Chương 11: Xuyên Qua Dị Thế, Phản Công (2)

Mặc dù bọn hắn là tỷ muội ruột nhưng tại Phong gia, vị tỷ tỷ kia của hắn có địa vị cao hơn hắn nhiều, dù thiên phú của hắn cũng tốt, mười ba tuổi hắn cũng đã là triệu hoán sư cấp năm.

Nhưng tỷ tỷ hắn lại là triệu hoán sư song hệ trăm năm khó gặp, trăm ngàn năm qua số lượng triệu hoán sư song hệ xuất hiện ở Đông Đại Lục không quá mười người.

Như vậy có thể tưởng tượng được địa vị của Phong Khuynh Tâm ở Phong gia! Huống hồ Phong Khuynh Tâm mới mười bốn tuổi đã được mời gia nhập hoàng thất, hưởng thụ đãi ngộ tối cao của đệ tử hoàng gia.

Cho nên nói là tỷ đệ thì chi bằng nói hắn là tùy tùng thì đúng hơn.

Nhưng có thể đi theo cường giả tương lai cũng không khiến người khác cảm thấy xấu hổ, huống chi đây còn là tỷ tỷ ruột của hắn.

Phong Khuynh Tâm không ngừng lao vào sâu trong rừng nhưng vẫn không phát hiện bóng dáng của Phong Hề ở đâu.

Nàng ta sử dụng nguyên tố hệ phong tìm kiếm phạm vi trăm dặm nhưng vẫn không phát hiện được chút biến động nào trên đường đi.

Chi cần là một sinh mệnh sống, dựa vào năng lực của nàng ta tuyệt đối không có khả năng tránh được sự tìm kiếm này.

Thế nhưng trên đường đuổi theo, nàng ta không ngừng dùng nguyên tố hệ phong để tìm kiếm trăm dặm, tại sao lại không có biến động nào?

Chẳng lẽ tốc độ của nàng không đuổi kịp phế vật kia?



Tuyệt đối không có khả năng.

Nàng đã là triệu hoán sư cấp năm, không có mấy người cùng tuổi có thể sánh được với tốc độ này của nàng.

Vậy...

Chỉ có một khả năng, từ lúc bắt đầu Phong Hề không chạy quá xa.

Ánh sáng từ quả cầu lửa chiếu xuống, Phong Khuynh Tâm đột nhiên dừng lại, nhíu mày quan sát bốn phía, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một khả năng.

Phong Vũ!

"A..."

Nhưng suy nghĩ này của nàng ta mới xẹt qua thì đã nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Phong Vũ phát ra trong rừng cây tối đen phía sau lưng.

Phong Khuynh Tâm biến sắc, mũi chân xoay chuyển, triển khai tốc độ gió nhanh nhất lao về hướng phát ra tiếng động.

Nhưng lúc đuổi tới đã thấy lưng bộ y phục trắng của Phong Vũ rách một mảng, trên lưng là một vết thương lớn, máu thịt be bét, mùi máu tươi nồng đậm bay trong không khí.



Dưới ánh sáng của quả cầu lửa do Phong Vũ tạo nên là một đàn sói đang nhìn chằm chằm hắn đứng một bên nơm nớp lo sợ.

Đây là mộc lang, ma thú đẳng cấp thấp nhất trong rừng, uy lực không gọi là mạnh nhưng loại mộc lang này rất thích hoạt động theo bầy đàn, nếu như muốn quần chiến với mộc lang thì lực sát thương kia tuyệt đối không phải điều một triệu hoán sư cấp năm có thể chịu được.

Đặc biệt ban đêm, chỉ cần trong khu vực hoạt động của bọn chúng xuất hiện mùi máu tươi thì chắc chắn bọn chúng sẽ đuổi đến đầu tiên, đặc tính của sói càng trở nên nóng nảy.

Lúc này mới chỉ có một lúc thôi mà mười mấy con mộc lang đã vây kín lấy hắn, nếu như không phải Phong Vũ đã sử dụng nguyên tố hệ hỏa đều tạo cầu lửa thì có khả năng những con mộc lang này đã lao vào hắn từ lâu.

"Chuyện này là thế nào?" Phong Khuynh Tâm nhanh chóng chạy tới, nàng ta nhìn thấy sau lưng Phong Vũ đẫm máu thì nhíu chặt mày.

Nhìn thấy Phong Khuynh Tâm, Phong Vũ như trút được gánh nặng vậy, hắn thở ra một hơi, suy yếu trả lời: "Đệ không biết, đệ mới vào trong rừng, cái gì cũng chưa thấy liền bị tấn công... Tỷ, mặt của tỷ..."

Lúc này Phong Vũ mới chú ý đến lỗ hổng xấu xí trên mặt Phong Khuynh Tâm!

Phong Khuynh Tâm nghe vậy thì hai tay nắm chặt lại, cơn tức ngập tràn l*иg ngực, nàng ta biết rõ người tấn công mình là ai!

Tiện nhân đó vậy mà lại dám giở trò với nàng ta?

Đúng lúc này một tiếng hú dài vang lên, âm cuối của tiếng hú này rất dài, giống như đang truyền đi một tin tức nào đó...