Edit: Min
Đào Nguyện ra khỏi phòng tắm trước, chỉ lau nước trên người rồi đi thẳng lên giường mà không mặc gì. Bởi vì cậu biết rằng làm một lần chắc chắn là không đủ, một lát nữa lười cởi ra.
Hạ Lập Viễn cũng ra khỏi phòng tắm, trần trụi đứng cạnh giường lau tóc, nhìn dáng vẻ dựa vào giường của Đào Nguyện, thân thể lập tức lại nóng lên, ném khăn tắm rồi leo lên giường.
Đào Nguyện bị hắn ôm vào trong lòng hôn môi, trước khi hắn đè mình xuống, cậu hỏi: "Anh định bắt đầu diễn tập sao?"
"Ừ." Hạ Lập Viễn trả lời cậu, động tác của tay cũng không hề dùng lại "Không phải diễn tập lớn gì, chỉ diễn tập quy mô nhỏ thôi, kết thúc nhanh lắm."
"Em nghe giọng điệu của chú tư có vẻ như diễn tập lần này rất quan trọng." Đào Nguyện vừa thở dốc vừa hỏi.
"Ừ......, chút nữa rồi nói với em sau." Hạ Lập Viễn thật sự không rảnh để nói chuyện.
Cơ thể vừa mới làm một lần nên rất dễ dàng tiến vào, Đào Nguyện cắn môi nhẫn nhịn, thật sự không nhịn được nữa mới rên thành tiếng.
Hạ Lập Viễn thích nghe tiếng rên của cậu, hắn luôn cố ý kí©h thí©ɧ cậu để khiến cậu rên lớn hơn.
......................
Đào Nguyện dựa vào ngực Hạ Lập Viễn, thở hổn hển, Hạ Lập Viễn lấy ly nước trên tủ đầu giường rồi đút cậu uống.
Sau khi uống vài ngụm nước, cổ họng của Đào Nguyện mới dễ chịu hơn một chút, hô hấp cũng dần dần vững vàng lại.
Trước khi cơn buồn ngủ ập đến, Đào Nguyện nói: "Anh còn chưa nói cho em biết tại sao buổi diễn tập đó lại rất quan trọng."
"Em biết vùng núi Vân Lĩnh không?" Hạ Lập Viễn hỏi.
"Biết, ở Hối Dương, nơi đó được bao quanh bởi những ngọn núi, địa thế hiểm trở, nghe nói có rất nhiều ngọn núi kỳ lạ." Đào Nguyện hỏi: "Các anh định đi đến đó diễn tập sao?"
"Không phải đi đến đó diễn tập, mà là trong lần diễn tập này, hai đại đội giành chiến thắng phải đến đó chấp hành nhiệm vụ rất quan trọng."
"Nhiệm vụ gì?" Đào Nguyện nghĩ thầm, nơi đó nằm ở ranh giới trung tâm của nội địa, sau khi sự rối loạn trong nước đã lắng xuống thì ở đó không còn xảy ra chiến tranh nữa, nhưng nghe nói ở đó có khá nhiều thổ phỉ.
"Bây giờ trị an ở các vùng đều rất nghiêm ngặt, nhiều thổ phỉ không có đường sống nên bọn chúng dời sự chú ý đến việc trộm các di vật văn hoá. Vùng Vân Lĩnh có núi bao quanh, rất thuận lợi cho bọn thổ phỉ ẩn náu, ở đó có một nhóm thổ phỉ rất có tiếng tăm, bọn chúng trộm mộ nhiều lần rồi, nhưng chỉ cần trốn vào trong núi là rất khó bắt được. Trước đó đã có một số di vật văn hóa bị thất lạc ở nước ngoài, lần này bị trộm chính là lăng mộ của một vị hoàng đế, và có khá nhiều di vật văn hóa quan trọng đã bị đánh cắp và cất giấu. Bên trên yêu cầu bọn anh nhất định phải tìm được những di vật văn hóa và tiêu diệt nhóm thổ phỉ kia. Diễn tập lần này chính là để xem đại đội nào mạnh hơn trong tác chiến trên núi."
"Bọn thổ phỉ đó thật đáng ghét. Thời nội chiến chúng đυ.c nước béo cò cướp đoạt tài sản của nhân dân. Nay nội chiến đã kết thúc, chúng lại ăn trộm di vật văn hóa và buôn lậu ra nước ngoài để bán, điều này càng đáng ghét hơn! Các anh nhất định phải tiêu diệt hết bọn chúng, không thể để di vật văn hóa quốc gia lưu lạc ra nước ngoài nữa."
"Bọn thổ phỉ đó rất khó đối phó. Nếu lần này tôi có thể đi, có lẽ tôi sẽ không thể về nhà trong một thời gian. Em ở nhà nhớ phải tự chăm sóc bản thân mình đó." Hạ Lập Viễn cảm thấy rất không nỡ khi nghĩ đến việc họ sẽ phải xa nhau một thời gian.
"Em có thể đi với anh mà, các anh đi tiêu diệt thổ phỉ chắc chắn phải mang theo quân y, em sẽ xin gia nhập vào đội quân y đi theo."
"Điều kiện ở đó rất tệ, hơn nữa muốn vào núi và lên núi thì phải đi bộ, xe không vào được, quá vất vả, tôi không muốn em chịu khổ." Hạ Lập Viễn nói.
"Em đã nói rồi, em không sợ chịu cực khổ, mà là phải xem em có muốn chịu khổ hay không. Ông ngoại em từng đi đến vùng núi Vân Lĩnh để hái thảo dược, ông nói ở đó có rất nhiều rắn độc, côn trùng độc và cỏ độc. Nếu không đi theo anh thì em sẽ không yên tâm."
"...... Thôi được rồi, nhưng thật sự sẽ rất vất vả, em phải chuẩn bị tâm lý." Hạ Lập Viễn nói.
"Ừm." Đào Nguyện nằm lên ngực hắn, cơn buồn ngủ dần dần ập đến, cậu ngáp một cái rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hai ngày sau, Hạ Lập Viễn đi tham gia diễn tập, Đào Nguyện rất tin tưởng vào năng lực chỉ huy của hắn, vì vậy cậu cũng chuẩn bị đến bệnh viện để xin gia nhập đội ngũ y tế.
Đào Nguyện vừa đến bệnh viện thì viện trưởng đã nhờ người gọi cậu đến.
"Mấy vị thủ trưởng này có một số việc muốn hỏi cậu." Viện trưởng nói với Đào Nguyện.
"Việc gì?" Đào Nguyện nghi ngờ hỏi.
"Ở vùng núi Vân Lĩnh có một nhóm thổ phỉ rất mạnh đã ăn trộm các di vật văn hóa quốc gia và bán chúng ra nước ngoài. Vì đặc thù của vùng núi Vân Lĩnh là có rất nhiều côn trùng độc và cỏ độc, ngay cả người dân địa phương cũng không dám vào núi, nhưng nhóm thổ phỉ đó lại rất quen thuộc với môi trường trong núi, điều này gây khó khăn lớn cho nhiệm vụ tiễu phỉ*. Tôi nhớ rõ là ông ngoại cậu từng đến vùng núi đó hái thảo dược, không biết ông ấy có để lại sách thuốc nào hay không?" Viện trưởng hỏi.
*quá trình vận động chính trị và bằng biện pháp trinh sát, kết hợp với biện pháp vũ trang, để ngăn chặn mọi hoạt động của phỉ, tiêu diệt và làm tan rã hàng ngũ của chúng."Có." Đào Nguyện nói: "Nhưng sau này ông ngoại tôi đốt nó rồi."
"Đốt rồi?" Viện trưởng ngạc nhiên nhìn cậu nói: "Tại sao lại đốt?"
"Sức khỏe của mẹ tôi từ nhỏ đã không được tốt, ông ngoại tôi cố gắng hết sức chạy chữa cho bà mới dần dần chuyển biến tốt lên. Nhưng khi tôi mới được vài tuổi, mẹ tôi mắc một căn bệnh lạ và đột ngột qua đời, đến cả ông ngoại tôi cũng trở tay không kịp. Trong cuốn sách thuốc đó có những loại thảo dược có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi, nhưng chúng đã hết và đến khi hái được chúng thì đã muộn rồi. Sau khi mẹ tôi mất, ông ngoại tôi rất đau buồn khi nhìn thấy cuốn sách thuốc đó nên đã quyết định đốt nó. Sau này, mỗi khi buồn là ông ấy sẽ đốt sách, giờ số sách y học còn lại không bằng một nửa so với trước đây."
Viện trưởng thở dài, trong lòng cảm thấy rất tiếc nuối, nếu những cuốn sách y học đó được giữ lại thì chắc chắn chúng sẽ là bảo vật của giới y học.
Nghe Đào Nguyện nói sách thuốc đã bị đốt, mấy vị thủ trưởng nhìn nhau, trong lòng cũng cảm thấy rất tiếc nuối. Tuy nhiên, thần y La Cốc Dương, người đã cứu sống vô số người nhưng cuối cùng lại không cứu được con gái mình, họ có thể hiểu được nỗi đau trong lòng ông.
"Nhưng tôi đã đọc cuốn sách thuốc đó rồi. Trong đó không chỉ có những loại thảo dược có thể cứu người, mà còn có cả những loại thảo dược có kịch độc. Bởi vì có thể lấy độc trị độc nên ông ngoại tôi cũng có ghi chép lại. Tôi nhớ hết nội dung trong đó."
"Thật sao?" Viện trưởng kinh ngạc nhìn cậu nói: "Không phải cậu nói lúc đó cậu mới có mấy tuổi thôi sao?"
"Từ nhỏ tôi đã có khả năng nhìn qua là sẽ không quên, những cuốn sách y học mà ông ngoại tôi đã đốt, chỉ cần tôi đọc qua là sẽ ghi tạc trong đầu. Nếu không, ông nghĩ tại sao tôi có thể chữa trị cho những bệnh nhân đó và còn có thể bào chế ra nhiều loại thuốc như vậy?"
"Cậu, đúng là thiên tài!" Viện trưởng nhịn không được tán thưởng.
Đào Nguyện gật đầu và nói một cách không hề khiêm tốn: "Ông ngoại tôi cũng nói vậy đó, ông nói tài năng về đông y của tôi còn cao hơn ông."
"Những di vật văn hóa bị đánh cắp lần này có ý nghĩa rất lớn đối với quốc gia. Cậu xem cậu có thể......."
"Tôi cũng rất ghét những kẻ trộm mộ và bán di vật văn hóa quốc gia ra nước ngoài. Vì vậy, tôi hy vọng có thể góp một phần sức lực vào việc tiễu phỉ lần này, theo chân các bác sĩ quân y đến vùng núi Vân Lĩnh."
"Thật tốt quá!" Viện trưởng có thể nhìn ra Đào Nguyện là một người đặc biệt không muốn chịu khổ và bị liên luỵ, ông đang nghĩ xem phải nói thế nào để phục cậu, không ngờ cậu lại chủ động đề nghị muốn đi.
Mấy vị thủ trưởng cũng gật đầu, lộ ra vẻ thoải mái hơn nhiều.
Vì lo lắng sẽ có nhiều binh lính bị côn trùng độc cắn khi tiễu phỉ, mà Đào Nguyện lại quá bận rộn, nên Bệnh viện Đa khoa Quân khu đã cử thêm hai vị thầy thuốc đông y già đi cùng.
Còn có một người khác cũng chủ động xin muốn đi theo, người đó chính là Văn Hàm, hơn nữa cậu ta cũng đã được duyệt rồi.
Kể từ khi Hạ Lập Viễn lên làm đại đội trưởng đến nay, đại đội Dũng Hổ vẫn luôn là đại đội gương mẫu, cho nên việc bọn họ giành chiến thắng trong cuộc diễn tập đã nằm trong dự đoán của mọi người. Một đại đội khác cũng giành chiến thắng và khiến mọi người cảm thấy hơi kinh ngạc, đó là đại đội Mãnh Lang do Ninh Hạo Ba làm đại đội trưởng.
Văn Hàm vốn dĩ muốn nhân cơ hội này tách ra với Ninh Hạo Ba một đoạn thời gian, tránh để hắn luôn đến tìm mình, nhưng bây giờ Ninh Hạo Ba cũng đi, điều này khiến cậu ta có chút khó chịu trong lòng.
Đào Nguyện chuẩn bị hai rương đồ lớn, thời đại này không có vali, mấy cái chai lọ của cậu chỉ có thể đựng trong hộp gỗ.
Tô Lan lo lắng cậu đi theo sẽ chịu khổ, không ngừng nhét đồ đạc vào trong túi của cậu, cũng liên tục dặn dò cậu phải chú ý an toàn và tự chăm sóc bản thân.
Trong chiến dịch tiễu phỉ lần này, đại đội Dũng Hổ đảm nhiệm chiến đấu chủ lực, đại đội Mãnh Lang hỗ trợ chiến đấu, còn lực lượng dân quân địa phương sẽ phối hợp tác chiến.
Sau khi chuẩn bị khẩn cấp hoàn tất, đại đội Dũng Hổ lên đường trước, chiếm cứ các đỉnh núi dễ thủ khó công, sau đó dựng trại đóng quân. Đại đội Mãnh Lang mang theo vật tư và súng ống, đạn dược lên đường sau.
Vì trên núi không có đường nên xe vào không được, phải đi bằng hai chân, sau đó còn phải bắt đầu leo núi.
Đội y tế và đại đội Dũng Hổ cùng nhau vào núi. Ngoài nhân lực vận chuyển các vật dụng dựng trại, binh lính còn giúp đội y tế vận chuyển các vật dụng y tế.
Sau khi đi bộ trên đường núi hai giờ, Đào Nguyện đã mệt mỏi và đổ mồ hôi trước khi bắt đầu leo núi.
Hầu hết các binh lính đã đi về phía trước, chỉ có một số ít binh lính hộ tống đội y tế chậm rãi đi phía sau. Đường núi gập ghềnh, khó đi, hai thầy thuốc đông y già đều được các binh lính dìu đi.
Đào Nguyện dừng lại, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát rồi mới đi tiếp. Dù sao vẫn còn sớm, binh lính lên đến núi rồi còn phải hạ trại, nên không cần đi nhanh như vậy.
Đào Nguyện dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt, ngẩng đầu lên thì thấy Hạ Lập Viễn đang đi ngược lại.
Bước nhanh đến trước mặt Đào Nguyện, Hạ Lập Viễn lo lắng nhìn cậu hỏi: "Mệt hả? Còn đi được không?"
"Hơi mệt, nhưng em vẫn đi được." Đào Nguyện nói.
"Để tôi cõng em, đằng trước là bắt đầu leo núi rồi, sẽ mệt hơn."
"Không cần đâu, để người khác nhìn không tốt." Đào Nguyện từ chối "Bản thân anh cũng phải leo núi, cõng thêm em không phải sẽ mệt hơn sao?"
"Tôi cõng vợ của mình thì có gì mà không tốt." Hạ Lập Viễn xoay người ngồi xổm xuống, "Mau lên đi."
Đào Nguyện nhìn xung quanh, nghĩ rằng giằng co như vậy cũng không tốt, chờ bọn họ đi đến phía trước thì người phía sau sẽ không nhìn thấy bọn họ nữa, mà các binh lính cũng đã đi xa lâu rồi.
Đào Nguyện leo lên lưng Hạ Lập Viễn, Hạ Lập Viễn đứng lên liền sải bước về phía trước.
"Nếu anh mệt thì nói cho em biết, em có thể tự đi." Đào Nguyện nói bên tai hắn.
"Em nhẹ như vậy, cõng em đi đường còn dễ hơn tôi vác nặng chạy việt dã nữa." Hạ Lập Viễn nói.
Nhìn hai người dần dần đi xa, các y tá đang dìu nhau đều cực kỳ hâm mộ.
"Giá như tôi cũng có người cõng."
"Đại đội trưởng người ta cõng vợ của mình, cô muốn ai cõng cô hả?"
"Bây giờ tôi đang nghĩ, nếu ai chịu cõng tôi đi thì tôi sẽ gả cho người đó. Con đường này thật sự quá khó đi."
"Cô đi nói với những binh lính đó kìa, chắc chắn sẽ có người sẵn sàng cõng để cưới cô thôi."
"Bọn họ đều mang vác đồ đạc, sao cõng tôi được chứ. Tôi vẫn hâm mộ bác sĩ Nhạc có chồng ở bên cạnh, lúc nào cũng có người quan tâm, mệt chút cũng đáng."
"Mỗi lần bác sĩ Nhạc đến bệnh viện, có đôi khi đều là đội trưởng Hạ đưa đón. Tình cảm giữa hai người thật sự rất tốt."
"Còn phải nói sao? Đội trưởng Hạ nhìn bác sĩ Nhạc bằng ánh mắt đong đầy tình yêu như vậy, nói bọn họ không yêu nhau thì ai mà tin."
"Tốt thật đó, có thể kết hôn với người mình yêu, chỉ cần nghĩ đến điều đó là tôi đã cảm thấy ghen tị rồi."
Văn Hàm không chỉ phải chịu đựng sự đau đớn ở chân mà còn phải chịu đựng sự khó chịu trong lòng, cậu ta cắn răng cố gắng bước từng bước về phía trước.
Một cô y tá quay đầu lại nhìn cậu ta nói "Bác sĩ Văn, lẽ ra anh nên đi cùng đại đội Mãnh Lang, vậy thì anh cũng sẽ có người cõng rồi."
Văn Hàm xụ mặt, tăng nhanh tốc độ, đi lên đằng trước bọn họ mà không nói lời nào.
Đợi Văn Hàm đi xa một chút, các y tá mới bắt đầu thấp giọng thảo luận.
"Sắc mặt của bác sĩ Văn khó coi như vậy, là khó chịu hay là không vui vậy?"
"Đường khó đi như vậy, còn mệt nữa, ai cũng sẽ khó chịu thôi."
"Mấy cô nói xem, có phải bác sĩ Văn còn thích đội trưởng Hạ cho nên mới không vui không?"
"Tôi cũng nghĩ rằng mặc dù gia thế, tính cách, năng lực và ngoại hình của đội trưởng Ninh không tệ, nhưng so với đội trưởng Hạ, tôi nghĩ ai cũng sẽ chọn đội trưởng Hạ thôi. Hơn nữa mấy cô thấy rồi đó, đội trưởng Hạ quá tốt với bác sĩ Nhạc, thật sự rất đáng để gả."
"Tình yêu là đến từ hai phía, anh yêu em và em cũng yêu anh, anh tốt với em và em cũng tốt với anh, vậy thì khi sống với nhau mới có thể hạnh phúc. Đội trưởng Hạ đối xử tốt với bác sĩ Nhạc, chắc chắn là bởi vì bác sĩ Nhạc cũng đối xử tốt với anh ấy. Nếu không có bác sĩ Nhạc thì bây giờ đội trưởng Hạ vẫn đang nằm trên giường."
"Hơn nữa, cho dù bác sĩ Văn có hối hận cũng vô dụng. Nếu anh ta kết hôn với đội trưởng Hạ, đội trưởng Hạ sẽ không thể hồi phục tốt như vậy."