúc rồi.
Cậu cố gắng gạt bỏ cuộc gặp gỡ kỳ dị đó ra khỏi tâm trí mình.
Điều này trở nên dễ dàng hơn khi cậu nhận ra tài xế Hoa Hoa thuê để đưa cậu và Bích Giả Lộ đến khách sạn đã muộn và họ sẽ phải đến thẳng trường quay để dự lễ khai máy.
Cậu muốn thay sang thứ gì đó chỉnh tề hơn một chút so với bộ quần áo nhăn nheo mà cạu đã mặc trong suốt chuyến bay, nhưng không có may mắn như vậy.
Vận xui khủng khϊếp của cậu lại ập đến ngay khi cậu bước vào khu vực được rào chắn của buổi lễ khai máy cho 'Sư tôn, đệ tử này buộc phải gϊếŧ người' và đυ.ng phải Tân Hổ Lỗi.
"Xin lỗi," Diêu Thẩm nói, cúi đầu và tránh xa anh ta.
Tân Hổ Lỗi nắm khuỷu tay cậu ngăn lại, ánh mắt xuyên thấu nhìn chằm chằm vào Diêu Thẩm, lỗ mũi phập phồng như đang ngửi ngửi không khí xung quanh Diêu Thẩm. "Có chuyện gì đã xảy ra à?"
Diêu Thẩm nhìn anh với ánh mắt bối rối.
"Ừm, tài xế đã đón tôi và quản lý muộn ở sân bay," cậu nói và cố gắng gỡ tay Tân Hổ Lỗi ra nhưng không thành công.
[Sức mạnh của quỷ.]
Phải. Diêu Thẩm không muốn giải quyết vấn đề này vào lúc này.
"Khoan đã, chúng ta đi thắp hương và chụp ảnh thôi." Tân Hổ Lỗi nói rồi kéo Diêu Thẩm đi cùng.
Chính là sự xui xẻo của cậu khi trong một không gian đông đúc mà cậu vẫn va vào Tân Hổ Lỗi trong năm phút đầu tiên.
Có một biển các nhϊếp ảnh gia đằng sau hàng rào bảo vệ, khuôn mặt của họ bị che khuất bởi những chiếc máy ảnh cồng kềnh.
Cậu và Tân Hổ Lỗi tìm đạo diễn Trần, trao đổi vài lời rồi thắp hương trước bàn thờ.
Cúi đầu trong im lặng suy ngẫm.
Bất chấp bản thân, Diêu Thẩm thấy mình thực sự cầu nguyện rằng mọi thứ diễn ra suôn sẻ và cậu có thể mang đến một màn trình diễn tốt.
Khi cậu mở mắt ra, Tân Hổ Lỗi đã đi rồi.
Lễ khai máy không có gì nhiều, chỉ là một vài cuộc nói chuyện lịch sự với các diễn viên còn lại và đoàn làm phim, và trông thật bảnh trước ống kính.
Lần đầu tiên, Diêu Thẩm không gặp khó khăn gì khi trông như một diễn viên chuyên nghiệp -- chủ yếu là vì cậu không gặp lại Tân Hổ Lỗi sau khi họ cùng nhau thắp hương.
- --
Bọn họ đang ở trong một khách sạn gần phim trường Hoành Điếm. Một tòa nhà đẹp, hiện đại, với phòng rộng rãi và nội thất tiện nghi.
Diêu Thẩm đang dỡ đồ và cứ năm phút lại bị phân tâm bởi cảnh mặt trời lặn ngoài cửa sổ toàn cảnh khi có tiếng gõ cửa.
Đoán là Bích Giả Lộ, cậu vặn tay nắm cửa mà không thèm nhìn người đối diện.
Cho đến khi nghe thấy tiếng ai đó cởi giày thì cậu mới lướt mắt nhìn qua sau vai.
Tân Hổ Lỗi đang đứng trong phòng cậu, nhìn này nhìn kia, tựa như định ở lại một lát.
Diêu Thẩm ném cho anh ta một cái lườm. "Anh đang làm gì ở đây vậy?"
Tân Hổ Lỗi cởϊ áσ hoodie và treo nó lên móc áo ở khu vực tiếp khách nhỏ, ngăn cách với phòng ngủ bằng hai cánh cửa trượt.
"Ngày mai chúng ta sẽ quay một cảnh, chúng ta nên luyện tập," anh nói và đi đến chiếc ghế sofa nhỏ đối diện với TV.
Diêu Thẩm không thể tin vào thần kinh của anh ta. "Chúng ta có thể luyện tập vào ngày mai trước khi quay."
Tân Hổ Lỗi lắc đầu, dang hai tay ra sau ghế sofa. "Chúng ta sẽ làm ngay bây giờ, tôi muốn xem cậu đã có gì."
Diêu Thẩm nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, đếm nhẩm trong đầu đến mười để kiềm chế ý muốn ném chiếc bình trang trí trên tủ đầu giường vào đầu Tân Hổ Lỗi.
- --
(1) tỉ - chị gái, cũng dùng cho những người không phải họ hàng để thể hiện sự gần gũi.
Chúc mừng năm mới cả nhà!!!