So với toàn phông trắng phau, phòng khám của Lâm Ngư vừa nhìn đã thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Không thể phủ nhận, với không gian như thế thật khiến người ta thả lỏng hơn so với những phòng khám khác.
Lâm Ngư là một bác sĩ trầm ổn và đáng tin cậy, thoạt nhìn không thể nào liên tưởng đến cái người 'mít ướt' như Trương Dao từng nhắc.
Nói đi cũng phải nói lại, Phong Thích nhìn cũng đâu giống người mít ướt.
Nhận ra suy nghĩ đã chệch hướng, Quý Trung Hàn nhíu mày bừng tỉnh, có chút ngượng ngùng hỏi Lâm Ngư: "Xin lỗi, anh vừa nói gì cơ?"
Lâm Ngư để bút máy xuống, khép hồ sơ ghi chép lại, tán gẫu chuyện nhà cùng y hồi lâu.
Bởi vì nhờ có Trương Dao mà bọn họ mới quen biết nhau, chủ đề khá ăn ý, Quý Trung Hàn không bài xích Lâm Ngư cũng như sự dò hỏi của anh như những người khác.
Lâm Ngư hỏi y, bắt đầu từ khi nào không thích tiếp xúc cơ thể.
Quý Trung Hàn suy nghĩ một chút, thật ra không phải từ đầu đã thế mà do bệnh trạng dần trở nên nặng hơn, cho đến sau này thì không có cách nào chấp nhận cảm giác bị người khác chạm vào được nữa.
Lâm Ngư nhấc lên tay, quơ quơ đầu ngón tay: "Chỉ đυ.ng nhẹ ngón tay vào cũng không được sao?"
Quý Trung Hàn lắc đầu: "Cũng không phải không được. Do công việc nên nhiều lúc tôi không tránh khỏi tiếp xúc với người mẫu, như lúc muốn điều chỉnh tư thế của bọn họ ấy. Lúc luyện Judo cũng vậy, tôi cũng sẽ tiếp xúc đến thân thể của người khác."
Lâm Ngư lật sổ ra, ghi chú lại, nói: "Trong tình huống nào mà cậu phát hiện cậu ghét bị người khác chạm vào?"
Quý Trung Hàn rối rắm đổi tư thế ngồi, cơ thể từ thả lỏng bắt đầu hơi căng thẳng: "Có lẽ là phát hiện khi bị trực tiếp chạm vào người khiến tôi được không thoải mái."
"Đại khái là kiểu đυ.ng chạm như thế nào?"
Quý Trung Hàn: "... Nắm tay, hoặc là ôm, đều không được."
Lâm Ngư lại hỏi: "Có 'đối tượng đặc biệt' nào trước khi phát hiện vấn đề này hay không?"
Quý Trung Hàn không hiểu ý câu này lắm, Lâm Ngư giải thích lại: "Chính là trước khi cậu không thích tiếp xúc cơ thể đã không muốn bị người đó chạm vào. Cùng với sau khi phát hiện ra vấn đề này, nhưng vẫn có thể chấp nhận đối phương chạm vào cậu, những người này đều là 'đối tượng đặc biệt'."
Quý Trung Hàn mím môi nhíu mày, cứng rắn nói một câu: "Không có."
Lâm Ngư nhẹ giọng: "Không sao, cậu đừng sốt ruột, hôm nay chúng ta tới đây là được rồi."
Quý Trung Hàn không ngờ Lâm Ngư kết thúc quá trình chẩn đoán và điều trị dễ dàng như vậy, y ngước mắt nhìn đồng hồ và phát hiện thời gian tư vấn đã qua lâu rồi.
Lâm Ngư thấy được tầm mắt của y, cười nói: "Cậu là sư đệ của Trương Dao, tôi không tính phí đâu, cũng sẽ không ép cậu ở lại tư vấn khi đã biết rõ cậu khó chịu."
Quý Trung Hàn chân thành nói: "Không khó chịu, năng lực làm việc của anh thực sự rất tốt."
Lâm Ngư cất sổ vào ngăn tủ, trong đó chất đầy hồ sơ. Đủ để chứng minh thật sự có rất nhiều bệnh nhân đến tìm anh tư vấn.
Quý Trung Hàn liếc nhìn tủ, đột nhiên hỏi Lâm Ngư: "Bác sĩ Lâm, trường hợp của tôi có thể chữa khỏi không?"
Lâm Ngư tựa đang tìm từ cho thích hợp, chậm vài giây mới đáp: "Chúng tôi là bác sĩ tâm lý, hơn nữa đây chỉ là một phương pháp hỗ trợ trị liệu mà thôi. Đến cuối cùng liệu có tốt hơn được hay không vẫn tuỳ thuộc vào chính cậu."
Quý Trung Hàn hỏi: "Các phương pháp trị liệu cụ thể là gì?"
Có lẽ cảm giác được sự khẩn trương của y, Lâm Ngư cũng không giấu diếm: "Phương pháp thôi miên và phương pháp thoát mẫn, hai cái này đều rất thích hợp với tình huống của cậu."
Quý Trung Hàn không muốn bị thôi miên, y sợ nói ra chuyện không nên nói cũng như bí mật không muốn bị người khác biết được.
Tất nhiên, y hỏi loại sau.
Lâm Ngư không dùng quá ngôn ngữ mức cao thâm để giải thích, tóm lại chính là để cho cậu dần dần đối diện với ngọn nguồn áp lực mà cậu luôn lo sợ.
Ví dụ như nếu sợ bị đυ.ng chạm, vậy thì đặt ra mục tiêu, từ nắm tay đến ôm rồi đến hôn, thậm chí là làʍ t̠ìиɦ, phân chia chúng theo sự lo âu, và từng bước thích ứng và tiếp nhận cho đến khi cậu hoàn toàn hết mẫn cảm mới thôi.
Khi Lâm Ngư nói đến tìиɧ ɖu͙©, anh nói nhẹ như gió không nhấn mạnh chút nào.
Dù vậy, sự căng thẳng lại hiện rõ trên mặt Quý Trung Hàn.
Lâm Ngư phát hiện, nhưng không nói gì.
Quý Trung Hàn hỏi: "Lúc nãy vì sao anh lại hỏi tôi có đối tượng đặc biệt không?"
Lâm Ngư nói: "Nếu như có đối tượng đặc biệt, người trước sẽ giúp tìm ra nguyên nhân bệnh của cậu, người sau sẽ giúp cậu thực hiện phương pháp thoát mẫn."
Quý Trung Hàn im lặng, Lâm Ngư cũng không để ý, sau khi đặt xong lịch hẹn trước buổi tư vấn tiếp theo cho Quý Trung Hàn, liền bảo trợ lý đưa Quý Trung Hàn ra ngoài.
Quý Trung Hàn đứng trước phòng khám hút một điếu thuốc mới trả lời điện thoại của Trương Dao.
Người có lòng giúp đỡ, y vẫn luôn muốn cảm ơn một tiếng.
Trương Dao trong điện thoại kêu Quý Trung Hàn đừng khách sáo, lần sau mời cô đi ăn tôm hùm là được rồi.
Quý Trung Hàn cười đồng ý, sau khi về nhà cũng không bận việc gì khác, vậy nên đi ngủ sớm, hy vọng sẽ đánh một giấc thật ngon.
Thế nhưng, lại không thể như ý, không biết có phải do buổi sáng trò chuyện cùng Lâm Ngư hay không mà tối đến Quý Trung Hàn lại bắt đầu gặp ác mộng.
Y bị đẩy ngã lên giường, lập tức bị một đôi tay cực kỳ nóng bỏng liền ôm chặt lấy y. Đôi môi ướŧ áŧ chạm vào, kéo dài từ xương quai xanh đến eo.
Trước mắt y là Phong Thích với đôi mắt đỏ bừng giận dữ, hôn môi y một cách điên cuồng và mãnh liệt, như thể muốn chứng minh điều gì đó.
Quý Trung Hàn biết điều gì sẽ phát sinh tiếp theo trong giấc mơ này, sẽ là bộ dạng không thể kiểm soát của y như một con thú đến kỳ động dục.
Trong mơ, y lơ lửng trên không trung, lạnh lùng nhìn một "chính mình" khác hãm sâu trong tìиɧ ɖu͙©.
Nhưng một giây tiếp theo, y sẽ bị kéo về vị trí cũ, buộc phải cảm nhận sự nóng bỏng mãnh liệt như thủy triều.
Cảnh tượng trước mặt không ngừng thay đổi, người ôm ấp trên giường kia lúc là y, lúc lại không phải y.
Thứ không thay đổi chính là người trên giường luôn luôn làm chuyện kinh tởm đó.
Y nghe thấy tiếng cười sảng khoái của phụ nữ, rêи ɾỉ phóng đãng.
Cũng nhìn thấy hai thân thể quấn quýt không rời trên giường phản chiếu trên cửa sổ thuỷ tinh.
Kinh tởm cùng du͙© vọиɠ, căm hận cùng thèm khát cứ thế đan xen, như thiêu như đốt cùng dày vò y.
Y nhìn thấy gương mặt của Phong Thích cùng một cái bóng khác thành thục hơn không ngừng chồng chéo vào nhau.
Xúc cảm tình triều trên từng tấc da đều bị thay thế bởi cảm giác giun bọ gớm ghiếc bò trườn.
Không có gì kinh tởm hơn du͙© vọиɠ, cũng chẳng có gì chán ghét hơn đυ.ng chạm.
Lần đầu tiên trong giấc mơ của y xuất hiện cảnh tượng khác lạ, Quý Trung Hàn nhìn thấy y cắn mạnh vào mu bàn tay của Phong Thích, Phong Thích đau đớn, nhưng cố chấp không rút tay ra.
Hắn chỉ im lặng và kiềm chế nhìn Quý Trung Hàn, như đang chờ đợi điều gì đó.
Quả thật hắn đã chờ được đáp án.
Quý Trung Hàn trẻ tuổi mở to đôi mắt đỏ như say, dùng đôi môi dính đầy máu của Phong Thích, nhẹ giọng nói: "Cậu nói cậu yêu tôi, cậu là biếи ŧɦái sao? Phong Thích."
"Đừng chạm vào tôi nữa, tôi sắp ói ra rồi."
Quý Trung Hàn đột nhiên mở mắt ra, ngồi dậy. Vạt sau của áo ngủ ướt đẫm, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.
Y nghi ngờ không chắc, không biết cảnh tượng trong mơ kia cuối cùng là hiện thực hay chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Đây là chuyện Quý Trung Hàn không nhớ rõ.
Tim trong ngực cứ đập bình bịch, Quý Trung Hàn đưa tay ấn vào l*иg ngực mình.
Một cảm xúc kỳ lạ xuất hiện vào lúc nó không nên xuất hiện nhất.
Y biết, đó là khổ sở.
Chỉ là lần đau khổ này làm cho y không dám nghĩ sâu xem rốt cuộc là vì ai.
Thật ra, trong phòng khám, y đã muốn hỏi Lâm Ngư, nếu hai 'đối tượng đặc biệt' mà anh nói đến là cùng một người thì sao?
Là một người khiến y vừa sợ hãi vừa muốn ôm chặt vào lòng.