Hành Tộ coi như là không có Lượng Thiên Thụ Căn, thực lực của hắn cũng là tương đương với Thánh Nhân cường giả. Thế nhưng là tại dưới đạo thủ ấn này, thậm chí ngay cả phản kháng cũng không kịp, liền trực tiếp bị vỗ bay trở về. Hắn lĩnh vực quy tắc, tại dưới thủ ấn quy tắc này, yếu đuối không chịu nổi.
Trong đại điện bao gồm La Hư bốn gã Thánh Nhân ở bên trong, hơn mười người toàn bộ đứng lên, khϊếp sợ nhìn chằm chằm nam tử đi tới.
- Lạc?
La Hư lay động ra, hắn biết người tới, chính là Lạc.
Trước đây Lạc liền lợi hại hơn so với bọn hắn, hôm nay Lạc dường như càng lên một tầng cao. La Hư bốn người đều là kinh dị không thôi, Mạc Vô Kỵ bị thương nặng về sau thực lực điên cuồng tăng lên. Hôm nay Lạc bị thương nặng, thực lực cũng điên cuồng tăng lên. Lẽ nào thực lực bọn hắn vẫn dậm chân tại chỗ, là bởi vì không có bị thương nặng sao?
- Ngươi là Lạc?
Hành Tộ cũng vậy bình tĩnh lại, Lượng Thiên Thụ Căn trôi lơ lửng tại đỉnh đầu của hắn, hiển nhiên là chuẩn bị tùy thời động thủ.
- Ngươi vì kiêng kỵ Mạc Vô Kỵ, cho nên không dám liên thủ vây công hắn sao??
Lạc cũng không có tiếp tục động thủ đối với Hành Tộ, mà là lạnh lùng nhìn chằm chằm Hành Tộ.
Tuy rằng Lạc không có động thủ, Hành Tộ vẫn như cũ có thể cảm thụ được một loại nguy cơ, nguy cơ này chính là hắn chỉ cần nói sai một câu thôi, hắn sẽ gặp phải Lạc toàn lực xuất thủ. Dùng thực lực của hắn, có thể từ trong tay Đám người La Hư bỏ chạy, nhưng hắn khẳng định chính bản thân không cách nào bỏ chạy từ trong tay Lạc.
Nghĩ tới đây, Hành Tộ liền ôm quyền nói:
- Lạc đạo hữu, ta đích xác là kiêng kỵ Mạc Vô Kỵ, bởi vì ta rất rõ ràng hắn mạnh bao nhiêu. Bất quá bây giờ và khi trước bất đồng, nếu mà đạo hữu cũng vậy gia nhập liên minh vây công Mạc Vô Kỵ, ta Hành Tộ tự nhiên sẽ không lui nữa.
Đây là lời thật lòng của Hành Tộ, Lạc vừa rồi chỉ có một đạo thủ ấn, hắn liền biết Lạc tuyệt đối mạnh hơn Mạc Vô Kỵ. Có Lạc xuất thủ, thêm bốn gã Thánh Nhân nữa, còn có hắn thực lực tương đương với Thánh Nhân cường giả, có hơn mười đạo quân cùng thần đế nữa, dù Mạc Vô Kỵ mạnh hơn nữa cũng không có cơ hội nào.
- Như vậy là hay nhất.
Lạc quét mắt Hành Tộ, lúc này mới đưa mắt rơi vào bốn người La Hư.
- Lạc đạo hữu.
Thấy ánh mắt Lạc quét tới, La Hư bốn người đồng thời ôm quyền đối với Lạc. Nếu như là trước, bọn họ nói không chừng sẽ liên thủ vây công đối với Lạc. Khi nhìn Lạc động thủ về sau, La Hư bốn người đều rất rõ ràng, bọn họ liên thủ tiếp, cũng không cách nào ngăn cản Lạc.
Huống chi, lúc này địch nhân lớn nhất của bọn họ không phải là Lạc, mà là Mạc Vô Kỵ.
- Ta có biện pháp đem Mạc Vô Kỵ dẫn tới một cái tuyệt địa, chờ Mạc Vô Kỵ bị dẫn tới tuyệt địa, chúng ta sẽ ở tuyệt địa liên thủ vây công, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Lạc bình tĩnh nói.
Nghe được Lạc nói, bốn người La Hư đều là liếc nhìn nhau, trong mắt hiện ra cực độ ngạc nhiên mừng rỡ. Tuy nói bọn họ chuẩn bị liên thủ đối phó Mạc Vô Kỵ, nhưng trong lòng bọn họ rất rõ ràng, có lẽ bọn họ có thể ở dưới tình huống đánh lén cùng ám toán làm cho Mạc Vô Kỵ bị thương nặng. Bất quá muốn nói gϊếŧ Mạc Vô Kỵ, cơ hội tuyệt đối là phi thường xa vời.
Hôm nay Lạc đã đến, bọn họ trên cơ bản thắng chắc. Nếu như Lạc đã nói như vậy, Mạc Vô Kỵ có thể bị dẫn vào trong tuyệt địa, vậy bọn họ xác định vững chắc sẽ thắng.
Lạc dường như đã sớm biết đám người La Hư sẽ đồng ý với hắn, hắn thản nhiên nói:
- Trên người Mạc Vô Kỵ bảo vật nhiều không kể xiết, ta chỉ muốn trên người hắn hết thảy Đạo tắc, thứ khác ta tuyệt không muốn.
- Không được.
Thái Loan bỗng đứng lên:
- Trên người Mạc Vô Kỵ đáng giá nhất chính là Đạo tắc, nếu mà ngươi muốn hết thảy Đạo tắc, chúng ta đây muốn cái gì?
- Ha ha!
Lạc ngẩng đầu cười ha ha, rất là xem thường chỉ vào Thái Loan nói:
- Không phải là ta xem thường bọn ngươi, không có ta Lạc, các ngươi toàn bộ đi ra ngoài vây công Mạc Vô Kỵ, cũng không cách nào động tới một sợi tóc của Mạc Vô Kỵ. Trái lại không có mấy người các ngươi hỗ trợ, ta vẫn có thể gϊếŧ chết Mạc Vô Kỵ, chỉ là nếu có các ngươi thì càng thêm ổn thỏa một phần mà thôi. Huống hồ, các ngươi biết Mạc Vô Kỵ hiện tại ở nơi nào sao? Ta cũng không biết Mạc Vô Kỵ ở nơi nào, mà ta có biện pháp để cho hắn đi tới một chỗ.
Mọi người trầm mặc xuống, bọn họ đều rõ ràng Lạc nói rất đúng, thứ nhất, không có Lạc khả năng bọn họ lưu lại Mạc Vô Kỵ là cực nhỏ. Nếu mà tăng thêm Lạc, vậy hoàn toàn bất đồng. Còn có một cái chính là, bọn họ không biết hiện Mạc Vô Kỵ ở nơi nào.
- Lạc đạo hữu, Vũ Trụ Đạo Tắc cũng chỉ có thể dung hợp một cái Chứng Đạo, đạo hữu cần nhiều vậy cũng không có ý nghĩa a.
La Hư rất là khách khí nói.
Hắn nói là thực tế nói, Vũ Trụ Đạo Tắc vật này, tại trước khi Lượng Kiếp đến, coi như là một cái cũng không cách nào dung hợp. Đã nhiều năm như vậy, Vô Lượng Vực bốn gã Thánh Nhân bản thân có một cái Vũ Trụ Đạo Tắc, cũng không có người nào có thể dung hợp, sau cùng đạo Vũ Trụ Đạo Tắc còn bị Mạc Vô Kỵ đoạt đi rồi.
Mắt thấy diệt thế Lượng Kiếp gần đến, đạo Vũ Trụ Đạo Tắc này bị người nào đạt được, người nào liền có thể tiến thêm một bước.
Lạc cười lạnh một tiếng, cũng không có giải thích. Trước đây hắn đích xác là chỉ có thể dung hợp một đạo tắc, cho nên dung hợp Vũ Trụ Đạo Tắc thứ chín, đem 8 nhánh dư lấy ra bồi dưỡng tám gã Thánh Nhân. Kết quả hắn cũng không có thành công, tại dưới Đại Lượng Kiếp, hắn chẳng những thiếu chút nữa đạo tiêu, còn thất lạc tám đạo Vũ Trụ Đạo Tắc.
Lần này Mạc Vô Kỵ Phàm Nhân Đạo tắc đánh hắn bị thương nặng, trái lại để cho hắn cảm ngộ tới rồi một tia đạo lý tồn tại bên trong thiên địa vũ trụ.
Vô luận là tiên phàm, chỉ cần có thể tại thiên địa tồn tại, vậy chính là có đạo lý.
Cho nên hắn tại bị thương nặng về sau, lần nữa dung hợp một đạo Vũ Trụ Đạo Tắc. Tại hắn dung hợp hai đạo Vũ Trụ Đạo Tắc về sau, thực lực của hắn điên cuồng tăng lên. So với trước đây, cường đại đâu chỉ hơn gấp mấy lần?
Tại sau khi dung hợp hai đạo Đạo tắc, Lạc cũng có bản thân đại đạo cảm ngộ thuộc về hắn. Chỉ cần hắn có thể dung hợp 9 đạo Vũ Trụ Đạo Tắc, hắn sẽ hoàn toàn thoát khỏi Tạo Hóa Kiếm cùng trói buộc, bước ra Thánh Nhân cảnh, đi tới một cái cảnh giới toàn mới.
Nếu mà hắn suy đoán hợp lý, vậy tại trong vũ trụ mênh mông, cái cảnh giới hoàn toàn mới này chỉ có một người, chính là người dung hợp đc 9 đạo Vũ Trụ Đạo Tắc.
Lạc thản nhiên nói:
- 9 đạo đạo tắc đó vốn chính là đồ của ta, ta dù lấy về thật là không có lợi ích gì. Bất quá tương lai ta sẽ thưởng cho thủ hạ của ta. Đương nhiên, các vị cũng vậy đừng tưởng rằng trên người Mạc Vô Kỵ trân quý nhất chính là 9 đạo đạo tắc. Côn Ngô Kiếm đang ở trên người này, nếu như ta không có đoán sai, trên người hắn còn có full bộ Lạc Thư cùng một gốc cây Ám Mộc sống...
Nghe được Lạc nói, bao gồm La Hư ở bên trong, tất cả mọi người là cũng hút hơi lạnh.
Bởi vì bọn họ biết trên người Mạc Vô Kỵ còn có Thao Thiết Oa cùng Đại Hủy Diệt Thuật, tên này cũng quá giàu có sao??
Thấy hết thảy Thần vị cường giả bao gồm bốn gã Thánh Nhân trong mắt đều có một loại tham lam, Lạc tiếp tục nói:
- Những thứ này cũng không phải là hết thảy của hắn, căn cứ ta cảm nhận được khí tức, trên người người này hẳn là còn có Tuế Nguyệt Bàn. Nhiều đồ như vậy, chẳng lẽ còn thiếu phần của các ngươi, nhất định phải đoạt Đạo tắc của ta? Lùi một bước mà nói, thế giới của Mạc Vô Kỵ, ngoại trừ ta có thể đánh mở ra, các ngươi người nào có thể mở ra?
Có lẽ bởi vì Mạc Vô Kỵ rất ít sử dụng Thánh Đạo Phù, nếu mà hắn sử dụng Thánh Đạo Phù nói, nói không chừng Thánh Đạo Phù đều có thể bị Lạc cảm thấy được.
Bốn người La Hư lần nữa liếc nhau, đồng thời nói:
- Đã như vậy, chúng ta sẽ cùng Lạc đạo hữu liên thủ.
Trên người Mạc Vô Kỵ bảo vật là nhiều, đối với mấy vị thánh nhân mà nói, bảo vật trọng yếu nhất vẫn là Vũ Trụ Đạo Tắc. Bây giờ cùng Lạc nói phân phối Vũ Trụ Đạo Tắc, hiển nhiên là chuyện không thực tế. Chỉ có chờ mọi người liên thủ đem Mạc Vô Kỵ gϊếŧ chết, lại đến nói chuyện phân phối Vũ Trụ Đạo Tắc.
Lạc rất là thoả mãn, hắn không nghĩ tới trước đây tiện tay nhốt hai nữ nhân, hiện tại cư nhiên thành chỗ then chốt gϊếŧ chết Mạc Vô Kỵ, chính là vô tâm cắm liễu liễu thành hoa a.
Lạc Thư trên người Sầm Thư Âm có khí tức của Mạc Vô Kỵ hắn há có thể không cảm giác được? Hắn không có cướp đi Lạc Thư, không phải là bởi vì hắn chướng mắt Lạc Thư, mà là muốn giữ lại Sầm Thư Âm rồi dẫn dụ Mạc Vô Kỵ chủ động đưa tới tặng đồ cho hắn.
Lúc đó hắn cũng không biết Mạc Vô Kỵ cường hãn đến trình độ có thể đánh hắn bị thương nặng. Hắn nhốt Sầm Thư Âm, chỉ là bởi vì hắn đối với Mạc Vô Kỵ rất là khó chịu. Mạc Vô Kỵ cướp đi Côn Ngô Kiếm không nói, còn đang ở bên trong kiếm ngục gϊếŧ một đạo kiếm linh của hắn. Dù cho đạo kiếm linh này đã sinh ra phản loạn chi tâm, đó cũng không phải là thứ Mạc Vô Kỵ có tư cách gϊếŧ.
...
- Thư Âm, ngươi có cảm giác chỗ này có cái gì không đúng hay không?
Khúc Du bỗng nhiên đình chỉ tiếp tục tu luyện, đứng lên cắt đứt Sầm Thư Âm tu luyện.
Sầm Thư Âm gật gật đầu nói:
- Nơi này không gian thật giống như chúng ta cái kia không gian hỗn độn, căn bản cũng không có cửa ra, trừ phi có người từ bên ngoài tiến đến. Ai, sớm biết thế còn không bằng ở lại trong này không gian hỗn độn. Hai chúng ta vận khí cũng là quá kém, mỗi lần đều là rơi vào trong loại không gian này không cách nào rời đi hư không.
Khúc Du lắc đầu:
- Thư Âm, lần này chúng ta hẳn không phải là trong lúc vô tình rơi vào.
Sầm Thư Âm nghi hoặc nhìn Khúc Du:
- Cường giả kia căn bản cũng không thèm gϊếŧ chúng ta, tiện tay vung một cái, chúng ta mới bị ném vào loại không gian này, làm sao lại không phải là trong lúc vô tình vào?
Khúc Du nói:
- Ta có Hỗn Độn Thần Cách, trời sinh có một loại nguy cơ mẫn cảm. Ta cuối cùng cảm giác cường giả kia cũng không phải tiện tay vung một cái, mà là có ý định đem chúng ta nhốt ở nơi này, dường như đang chờ người nào đến vậy. Hơn nữa ta cảm giác cái chỗ này, chỉ có thể vào không thể ra. Một khi tiến đến, liền tuyệt không có cơ hội rời đi.
Sầm Thư Âm ngẩn ngơ, lập tức nói:
- Khúc Du tỷ, ngươi là nói có người muốn mượn chúng ta để ám toán người cứu chúng ta?
- Hẳn là không có sai.
Khúc Du ngưng trọng nói.
Sầm Thư Âm vẫn còn có chút không thể tin được:
- Khúc Du tỷ, thế nhưng là ai sẽ tới nơi này cứu chúng ta? Rồi lại nói thực lực chúng ta lên nhanh như vậy, cho dù là bằng hữu quen biết của chúng ta, cũng không có tư cách tới nơi này cứu người a?
- Có một người có thể, nếu mà hắn biết ngươi ở nơi này, chỉ sợ hắn sẽ cả mệnh cũng không cần tới nữa.
- Vô Kỵ...
Khúc Du nói còn chưa dứt lời, Sầm Thư Âm liền kinh hoảng gọi ra tên, lập tức bỗng đứng lên, có chút bối rối.