Edit: Min
Sau giờ ăn, phân đội trưởng dẫn bọn họ đến phòng họp để họp.
"Trong mười ngày trước khi đến biên giới chòm sao, mỗi tổ đều phải chuẩn bị một tiết mục văn nghệ loại 2 và một tiết mục loại 3. Cả ngày mai các cậu hãy tự thảo luận và quyết định xem biểu diễn nội dung gì, rồi báo cáo nội dung biểu diễn cho tôi trước buổi tối để tôi sắp xếp thời gian cho các cậu, tất cả đã hiểu chưa?"
"Hiểu."
"Dựa theo yêu cầu của lãnh đạo bên trên, trong mười ngày nhất định phải tổ chức một buổi biểu diễn loại 1 với quy mô lớn trên tàu. Ý kiến
của các binh lính đã được thu thập trước khi xuất phát rồi, và hầu hết đều muốn xem ca vũ kịch. Sau khi thảo luận với lãnh đạo, tôi quyết định chọn tập đầu tiên của vở nhạc kịch Red and White Rose."
"Đây là buổi biểu diễn nhạc kịch quy mô lớn đầu tiên sau khi các cậu gia nhập hạm đội, các cậu biểu diễn tốt hay không sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến sự thăng tiến sau này của các cậu. Ấn tượng ban đầu rất quan trọng, bất kể là lãnh đạo hay binh lính, nếu các cậu không để lại ấn tượng tốt với họ trong buổi nhạc kịch đầu tiên thì sau này sẽ rất khó lấy lại được. Và nếu như các cậu luôn thể hiện không tốt trong vở nhạc kịch, có khả năng các cậu sẽ phải xuất ngũ sớm đấy. Các cậu cũng khổ luyện mấy năm trời mới có thể tốt nghiệp và trở thành Quân nhân Văn nghệ, dù buổi diễn lớn hay nhỏ, thì khi biểu diễn các cậu cũng phải đặt cái tâm của mình vào, như vậy mới xứng đáng với quá trình huấn luyện lâu dài của các cậu."
"Được rồi, những chuyện khác tôi cũng không nói nhiều nữa, hồi còn đi học chắc các cậu đã nghe đủ rồi. Kế tiếp, chúng ta hãy quyết định tổ nào sẽ phụ trách diễn chính của vở nhạc kịch đi. Các cậu có ứng cử viên nào tự tiến cử hoặc đề cử không?"
"Phân đội trưởng, tôi đề cử tổ trưởng Hermin của bọn tôi diễn vai chính. Khi còn đi học, kỹ thuật diễn của cậu ấy được các giáo viên đánh giá rất cao. Cậu ấy còn đoạt giải về ca hát và nhảy múa nữa." Legie, tổ phó tổ hai nói.
"Legie đề cử Hermin diễn vai chính, còn ai tự tiến cử hoặc đề cử không?" Phân đội trưởng hỏi.
"Tôi đề cử tổ trưởng Roche của bọn tôi diễn vai chính." Rumja nói, "Thiết lập nhân vật của Red and White Rose là một mỹ nhân đẹp tuyệt trần. Trong tất cả những người ở đây, chỉ có khuôn mặt của tổ trưởng bọn tôi có thể được gọi là tuyệt sắc thôi."
"Đẹp thì có ích lợi gì? Vai diễn Red and White Rose này không chỉ cần hát hay và nhảy giỏi, mà còn đòi hỏi kỹ thuật diễn xuất sắc nữa. Tổ trưởng của mấy cậu chỉ giành được nhiều thưởng về chơi nhạc cụ mà thôi, chưa từng giành được giải thưởng nào về nhạc kịch cả." Leghi nhìn Rumja nói.
Rumja nói: "Hình như cậu cố ý bỏ qua việc tổ trưởng của bọn tôi cũng đã giành được giải thưởng về ca hát và nhảy múa nhỉ."
"Tôi đã nói rồi, nhạc kịch không những phải háy hay, nhảy giỏi mà còn phải diễn tốt nữa. Tổ trưởng của mấy người có diễn tốt bằng tổ trưởng của bọn tôi không? Với lại, tổ trưởng của bọn tôi cũng đạt được giải thưởng về ca hát và nhảy múa chứ bộ." Leghi nói, "Buổi biểu diễn nhạc kịch lần này là buổi biểu diễn quy mô lớn đầu tiên sau khi chúng ta gia nhập hạm đội, có liên quan đến ấn tượng tập thể của chúng ta đối với lãnh đạo và binh lính, đương nhiên phải để người thích hợp diễn vai chính. Mấy người muốn thể hiện, trong tương lai sẽ có rất nhiều cơ hội, giờ cố gắng chiếm spotlight để sau đó hạ thấp trình độ tổng thể à? Mấy người đừng có ích kỷ vậy chứ."
"Đúng đó, vừa rồi phân đội trưởng cũng nói buổi biểu diễn quy mô lớn lần này cực kỳ quan trọng, có liên quan đến ấn tượng ban đầu của lãnh đạo và binh lính đối với chúng ta. Một buổi biểu diễn quan trọng như vậy, đương nhiên nên để người có thực lực tổng thể mạnh nhất làm đại diện của chúng ta biểu diễn cho binh lính và lãnh đạo xem." Tổ trưởng tổ ba nói, "Quân nhân Văn nghệ không có bối cảnh như bọn tôi chỉ có thể dựa vào thực lực của mình để thể hiện bản thân mới có được cơ hội thăng chức, đâu giống như mấy người có bối cảnh, cho dù biểu hiện kém cũng chẳng sao cả."
Rumja quay qua nhìn Đào Nguyện, trong lòng cậu đương nhiên không phục với những gì họ nói. Nhưng cho dù cậu có trăm ngàn câu để đáp trả thì cũng phải xem Đào Nguyện có đủ tự tin để diễn vai này hay không đã.
Đào Nguyện mở miệng nói; "Các cậu đã xem tôi diễn rồi à? Sao lại chắc nịch rằng tôi diễn không tốt? Hay là các cậu thử hỏi tổ trưởng tổ hai của các cậu đi, xem giáo viên biểu diễn của lớp chúng tôi đã đánh giá kỹ thuật diễn của hai người bọn tôi thế nào."
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Herman.
Herman không trả lời Đào Nguyện mà nói: "Tranh cãi thế này cũng chẳng ích gì. Mọi người được phân vào một phân đội thì nên đoàn kết và đồng lòng với nhau mới đúng. Nếu cứ tranh cãi, sớm muộn gì cũng sinh ra hiềm khích. Mọi người bình tĩnh một chút, để cho công bằng, chúng ta hãy quyết định bằng cách bỏ phiếu đi."
Đào Nguyện cười khẩy trong lòng, nãy giờ cứ im như thóc, đợi người bên cạnh nói đến chuyện này, chính mình lại ép hỏi cậu ta, cậu ta mới giả vờ làm người tốt lên tiếng. Còn nói cái gì mà để cho công bằng, hãy quyết định bằng cách bỏ phiếu. Bọn họ đông người, không cần bỏ phiếu cũng đã biết kết quả thế nào rồi.
Trước đó phân đội trưởng đã dẫn dắt hai nhóm tân binh Quân nhân Văn nghệ nên đã quen với những cuộc tranh cãi như thế này, nặng thì chỉ vào mũi nhau mà mắng, thậm chí còn suýt đánh nhau, trình độ cãi vã hôm nay chẳng là gì cả. Hermin nói quyết định bằng cách bỏ phiếu, hắn cũng không lên tiếng ngay.
Đào Nguyện vốn dĩ không định tranh giành mấy chuyện này, bởi nhiệm vụ quan trọng nhất của cậu ở đời này là chiếm được trái tim của Zorley, cậu thực sự chẳng thèm quan tâm liệu mình có phải là vai chính của vở nhạc kịch hay không, và cũng không quá hứng thú với nó. Cho dù bỏ lỡ cơ hội thể hiện lần này thì tương lai vẫn sẽ có rất nhiều cơ hội. Nhưng cậu thật sự không ưa được cái vẻ mặt dối trá của Hermin, cho nên cậu quyết định sẽ tranh với cậu ta.
"Tôi đồng ý với quyết định bỏ phiếu." Đào Nguyện nói, "Nhưng không phải bỏ phiếu trong đội, mà là để các binh lính bỏ phiếu. Còn về cách bỏ phiếu thì phải xem ai được ủng hộ nhiều nhất sau một tiết mục nhỏ, người đó sẽ được diễn vai chính."
"Tôi cũng cảm thấy cách này là công bằng nhất." Rumja lập tức nói, "Chúng ta biểu diễn cho binh lính xem chứ không phải cho nội bộ chúng ta xem, đương nhiên nên để binh lính quyết định mới công bằng."
Đám người Hermin nhìn nhau, không có ai lên tiếng.
"Sao nào?" Rumja nở nụ cười trào phúng, "Không có tự tin dám đồng ý hả? Hay là, mấy người cũng chỉ ỷ vào bên mình đông người nên chỉ dám bỏ phiếu trong đội, đợi khi gặp phải biện pháp có hiệu quả thiết thực là sợ liền? Tôi nói chứ, mấy người sợ nhanh quá rồi đó."
"Đừng có nói khó nghe như vậy, bọn tôi sợ hồi nào? Bọn tôi suy nghĩ một chút cũng không được hay gì?" Leghi mạnh miệng nói.
"Ha, tôi thì nói là nói khó nghe? Thế mấy câu mà mấy người vừa nói là cái gì?" Rumja cười nửa miệng nói.
"Tôi thấy cách này không tồi, tôi đồng ý." Hermin nói như kiểu chỉ đành trả lời như vậy.
Rumja mỉm cười, sau đó nhìn phân đội trưởng.
Phân đội trưởng nói: "Nếu các cậu đều đồng ý, thế cứ quyết định vậy đi, tan họp."
Phân đội trưởng không thể quá thiên vị các Quân nhân Văn nghệ có bối cảnh, nếu không sẽ khiến cho những Quân nhân Văn nghệ không có bối cảnh đó bất mãn, nhưng cũng không thể quá thiên vị những Quân nhân Văn nghệ không có bối cảnh, cho nên bọn họ có thể đưa ra một cách được cả hai bên đồng ý, tất nhiên là không thể tốt hơn rồi.
Mọi người lần lượt bước ra khỏi phòng họp, những người đứng về phía Hermin cùng vài người đại diện đi vào phòng của Hermin và Legie, nói về cuộc họp vừa rồi.
"Cậu ta chỉ hơi đẹp thôi mà? Có gì đâu mà kiêu ngạo, đâu phải binh lính nào cũng nông cạn như vậy, chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài chứ."
"Nói đúng đó, mức thưởng thức của binh lính ngày nay cao hơn trước đây nhiều, chỉ đẹp thôi đã không còn hữu ích nữa, tài nghệ và diễn xuất mới là quan trọng nhất."
"Rõ ràng không có thực lực lại đòi chiếm spotlight, đến lúc đó sẽ liên lụy chúng ta cho mà xem."
"Hermin, lần này cậu tuyệt đối không được thua cậu ta, nhất định phải lấy được vai chính của vở nhạc kịch, hung hăng trấn áp khí thế của bọn họ, như vậy sau này bọn họ tự nhiên sẽ không kiêu ngạo nữa."
"Phải đó Hermin, tuy rằng nhìn về lâu dài mà nói, thực lực rất quan trọng, nhưng xét về ấn tượng ban đầu thì ngoại hình đẹp vẫn chiếm ưu thế hơn. Biểu hiện lần này của cậu nhất định phải thu hút được những binh lính đó và nhận được nhiều sự ủng hộ hơn Roche. Bọn tôi sẽ cố gắng hết sức để phối hợp với cậu."
"Chẳng phải mỗi tổ chúng ta đều phải chuẩn bị hai tiết mục sao? Khi đến lúc biểu diễn, chúng ta có thể âm thầm giúp Herman quảng bá, để những binh lính đó ủng hộ Hermin."
"Cách này được đó, mặc kệ là buổi biểu diễn nhạc kịch đầu tiên hay tất cả các buổi biểu diễn nhạc kịch quy mô lớn trong tương lai, chúng ta đều phải đoàn kết lại, tuyệt đối không thể để cho bọn họ giật spotlight."
Mặc dù Herman không nói lời nào, nhưng những lời mấy người này nói xác thực là suy nghĩ trong lòng cậu ta.
Sau khi Đào Nguyện và Rumja trở lại phòng, Rumja cũng rất mất hứng nói về mấy người kia.
"Rõ ràng hiện nay đã có quy định rành rành. Việc thăng chức của tất cả Quân nhân Văn nghệ đều phải căn cứ vào các đánh giá khác nhau và điểm tích lũy thông thường để quyết định cấp bậc thăng chức. Nếu đánh giá không đủ tốt, điểm không đủ cao thì dù có bối cảnh vững vàng đến mấy cũng khó được thăng chức cao hơn. Vậy mà bọn họ vẫn cho rằng chúng ta có bối cảnh tốt thì nên nhường cơ hội tốt cho bọn họ. Cái tâm lý tôi có bối cảnh yếu nên các người nên nhường chúng tôi này không biết đến khi nào mới chịu bỏ nữa."
Đào Nguyện nhếch mép, cười mỉa nói: "Không bỏ được đâu. Dù ở bất kỳ thời đại nào cũng có những người chỉ biết suy nghĩ từ góc độ của bản thân thôi. Cậu muốn một người như ngừng suy nghĩ từ góc độ của mình là không có khả năng."
"Bất kể là ở trường học hay là khi gia nhập hạm đội, yêu cầu đối với những người có bối cảnh như chúng ta đều khắc khe hơn bọn họ rất nhiều. Mọi người đều phải trải qua những năm tháng nỗ lực và huấn luyện vất vả, điểm chúng ta muốn đạt được cao hơn hai bậc so với điểm mà bọn họ muốn đạt được, nhưng vì tránh cho bọn họ mất cân bằng trong lòng, cảm thấy rằng những người có bối cảnh như chúng ta vì có điều kiện tốt, được đào tạo tốt hơn nên có xuất phát điểm cao hơn bọn họ, bởi vậy mới đặt ra nhiều quy định đối với chúng ta. Nhưng bọn họ vẫn cảm thấy mất cân bằng và nghĩ rằng chúng ta nên nhường bọn họ, đều tại mấy cái quy định đó chiều hư bọn họ."
"Dù có những cái quy định đó hay không, bọn họ đều có cái suy nghĩ này thôi. Một mặt muốn đâm thọc chúng ta, mặt khác lại cảm thấy chúng ta nên nhường bọn họ là điều hiển nhiên. Chờ khi một số người trong số bọn họ thật sự có người đứng về phía chúng ta, suy nghĩ của bọn họ sẽ khác với bây giờ thôi." Đào Nguyện nói.
Rumja càng nghĩ càng tức, cậu nói Đào Nguyện: "Mặc kệ là lần này hay về sau, kiểu gì cũng không được nhường cơ hội cho bọn họ. Mỗi người đều dựa vào bản lĩnh của mình, ai có năng lực thì người đó đứng đầu. Hãy lấy hết bản lĩnh của cậu ra đi, lần này nhất định phải nhận được nhiều sự ủng hộ hơn Hermin."
Cách đây rất lâu, vì Quân nhân Văn nghệ rất được yêu thích trong quân đội nên một số binh lính đã bỏ tiền ra mua quà tặng cho Quân nhân Văn nghệ để theo đuổi, từ đó hình thành bầu không khí đua đòi, có binh lính còn dùng hết tiền tiết kiệm để mua quà nữa, gây ảnh hưởng rất xấu.
Sau này có quy định rằng binh lính không được tặng quà cho Quân nhân Văn nghệ. Tuy nhiên, sau quá trình phấn đấu của các binh lính và nhiều lần thảo luận của các nhà lãnh đạo, món quà đã được đổi thành vật phẩm ảo và quân đội sẽ trả tiền, binh lính không được dùng tiền túi của mình để tặng quà.
Cái gọi là quà tặng ảo có nghĩa là mỗi người lính có ba cơ hội mỗi tháng để bình chọn cho Quân nhân Văn nghệ yêu thích của mình.
Hơn nữa những món quà ảo này còn có thể được chiết khấu, mặc dù tiền cho một món quà rất nhỏ, nhưng nếu là một Quân nhân Văn nghệ đặc biệt được yêu thích thì cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền, tương đương với tiền thưởng của binh lính. Đối với Quân nhân Văn nghệ, số lượng quà tặng họ nhận được không chỉ thể hiện mức độ được yêu thích mà còn có thể thỏa mãn lòng hư vinh của họ. Điều quan trọng nhất là mức độ được các binh lính yêu thích sẽ trở thành tài liệu tham khảo cho biểu hiện có ưu tú hay không, ở một mức độ lớn, nó có liên quan đến việc thăng chức sau này.
Sở dĩ những Quân nhân Văn nghệ không có bối cảnh đó muốn để Hermin - người bọn họ cảm thấy ưu tú nhất dẫn đầu là vì muốn chờ sau khi Hermin trở thành người được binh lính yêu thích nhất, cậu ta sẽ có thể mang đến cho bọn họ càng nhiều cơ hội biểu hiện hơn. Bởi vì binh lính có quyền quyết định rất lớn họ muốn xem ai biểu diễn, nếu Hermin có nhiều cơ hội biểu diễn hơn thì dù bọn họ chỉ là một vai phụ cũng là cơ hội để thể hiện bản thân và gây chú ý.
Hermin và những người ủng hộ cậu ta muốn giành được cơ hội biểu diễn trong vở nhạc kịch loại một, mà Đào Nguyện cũng không có ý định nhường cơ hội này cho bọn họ, vì vậy mọi người đều dựa vào bản lĩnh của mình để xem ai biểu hiện tốt hơn và thu hút được nhiều binh lính hơn.