Chương 37: Một Đứa Nhỏ Mà Ăn Hết Từng Này Sao?

Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Ban nãy không có nhanh như vậy, nháy mắt tốc độ hoàn toàn thay đổi, nàng sử dụng khinh công để né tránh cũng trở thành việc phí sức.

Đúng lúc Phong Hề đang nghi hoặc thì giọng nói của thiếu niên kia vang lên trong đầu.

"Tiểu nha đầu, thằn lằn đen này mặc dù lực tấn công không lớn nhưng tốc độ đầu lưỡi không tầm thường đâu, nếu như theo lời tiểu tử này thì dạ tinh bào là của phụ thân tiểu hài tử này cho, chuyện nó có thể trốn khỏi tìm kiếm của ta cũng chẳng có gì lạ, trước tiên ngươi cứ bình tĩnh hỏi rõ tình huống của đứa nhỏ trước đi."

Phong Hề nghe vậy, trong lòng có chút buồn bực.

Nhìn cái lưỡi to kia lại đuổi kịp, lông mày nàng nhăn lại, cao giọng quát: "Được rồi, ngươi mau để nó dừng lại đi, thối chết ta!"

Phong Hề vừa nói xong thì tiểu chính thái đang bám trên người nàng ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười đáng yêu: "Lời tỷ tỷ nói có thật không?"

Tiểu chính thái hỏi nhưng cũng không lập tức ngăn cản công kích của thằn lằn, mà lại làm như không thấy cái lưỡi kia đang đánh về phía bọn họ.

Đôi mắt xanh ngập nước vẫn nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt vô tội đáng yêu.

Tên nhóc này đang cò kè mặc cả với nàng đấy à?

Mắt thấy cái lưỡi kia lại một lần nữa đánh tới, Phong Hề phí sức nhảy lên, ánh sáng lạnh trong mắt cũng muốn bắn ra ngoài.



Thật sự quá ghê tởm...

"Ngươi còn không mau để nó dừng lại!" Nàng nghiến răng nghiến lợi quát.

Lần này cái lưỡi kia ngừng công kích, có lẽ tiểu chính thái đã hài lòng với đáp án này.

Đưa mắt nhìn con thằn lằn to lớn kia, Phong Hề nheo mắt trừng tiểu chính thái vẫn đang bám trên người mình, ánh mắt cũng muốn đóng băng luôn rồi.

"Còn không buông tay ra? Thiếu ăn đòn đúng không?"

"Không muốn!" Giọng nói cự tuyệt rất kiên quyết.

Sau đó cái đầu kia lại một lần nữa cọ lên ngực nàng: "Tỷ tỷ đã đồng ứng sau này sẽ bảo vệ ta thật tốt, nếu như tỷ tỷ còn khi dễ ta, ta sẽ để Tiểu Kỳ Kỳ khi dễ tỷ."

Nàng đáp ứng bảo vệ thằng nhóc này khi nào?

Phong Hề sầm mắt, theo bản năng giơ tay lên định cho thằng nhóc này một cái đập.

Nhưng nhìn thấy cái lưỡi của con thằn lằn kia lại một lần nữa vung lên, lúc ẩn lúc hiện trong không trung, sắc mặt Phong Hề lập tức trở nên cực kỳ khó coi, giống như bản thân ăn phải ruồi vậy.



Đáng chết, sao những người nàng gặp, người sau còn mặt dày hơn người trước vậy?

Trừng mắt nhìn tiểu chính thái còn đang treo trên người mình, sắc mặt Phong Hề dù khó coi nhưng vẫn hỏi: "Ngươi nói dạ tinh bào đó là của phụ thân ngươi, vậy tại sao ngươi lại ở đây?"

Đây chính là rừng ma thú của Phong gia, chỉ một mình đứa nhỏ này vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, kiểu gì cũng thấy không thích hợp.

"Không biết, phụ thân ta khoác nó lên người ta xong liền ném ta vào trong này."

Tiểu chính thái nói xong rất đáng thương ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh, nước mắt như chực trào xuống: "Ta nghĩ có lẽ do ghét bỏ ta quá tham ăn nên ném ta đi chỗ khác, ô ô... Diệp Tử thật đáng thương, sau này tỷ tỷ phải bảo vệ ta thật tốt nha."

Nói xong lại chôn mặt vào ngực nàng, rất hưởng thụ việc cọ đi cọ lại trên bộ ngực chưa phát dục kia của nàng.

Phong Hề thực sự cảm thấy nổi da gà và khó chịu với sở thích cọ vào người nàng của đứa nhỏ này, nhưng sau khi nghe lời của đứa nhỏ, ánh mắt nàng liền rơi đến đống rác lớn cách đó không xa.

Khóe miệng nhanh chóng co rút.

Một đống xương lớn, ngoài ra còn có một đống lớn vỏ trái cây, hạt trái cây dưới gốc cây.

Thành quả này, đến một người trưởng thành trong một tháng cũng khó có thể ăn hết nhiều như vậy, một đứa nhỏ như hắn mà ăn hết từng này sao?

Lời tác giả: Tối qua tài khoản bị trộm, trưa hôm nay mới khiếu nại xong, sau này nếu không có chuyện gì, truyện không có trong đề cử sẽ một ngày bốn chương! Có đề cử sẽ nhiều hơn!