Chương 24: Nhà ga

Tần Dụ Lãng lẳng lặng ngồi một mình bên cửa sổ, ánh trăng nhu hòa xuyên thấu qua cửa sổ sát đất soi sáng chân cậu.

Cậu không biết mình bị cái gì, cậu cảm thấy không an tâm, hoặc nói là sợ hãi. Một tuần lễ này, Quân Dĩ Duệ đi ra ngoài

không ngừng, phải tới

rạng sáng mới trở về.

Cậu

biết rõ Quân Dĩ Duệ là người không bao giờ thích đi ra khỏi cửa, vậy mà

gần đây lại hoàn toàn

khác thường. Mỗi lần Quân Dĩ Duệ trở về thì phần lớn đã

mơ mơ màng màng ngủ, nếu cậu

hỏi anh đi đâu, anh chỉ nói với cậu anh có việc, sau đó không nói gì nữa.

Một loại cảm giác sợ hãi chưa từng có

dần dần chảy khắp người

Tần Dụ Lãng. Hôm nay cậu

chịu đựng cơn buồn ngủ

ép mình uống tới 10 li cà phê, nhất định phải chờ anh về.

Khi nghe thấy thanh âm tắt động cơ dưới lầu truyền đến, Tần Dụ Lãng lập tức đứng lên đi xuống dưới. Quân Dĩ Duệ mở cửa rất nhẹ, anh

cởi giày da để ở cửa, một giây sau thì nhìn thấy đèn phòng khách sáng lên.

Anh

ngẩng đầu nhìn thấy Tần Dụ Lãng ăn mặc áo ngủ đứng tại đầu cầu

thang.

“Anh

về rồi hả?” Sắc mặt Tần Dụ Lãng

thoạt nhìn có chút tái nhợt, cậu

hỏi rất cẩn thận, bộ dáng đó lại khiến Quân Dĩ Duệ rất đau lòng.

“Sao vẫn chưa ngủ? Đã trễ thế như vậy.” Quân Dĩ Duệ đi qua

nắm lấy tay cậu”Đi ngủ thôi.”

Tần Dụ Lãng giữ tay anh lại

“Ngươi đi đâu? Tại sao gần đây lại luôn về muộn như vậy?”

Quân Dĩ Duệ trốn tránh tầm mắt của cậu, kéo cậu đi về phòng

“Đi ngủ trước đã.”

“Quân Dĩ Duệ, anh nói cho em biết được không, em

rất lo lắng cho anh, tại sao anh

không chịu nói cho em biết rốt cuộc là anh đã đi đâu?” Tần Dụ Lãng kiên quyết muốn biết đáp án, cậu

hờn dỗi đứng trên bậc thang ngăn chặn đường đi của Quân Dĩ Duệ.

Quân Dĩ Duệ đột nhiên im lặng, một lát sau mới cười với hắn nói: “Đừng làm rộn được không nào, đã muộn đi ngủ trước, sau này sẽ nói cho em biết có được không?”

Sắc mặt Tần Dụ Lãng trở nên rất kỳ quái, ẩn nhẫn không nói lời nào. Sau đó cậu xoay người, đi vào phòng của mình

“Rầm

——” một tiếng đóng cửa lại.

Quân Dĩ Duệ đứng yên tại chỗ một lúc lâu, anh

thở phào một cái, lấy điện thoại di động ra đánh một dòng chữ: “Không có việc gì, cậu

tiếp tục đi làm đi.”

Đây là lần đầu tiên sau một năm bên nhau Quân Dĩ Duệ cùng Tần Dụ Lãng không ngủ chung trong một

phòng.

Đêm đó, không khí mất ngủ bao trùm toàn bộ biệt thự.

Tần Dụ Lãng không muốn thừa nhận chính mình đang

nghĩ ngợi lung tung, nhưng cậu

lại

theo dõi Quân Dĩ Duệ.

Sau khi anh đi ra ngoài, Tần Dụ Lãng lập tức lên một chiếc xe taxi, phân phó lái xe bám theo xe

Quân Dĩ Duệ.

Sau đó, hai người đứng trước cửa của một trung tâm mua sắm. Chính là cái trung tâm mà trước đây

Quân Dĩ Duệ đã đưa

Tần Dụ Lãng

tới.

Tần Dụ Lãng cẩn thận đi theo sau lưng Quân Dĩ Duệ, nhìn thấy anh

và một chàng trai ăn

mặc thời thượng đi vào

thang máy.

Trái tim Tần Dụ Lãng

chợt đập nhanh hơn một chút, thoạt nhìn chàng trai kia cùng

Quân Dĩ Duệ rất quen thuộc lẫn nhau, hai người đứng chung một chỗ cười cười nói nói.

Thấy hai người đi lên tầng ba, Tần Dụ Lãng mới dám đi vào

thang máy sau đó chờ không được ấn nút đi lên. Sau khi tìm vài phút đồng hồ, cuối cùng Tần Dụ Lãng tìm được Quân Dĩ Duệ ở một cửa hàng trang sức.

Chàng trai chỉ chỉ bên trong, Quân Dĩ Duệ vào trong cùng người kia, Tần Dụ Lãng trốn ở một góc, giống y như một tên trộm nhưng không có can đảm ăn cắp.

Đợi một lát, Tần Dụ Lãng mới dám thò đầu ra một chút, bởi vì rất thông minh, cho nên cậu đã nhìn thấy một hình ảnh mà cả đời này cậu không muốn thấy chút nào.

Quân Dĩ Duệ cầm một chiếc nhẫn màu bạc

trong tay, rất giống với cái mà Tần Dụ Lãng đang đeo. Tay của chàng trai kia rất gần, Quân Dĩ Duệ đeo chiếc nhẫn kia lên bàn tay thon dài trắng nõn của chàng trai.

Tựa hồ rất phù hợp, Quân Dĩ Duệ cười cười với người kia, sau đó đưa chiếc nhẫn cho nhân viên gói lại.

Cái nụ cười kia

trong mắt Tần Dụ Lãng lại trở nên

chướng mắt đến cực điểm, giống như

châm chọc cậu

ngu xuẩn, lăng trì trái tim Tần Dụ Lãng.

Tần Dụ Lãng lập tức lui người về lại góc khuất, chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng sức ôm chặt chính mình,

trong lòng cậu nhủ thầm đó chỉ là ảo giác thôi, nhất định là do bản thân cậu

nhìn lầm rồi…

Cảm thấy việc hô hấp cũng trở nên khó khăn, Tần Dụ Lãng đưa tay che miệng, không để bản thân mất kiểm soát ở đây. Bờ vai cậu run lên, cậu cảm thấy trong không khí phảng phất tràn ngập một vật thể

cướp hết oxi của cậu, khiến cậu hít thở không thông.

Mơ hồ nghe được

tiếng nói của Quân Dĩ Duệ, Tần Dụ Lãng cố

sức đứng lên, dồn hết sức chạy xuống lầu. Cậu mạnh mẽ xuyên qua đám đông, cái gì cũng không nghe thấy, màng nhĩ của cậu

ong ong rung động.

“Đây là minh chứng cho việc em đã thuộc về anh, Tần Dụ Lãng, anh đã từng nói với em, anh

sẽ cho em buổi lễ cầu hôn cả đời khó quên.”

“Anh chỉ không muốn mất đi tin tức của em, một giây đồng hồ cũng

không muốn.”

“Anh sẽ không có cảm giác an toàn, thực xin lỗi, Tần Dụ Lãng, bởi vì anh

rất yêu em.”

Những lời này giống như chỉ mới vừa hôm qua…, cứ xuất hiện lặp đi lặp lại trong tai

Tần Dụ Lãng, càn quấy khiến cậu

đau lòng đau bụng, toàn thân đều đau nhức muốn

chết.

Tần Dụ Lãng đi ra khỏi trung tâm

thì nhanh chóng đón

một chiếc taxi, vừa lên xe đã

nghe thấy đại ca lái xe lên tiếng an ủi: “Chàng trai cậu

đừng khóc thảm như vậy ah, người ta còn tưởng tôi

đây là chạy xe trái pháp luật đây này!”

“Tôi…” Tần Dụ Lãng nói chuyện sờ sờ mặt của mình, phát hiện mình trên mặt

toàn là chất lỏng mặn mặn ẩm ướt, cậu lung tung lau đi, nói với lái xe: “Đến

nhà ga.”

Lái xe giẫm chân ga “Yes Sir!”

Tần Dụ Lãng cầm vé xe lửa vừa mua, lại bắt đầu do dự…, lần gần nhất cậu về nhà mẹ, là đi cùng Quân Dĩ Duệ. Hiện tại một mình về nhà, có phải sẽ khiến mẹ suy đoán lung tung không…

” Hiện tại Quân Dĩ Duệ nhất định đang cùng người nam nhân kia chàng chàng thϊếp thϊếp, nói không chừng còn có thể cầm một cái nhẫn lừa gạt anh ta giống như đã từng làm với mình…” Tần Dụ Lãng tự nhủ, càng nói trong

lòng lại càng quyết tâm hơn

Từng chút từng chút tháo chiếc nhẫn trên tay ra, sau đó muốn

quăng vào thùng rác. Cánh tay ngừng giữa không trung, Tần Dụ Lãng hối hận thu tay mình lại, dưới

ánh mắt hồ nghi của một bác gái dọn vệ sinh liền đem chiếc nhẫn bỏ vào túi áo bác gái.

Xe lửa gần đến, Tần Dụ Lãng đứng dậy, cậu quay đầu lại nhìn cái

cửa ở đại sảnh, không biết mình vẫn còn kỳ vọng hay

tưởng tượng cái gì nữa.

Quân Dĩ Duệ, nếu anh xem lời hứa không thể thắng được thời gian, thì cần gì phải cam đoan với em.

Tần Dụ Lãng trào phúng cười chính mình, ngồi trong xe, trước mắt của cậu mơ hồ

xuất hiện hình ảnh

Quân Dĩ Duệ ngồi bên cạnh cậu.

“Tần Dụ Lãng, em còn dám muốn hắn,

anh sẽ chém em.”

Sau đó, nữ sinh ngồi đối diện yên lặng đứng lên đổi chỗ ngồi.

Tần Dụ Lãng đầy hắc tuyến. Cậu xấu hổ nhích nhích vào trong, giả bộ

điềm nhiên

như không có việc gì, chuyển tầm mắt của mình ra ngoài cửa sổ.

Đột nhiên cậu cảm thấy một người đàn ông trong sân ga, nhìn rất giống Quân Dĩ Duệ.

Có lẽ, hiện tại trong mắt cậu, trên người bất cứ ai cũng có

bóng dáng Quân Dĩ Duệ.

Cậu

trúng độc quá nặng.