Thang máy nhỏ hẹp, hai người đàn ông đang trong cục diện giằng co, một người cường thế ép người còn lại lên thành thang máy lạnh lẽo.
Phong Thích soi mói mà đánh giá gương mặt Quý Trung Hàn, ánh mắt dừng lại ở gọng kính của y, cười trào phúng.
Thanh âm này làm Quý Trung Hàn lúng túng, cả người không dễ chịu.
Mu bàn tay Phong Thích trượt đến sườn mặt y, vỗ nhè nhẹ mấy cái khıêυ khí©h, đuôi rắn đỏ ở nơi đó cũng kề sát mặt y.
Hình xăm có chút thô ráp, hoa văn nổi chạm vào làm da y hơi ngứa ngáy.
Phong Thích trầm giọng nói: "Giả vờ không quen biết tôi sao?"
Nghe vậy, Quý Trung Hàn liền cảm thấy dù là tám năm trước hay bây giờ Phong Thích đều trước sau như một mà không biết nói lý.
"Không có." Quý Trung Hàn sắc mặt không đổi đáp.
Phong Thích bóp mặt y: "Tôi nói hôm nay sao lại cảm thấy xui xẻo như vậy, thì ra là gặp phải cậu."
Thanh âm hắn vừa chán ghét vừa kinh tởm, như thể người chủ động nắm lấy tay y rồi kéo y vào lòng không phải hắn.
Quý Trung Hàn không muốn nhiều lời với hắn nói: "Cậu làm bạn tôi sợ đó."
Không biết lời này có chỗ nào kí©h thí©ɧ Phong Thích, hắn đột nhiên càng bóp chặt mặt Quý Trung Hàn: "Là người phụ nữ của cậu à, khẩu vị cậu thay đổi nhiều quá đó, tôi..."
Lời chưa nói hết, thang máy dừng một lúc, cửa liền mở ra, Hứa Vi ở bên ngoài thở hổn hển nói: "Cậu làm gì thế? Mau buông cậu ấy ra!"
Hai tay Quý Trung Hàn đặt trên vai Phong Thích dùng sức đẩy một cái, Phong Thích không đề phòng liền bị đẩy ra thật, hắn kinh ngạc liếc nhìn Quý Trung Hàn.
Từ sau chuyện xảy ra tám năm trước, Quý Trung Hàn đã tham gia lớp học Nhu đạo, tuy lúc mặc quần áo không nhìn ra nhưng thân thể sớm đã không còn yết ớt như trước.
Nhưng...Quý Trung Hàn liếc nhìn vóc dáng cường hãn hơn trước của Phong Thích, khẽ nhíu mày.
Người này rốt cuộc làm sao mà lớn lên vậy, rõ ràng y là người xuất ngoại chứ không phải Phong Thích, dựa vào cái gì mà người này qua cao trung rồi còn có thể cao như vậy, bây giờ khí phách càng giống người nước ngoài thế này.
Gien quả nhiên quan trọng, có muốn thay đổi cũng không được.
Quý Trung Hàn lướt qua Phong Thích, tới cạnh Hứa Vi, trấn an cô: "Không có chuyện gì, đây là... "
Y phân vân giữa 'người quen' với 'bạn học cũ', cuối cùng nói: "Người quen cũ thôi."
Y không muốn xem ý tứ của Phong Thích, ngược lại Hứa Vi vốn muốn tranh luận cùng Phong Thích, mà Quý Trung Hàn bước đi quá nhanh, cô chỉ có thể đuổi theo hỏi: "Quen biết lúc nào, sao tôi lại không biết?"
Quý Trung Hàn nhàn nhạt đáp: "Vì không quá quen thuộc nên cậu không biết thôi."
Dù đã đi rất xa, Quý Trung Hàn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nặng nề và nóng bỏng của Phong Thích, gắt gao dán vào lưng y đến tận lúc rẻ vào chỗ ngoặt hành lang, tầm mắt kia mới bị kiến trúc ngăn trở, cảm giác nóng rực trên người y mới chậm rãi tan biến đi.
Hứa Vi theo y một đường còn hỏi hắn muốn đi đâu.
Ai ngờ Quý Trung Hàn trực tiếp đi vào cửa thoát hiểm, đi thang bộ.
Quý Trung Hàn nghiêm trang hỏi: "Không phải chúng ta chụp ở tầng dưới sao?"
Hứa Vi nói thầm: "Vậy đi thang máy, cậu trốn cái gì?"
Quý Trung Hàn phản bác: "Tôi không trốn, chỉ không muốn khách hàng chờ lâu thôi."
Hứa Vi lười phản bác, cô biết quan hệ giữa Quý Trung Hàn cùng người đàn ông kia không đơn giản, vừa rối lúc y nói không quá quen thuộc, Hứa Vi quay lại liếc nhìn hắn.
Ánh mắt hắn khi nghe được lời này rất đáng sợ, khiến Hứa Vi kinh hãi, cô không biết Quý Trung Hàn rốt cuộc ở đâu lại quen biết được một nam nhân khủng bố như vậy.
Nhưng mà người đàn ông kia thật quen mắt, Hứa Vi cảm thấy mình đã gặp qua ở đâu rồi.
Mặt mũi xuất chúng như vậy, dù có hơi dữ tợn. nhìn có hơi đáng ghét cũng không thể phủ nhận ngũ quan xuất sắc của đối phương.
Bất quá nếu Trung Hàn cùng đối phương nhiều năm như vậy không liên lạc, bây giờ ngẫu nhiên gặp một lần, hẳn sẽ không liên lạc gì thêm nữa, Hứa Vi trong lòng tự trấn an.
Hôm nay chụp quảng cáo thương mại cho series denim, kế hoạch đã được thảo luận từ lâu.
Thương hiệu muốn thể hiện du͙© vọиɠ và gợi cảm giữa nam nữ, không thể vượt qua ranh giới, chỉ cần chạm thôi là được.
Khi mới nghe chủ đề này Hứa Vi liền thấy Quý Trung Hàn có thể sẽ hoàn thành không tốt lắm.
Trong mắt cô, Quý Trung Hàn trông không giống người có du͙© vọиɠ, hoặc nói cách khác là nhu cầu đạm bạc.
Không kết giao phụ nữ, không công cụ trợ hứng, máy tính hoàn toàn sạch sẽ.
Hứa Vi thậm chí nghi ngờ Quý Trung Hàn chưa từng có kinh nghiệm tìиɧ ɖu͙©.
Nhưng nhờ bạn bè chia sẻ cô xem được một bộ ảnh của Quý Trung Hàn. Bộ ảnh đó là một trong những kiệt tác của Quý Trung Hàn. Nhân vật chính là chính y, tên là "Self".
Bộ ảnh kia tông màu đồng nhất với một vầng sáng màu đỏ nhạt trải dài trên gương mặt y, không có ngũ quan hoàn chỉnh, chỉ phóng đại từng bộ phận.
Đồng tử không tiêu cự, tóc tai hỗn độn cùng ướŧ áŧ, phiếm răng phát sáng nhàn nhạt.
Người bạn kia nói, Quý Trung Hàn nhất định đã quan hệ tìиɧ ɖu͙©.
Hứa Vi cho rằng người bạn kia mắt da^ʍ nhìn đâu cũng thấy da^ʍ, lại nhìn đến eo của Quý Trung Hàn, không tính là dày nhưng nhìn rất có lực, chẳng lẽ thực sự có?
Nếu là có, Hứa Vi rất tò mò rốt cuộc là thần thánh phương nào mới có thể ngủ với Quý Trung Hàn?
Quý Trung Hàn khom lưng điều chỉnh tham số máy móc, y rất nhạy cảm với ánh
nhìn của người khác, có lẽ do làm nhϊếp ảnh gia lâu rồi, chăm chú quan sát người khác, cũng thường bị người khác nhìn chăm chú, độ nháy bén liền tăng lên không ít.
Quý Trung Hàn quay đầu hỏi Hứa Vi: "Cậu đang nhìn gì vậy?"
Hứa Vi đem mắt từ mông Quý Trung Hàn dời đi, chột dạ nói: "Không có gì, tôi đi hỏi xem mấy giờ bắt đầu chụp."
Nói xong Hứa Vi vội vàng rời đi, Tiểu Triệu thấy vậy đi đến: "Quý lão sư, lúc nãy Hứa tỷ cởi giày cao gót chạy lên lầu đó, em lần đầu thấy chị ấy gấp như vậy."
Quý Trung Hàn nhếch môi cười: "Hứa Vi hay lo lắng lung tung thôi." Nói thì nói thế, biết Hứa Vi như vậy vì quan tâm mình, y vẫn rất vui vẻ.
Y không hay cười, lúc cười sẽ có một lúm đồng tiền nhỏ ở khoé miệng làm dịu đi khuôn mặt lạnh lùng của y.
Tiểu Triệu theo bản năng móc di dộng ra: "Quý lão sư, anh cười một chút đi để em một đoạn video ngắn."
Quý lão sư ngưng cười, thậm chí còn vô tình quay đầu đi, tiếp tục điều chỉnh thiết bị.
Sau một lúc, các thiết bị đã được lắp đặt đúng vị trí.
Hứa Vi trong phòng của tổng biên tập tạp chí hàn huyên một lúc mới theo người ta đi ra.
Hiện trường đã bắt đầu quay, ngoại trừ tiếng máy kêu ù ù, còn đông người ngoài ý muốn.
Ngày thường nhân viên công tác cũng nhiều nhưng nhiều thế nãy vẫn là lần đầu.
Tổng biên tập thấy Hứa Vi kinh ngạc, không khỏi cười nói: "Bởi vì lần này mời Rio tới nên rất nhiều người muốn đến xem."
Cũng xem như một nửa đồng nghiệp, Hứa Vi đương nhiên nghe qua đại danh của Rio.
Trong tích tắc, trong đầu Hứa Vi hiện ra một khuôn mặt, cô đột ngột dừng bước, khó khăn quay đầu: "Rio?"
Tổng biên tập tự hào nói: "Đúng vậy, người mẫu nam được yêu thích nhất trong ngành năm nay đó. Tôi mất rất nhiều công sức mới mời được vị đại thần này. Trung Hàn nhà cô nếu chụp Rio thật tốt, một khi được phát hành sẽ lại không ít hợp tác tìm tới cửa nha."
Hứa Vi nhanh chân đi đến studio, nhìn theo ánh mắt chăm chú của mọi người, người đàn ông mặc quần bò ngồi ôm đùi nữ người mẫu, đúng là người mới vừa rồi đè Trung Hàn nhà cô lên thang máy.
Hứa Vi lo lắng nhìn về phía Quý Trung Hàn, chỉ thấy Quý Trung Hàn đã tuỳ ý buộc tóc lên, nghiêm túc ôm máy ảnh mà chụp.
Chỉ chốc lát, Quý Trung Hàn đã buông máy ảnh, nói với Rio: "Biểu cảm nhẹ nhàng hơn đi, tưởng tượng cô ấy là bạn gái cậu, người cậu yêu."
Phong Thích thay đổi động tác, Quý Trung Hàn một lần nữa nâng camera lên.
Nhưng không được bao lâu, Quý Trung Hàn ngưng chụp, nói: "Cậu có biết biểu cảm của cậu có bao nhiêu khó coi không?"
Dứt lời, không khí cả hội trường lập tức đông cứng.
Sống lưng Hứa Vi đã tê rần, liếc nhìn sắc mặt tổng biên tập, quả nhiên đối phương lộ vẻ kinh ngạc.
Trung Hàn nhà cô tuy cũng rất nổi tiếng nhưng hiện tại cùng người mẫu Rio so đo như vậy, chẳng khác gì trứng chọi với đá mà.
Vị thế khác nhau quá rõ, cô chỉ có thể cầu nguyện tính khí Rio tốt một chút.
Đáng tiếc, cô nhất định phải thất vọng rồi.
Chỉ thấy Rio thu tay, lười biếng mà chống trên tấm lông, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nhϊếp ảnh gia trước mặt nói: "Thật sao? Nếu cậu đem khuôn mặt cậu che lại, nói không chừng tôi sẽ thấy tốt hơn."
Nháy mắt, không khí trong studio liền trở nên giương cung bạc kiếm, nhϊếp ảnh gia cùng người mẫu đối diện nhau, trong không khí phảng phất đao kiếm vô hình.
Lúc này tổng biên tập tiến lên: "Mọi người làm việc vất vả rồi. Tôi gọi trà chiều cho mọi người rồi, ăn xong rồi chúng ta hẳn tiếp tục chụp nha."
Hứa Vi cũng nhân cơ hội kéo Quý Trung Hàn ra, đi vào phòng nghỉ.
Đóng cửa lại, Hứa Vi đau đầu nói: "Cậu làm sao vậy, lúc làm việc không để cảm xúc cá nhân xen vào, còn muốn tôi dạy cậu sao?"
Quý Trung Hàn rất nghiêm túc nói: "Là hắn không chuyên nghiệp, chủ đề hôm nay là ái dục, biểu cảm của hắn lại không khác gì gặp phải kẻ thù."
Hứa Vi: "Vậy cậu cũng không thể trực tiếp nói hắn khó coi được. cậu không thể dẫn dắt hắn sao?"
Quý Trung Hàn mím môi không đáp, Hứa Vi càng đau đầu hơn: "Trung Hàn, hợp tác thương mại lần này phải chịu phí vi phạm hợp đồng đó. Nếu hợp tác một nửa đã bị huỷ cậu sẽ không thể mua xe mới, trả góp mua nhà cũng phải ngừng còn ống kính cậu thích cũng không có được nữa rồi."
Mỗi một câu nói, mắt Quý Trung Hàn liền trợn to một phần, nghe đến cuối cùng, y kinh ngạc hỏi: "Sao lại như vậy, tôi không phải có tiền tiết kiệm sao?"
Hứa Vi chỉ mấy ngón tay: "Tiền vi phạm hợp đồng có thể trực tiếp ngốn hết tiền tiết kiệm của cậu đó."
"Còn nữa nếu cậu đắc tội thương hiệu này, sợ là sau này hợp tác thương mại cũng không nhận được nữa." Hứa Vi nói thêm.
Quý Trung Hàn, người bị nỗi lo cơm áo gạo tiền khuất phục, cuối cùng nhận sai: "Tôi biết rồi, tôi sẽ không nói nữa."
Hứa Vi: "Sẽ chụp tốt chứ?"
Quý Trung Hàn rầu rĩ mà ừm một tiếng.
Hứa Vi lúc này mới mở cửa ra ngoài, ai ngờ vừa mới ra khỏi phòng nghỉ liền thấy Rio chỉ mặc quần jean đừng ngoài cửa.
Rio muốn bước qua cô tiến vào phòng nghỉ, Hứa Vi theo bản năng giơ tay cản, lại nghe thấy Quý Trung Hàn đằng sau nói: "Hứa Vi, không sao đâu, để hắn vào đi."
Rio nghe được lời này, bỗng nâng cằm, như người thắng cuộc liếc nhìn cô, tràn ngập cảm giác ưu việt mà đi vào.
Hứa Vi: "..."
Ấu trĩ.