Edit: Min
Triệu Huyền đột nhiên rút tay lại rồi ném cây trâm dính máu xuống đất.
"Bệ hạ!" Thủy Quân Dao hoảng loạn nắm lấy cổ tay của Triệu Huyền, lo lắng cầu khẩn "Xin bệ hạ đừng giao thần thϊếp giao cho người khác xử trí. Xin bệ hạ hãy tự tay lấy mạng của thần thϊếp, thần thϊếp cầu xin ngài, bệ hạ!"
Triệu Huyền hất tay y đứng dậy, nhưng nhìn gương mặt kia, hắn thật sự không thể nhẫn tâm xử trí y.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Triệu Huyền xoay người sải bước ra ngoài, chuẩn bị rời đi.
"Bệ hạ!" Thủy Quân Dao đứng dậy đuổi theo, nhưng hai chân lại mềm nhũn ngã quỵ xuống đất, y biết nếu đêm nay không giữ được Triệu Huyền thì biến số phía sau sẽ càng lớn hơn nữa, vì thế bi thương hét lớn "Bệ hạ đừng đi! Đừng đi mà!"
Giọng nói này thật sự rất khiến người ta đau lòng, cho dù tàn nhẫn như Triệu Huyền cũng không thể tiếp tục bước về phía trước.
Triệu Huyền dừng lại và đứng một lúc, vẻ mặt rối bời, ánh mắt dao động. Cuối cùng, hắn xoay người đi trở về, bế Thủy Quân Dao từ dưới đất lên rồi thả lại trên giường.
"Bệ hạ......." Thủy Quân Dao nằm trên giường nắm tay Triệu Huyền không buông, vừa lo lắng lại sợ hãi nhìn hắn "Thần thϊếp chỉ muốn chết trong tay bệ hạ, cũng chỉ muốn người cuối cùng mà mình nhìn thấy là bệ hạ, như vậy thì sau khi đầu thai thần thϊếp cũng có thể gặp lại bệ hạ! Xin bệ hạ tác thành!"
"Ngươi nói thật với trẫm, tại sao ngươi lại tiếp cận trẫm. Chỉ cần ngươi nói thật, trẫm sẽ thả ngươi đi, quyết không nuốt lời."
"Thần thϊếp không đi!" Thủy Quân Dao khóc lóc nói "Thần thϊếp đã chờ rất nhiều năm và khó khăn lắm mới đến được bên cạnh bệ hạ, thần thϊếp không muốn đi!"
"Vậy thì ngươi nói cho trẫm biết đi, rằng tại sao ngươi muốn đến bên cạnh trẫm. Chỉ vì để trẫm tự tay gϊếŧ ngươi ư?" Triệu Huyền hiển nhiên không tin.
"Thần thϊếp, thần thϊếp có nói, bệ hạ cũng sẽ không tin." Thủy Quân Dao nức nở, nước mắt lăn dài trên má, giống như mưa xuân nhỏ giọt trên đoá hoa kiều diễm, vẫn quyến rũ động lòng người.
"Cứ nói đi, trẫm nói tin ngươi thì sẽ tin ngươi." Triệu Huyền để y nắm tay mình.
"Thần thϊếp là nghĩa tử của đại thần nước Đa Lan, khi bệ hạ tấn công nước Ngụy và đi qua Đa Lan, là nghĩa phụ phụng mệnh đưa lương thảo cho bệ hạ. Thần thϊếp đi theo đội quân đưa lương thảo, lúc ấy nhìn thấy bệ hạ uy vũ bất phàm liền rung động với bệ hạ. Sau khi trở về, thần thϊếp đã đau khổ cầu xin nghĩa phụ suốt một năm, để nghĩa phụ nuôi dưỡng thần thϊếp như nữ nhi. Nghĩa phụ không biết nguyên do, thấy thần thϊếp van xin như thế nên ông đành đồng ý. Cũng chính thần thϊếp đã gạt nghĩa phụ tự mình tiến cung để xin vương thượng nhận thần thϊếp làm nghĩa nữ, đưa thần thϊếp đến bên cạnh bệ hạ. Tất cả đều là lỗi của một mình thần thϊếp, không liên quan đến người khác. Nếu như có liên quan đến người khác thì thần thϊếp sẽ là kẻ tội đồ, sau khi chết sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, kiếp sau cũng không được gặp bệ hạ!"
Cái lý do này có rất nhiều lỗ hổng, nhưng Thủy Quân Dao đã chuẩn bị từ lâu, không sợ Triệu Huyền điều tra.
"Lần đầu tiên gặp trẫm, ngươi bao nhiêu tuổi?" Triệu Huyền nhớ lại đúng lúc là có chuyện này. Năm năm trước, khi hắn đi ngang qua Đa Lan, vương thượng của Đa Lan đã phái đại thần đưa lương thảo cho hắn để bày tỏ thiện chí của mình.
"Mười tuổi......."
Thủy Quân Dao là hoàng tử nước Ngụy, năm mười tuổi ấy, nước mất nhà tan, tất cả đều là bởi vì người trước mặt này. Cho nên y muốn báo thù, nhất định phải để hắn dùng cái giá lớn nhất trả cho cảnh nước mất nhà tan của mình.
Thủy Quân Dao miễn cưỡng chống đỡ thân thể, dùng sức ôm lấy Triệu Huyền, thâm tình thổ lộ "Bệ hạ, thần thϊếp thật sự rất yêu rất yêu ngài, chỉ hận mình sinh ra không phải là nữ nhi nên không thể luôn ở bên cạnh bệ hạ......."
Triệu Huyền nâng cằm y lên, nhìn chằm chằm gương mặt của y hồi lâu, ánh mắt hai người quấn lấy nhau, một bên tình thâm, một bên động lòng. Sau đó từ từ hôn nhau, Thủy Quân Dao bị đẩy ngã xuống giường, y dang hai chân ôm eo Triệu Huyền.
"Bệ hạ......." Thủy Quân Dao ôm Triệu Huyền gọi thật gợϊ ȶìиᏂ, khi Triệu Huyền hôn từ cổ trở xuống, tình cảm trong mắt y đã biến mất sạch sẽ, trên mặt chỉ còn lại vẻ vui mừng thoát chết.
Sau khi tập này được phát sóng, kỹ năng diễn xuất của Đào Nguyện đã được khẳng định rất nhiều. Hầu hết cư dân mạng đều dành cho cậu những lời khen ngợi rất cao, và độ nổi tiếng của cậu cũng vì vậy mà đã tăng lên không ít.
Sau khi cốt truyện kết thúc, Trịnh Huyên Lâm tắt TV rồi nhắm mắt lại dựa vào sô pha. Hắn cảm thấy mình hơi quá nhập tâm vào vai diễn rồi, chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ nghĩ đến khuôn mặt đẫm nước mắt kia. Rõ ràng biết là giả, dù trong phim hay ngoài đời thì đều chỉ đang diễn kịch mà thôi, nhưng hắn vẫn cảm thấy đau lòng.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, ban đầu hắn không muốn trả lời, nhưng reo là điện thoại cá nhân, không phải điện thoại dành cho công việc nên hắn cầm lên xem thử. Nhìn thấy hai chữ Hoa Khê, hắn gần như vô thức lập tức ấn trả lời.
"Tiền bối, để cảm ơn sự hướng dẫn của anh trong khoảng thời gian này, em có nấu canh cho anh và làm chút điểm tâm. Nếu tiện thì em sẽ đến để đưa cho anh, lúc nào cũng phiền anh đến đây tìm em hết, thật là ngại quá đi mất." Giọng nói mềm mại của Đào Nguyện phát ra từ điện thoại
"Tôi sẽ cho người đến đón cậu." Trịnh Huyên Lâm nói ngay.
Đào Nguyện mang đồ ăn đến cửa, chuẩn bị bắt cóc trái tim và dạ dày của hắn.
Trịnh Huyên Lâm ăn đồ ăn do cậu làm, nhìn cậu ngồi đối diện với vẻ mặt ngoan ngoãn, trong lòng cảm thấy rất thoả mãn. Hắn thậm chí còn nghĩ rằng sẽ rất tuyệt nếu vẫn luôn như thế này.
Ăn xong đồ ăn mà Đào Nguyện đưa đến, đương nhiên không thể thiếu phải tiếp tục luyện tập hôn môi rồi. Hai người ngồi trên sô pha trong phòng khách hôn đến quên mình.
Trịnh Huyên Lâm nâng cằm cậu rồi cắn cánh môi mềm mại của cậu, sau đó đưa đầu lưỡi vào trong miệng cậu trêu chọc. Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, hai người đều quên mất thời gian, khi bọn họ phục hồi tinh thần thì trời đã khuya rồi.
Trịnh Huyên Lâm giữ Đào Nguyện ở lại qua đêm, bảo cậu ngày mai hãy về và ngủ trong phòng dành cho khách tối nay.
Đào Nguyện tắm xong thì mặc áo ngủ đi gõ cửa phòng Trịnh Huyên Lâm, đứng ở cửa chúc hắn ngủ ngon.
Trịnh Huyên Lâm chỉ nhìn cậu một cái, lập tức quay đầu sang một bên "Ừ, ngủ ngon."
Đào Nguyện đóng cửa phòng hắn rồi trở lại phòng cho khách ngủ. Cậu không có thói quen nhận giường cho nên đêm đó ngủ cực kỳ ngon.
Nhưng Trịnh Huyên Lâm cách vách lại không dễ ngủ như cậu, hắn cứ lăn qua lộn lại trên giường nhưng không ngủ được, trong đầu cứ luôn nghĩ đến bộ dáng mặc áo ngủ của Đào Nguyện. Hắn có một loại xúc động muốn tự tay cởi bỏ áo choàng tắm để nhìn cơ thể của cậu.
........................
Đào Nguyện đang chuẩn bị rời khỏi công ty để đến đoàn phim thì đúng lúc cửa thang máy mở ra, Lý Xảo từ bên trong bước ra.
"Chị Xảo?" Đào Nguyện nhìn thấy Lý Xảo thì cong cong khóe miệng nói "Thật sự lâu rồi không gặp chị nha. Chị khoẻ không? Đúng rồi, không phải chị nói mình nhận được một vai ở đoàn phim《 Bá Nghiệp 》à? Tôi đã quay được mấy tập rồi, sao tôi vẫn chưa thấy chị trong đoàn phim vậy? Hay là, tôi đã không để ý đến chị khi chị ở trong nhóm cung nữ?"
Lý Xảo gần đây cố tình tránh mặt Đào Nguyện, bởi vì không có cách nào để ngăn Đào Nguyện nổi tiếng cả, hiện giờ không chỉ nổi tiếng mà cậu còn có thêm rất nhiều fan. Phân cảnh cậu nhảy quá hút fan, các động tác nhảy được biên đạo vô cùng đẹp mắt, chỉ cần là phân cảnh cậu nhảy trong phim đều sẽ được cư dân mạng cắt riêng ra và có lượng phát lại rất cao.
Hiện nay, tất cả mọi người trong công ty, từ sếp lớn đến lễ tân đều đang muốn nịnh bợ cậu. Lý Xảo không thể không tránh đi mũi nhọn, nhìn thấy cậu là sẽ đi đường vòng, vì vậy nên gần đây Đào Nguyện mới không nhìn thấy ả, và cũng quên mất là có một người như vậy.
Cho dù bây giờ chạm mặt Đào Nguyện, bị Đào Nguyện châm chọc và mỉa mai, Lý Xảo cũng không dám hé răng nói một câu nào, đây là quy tắc sinh tồn trong giới giải trí.
Lý Xảo ngoài mặt không dám nói lời nào nhưng không có nghĩa là trong lòng hoàn toàn chịu phục, và nỗi oán hận trong ả càng nặng nề hơn trước. Ả cảm thấy là do Hoa Khê ban đầu không tuân thủ quy tắc, cũng không tôn trọng tiền bối là ả nên mới gây ra xung đột lớn như vậy. Bây giờ ả lại phải tuân thủ quy tắc, còn không dám phản kháng như Hoa Khê, đây mới là điều khiến ả tức giận nhất.
Đào Nguyện quay đầu lại hỏi Lưu Vĩnh "Rốt cuộc thì chị Xảo đóng vai gì vậy? Sao bí mật thế."
"Là đại cung nữ bên cạnh Đức phi, không chỉ có lời thoại mà còn có những cảnh quay có thể phát huy khả năng diễn xuất của mình." Lưu Vĩnh trả lời.
Đào Nguyện trưng vẻ mặt quả nhiên là như thế "Thật sự là cung nữ à, tại sao không phải là Đức phi nhỉ? Dù sao cũng là diễn viên đã ra mắt nhiều năm rồi mà. Nhưng nhắc mới nhớ, sắp tới tôi có cảnh quay với Đức phi, lúc đó chắc là có thể gặp được chị, tôi thực sự rất chờ mong có thể đối diễn với chị đó, chị Xảo."
Đào Nguyện cười mỉa mai, đeo kính râm bước vào thang máy.
Lúc cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, Đào Nguyện đưa tay ra ngăn lại, nhìn Lý Xảo nói "Một thời gian nữa tôi sẽ đi thương lượng hợp đồng với Vương tổng, nếu tôi yêu cầu không ở cùng công ty với chị khi đang bàn hợp đồng, chị nghĩ Vương tổng có đồng ý không?"
Sắc mặt của Lý Xảo thay đổi rất nhiều, ả nhìn cửa thang máy đang đóng dần mà run lên vì tức giận, nếu rời khỏi công ty này thì sẽ rất khó để ả ký với một công ty tốt hơn. Trong mắt ả hiện lên ý nghĩ tàn nhẫn, nếu mày đã hϊếp người quá đáng như vậy, xem như liều đến cá chết lưới rách thì tao cũng sẽ không bao giờ buông tha cho mày!
Đào Nguyện thay xong quần áo liền ngồi trước gương trang điểm nhờ hai chuyên gia trang điểm cho mình. Bên cạnh có mấy chuyên viên trang điểm nhàn rỗi, mỗi người cầm một hộp hoa quả, vừa ăn vừa trò chuyện.
"Nghe nói mỗi lần Trình Dịch đến đoàn phim đều mang trái cây cho nhân viên, cũng rất chu đáo."
"Đúng vậy, tuy rằng sau khi chia vào tay mọi người chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng tấm lòng thì hiếm có."
"Anh ấy đã không hợp tác với Trịnh ảnh đế nhiều năm rồi đúng không? Đã lâu vậy rồi mà hai người vẫn có nhiều fan CP như vậy, lần này hai người hợp tác với nhau, những fan CP đó sợ là sẽ phát điên lên vì sung sướиɠ."
"Bởi vì lần hợp tác trước của bọn họ hiện giờ vẫn là tác phẩm kinh điển, fan dành tình cảm trong lòng và không bao giờ quên được bộ phim tình cảm giữa hai người, cũng hy vọng rằng hai người có thể trở thành một đôi trong thực tế."
"Trình Dịch hiện giờ vẫn thường xuyên phát kẹo, mặc dù mấy năm nay phát rất mờ mịt, nhưng trong mắt fan CP lại có thể phân tích được một đống thứ."
"Lại nói tiếp, bọn họ rốt cuộc có khả năng không? Có vẻ như Trình Dịch luôn là người chủ động hơn, nhưng mà Trịnh ảnh đế thì lại không ngừng xé CP."
"Có thể bọn họ là một người phụ trách phát kẹo, một người phụ trách xé CP. Càng khó bề phân biệt càng khiến người ta tò mò mà, nếu công khai thì có lẽ fan sẽ không còn nhiệt tình như vậy nữa."
"Chúng ta gần quan được ban lộc*, có khả năng hay không thì sau này cứ chú ý quá trình bọn họ ở chung nhiều chút, không phải là có thể đoán được rồi sao?"
*gần quan được ban lộc; nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng: gần gũi người có thế lực nên được lợi trước; làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật. (tratu.coviet)Đào Nguyện trang điểm xong đứng dậy, một chuyên viên trang điểm cầm một hộp trái cây chưa mở ra đưa cho cậu "Hoa Khê, ăn trái cây không? Rất tươi, cũng rất ngọt nữa."
"Không đâu, cảm ơn." Đào Nguyện lễ phép cười với cô.
Sau khi nhìn chằm chằm Đào Nguyện đi ra ngoài, mấy chuyên viên trang điểm lại bắt đầu thảo luận.
"Tôi thấy Hoa Khê cũng không tệ. Tôi luôn cảm thấy có một bầu không khí mập mờ không thể giải thích được giữa cậu ấy với Trịnh ảnh đế."
"Hoa Khê là rất tốt, dung mạo xinh đẹp, kỹ năng diễn xuất cũng được khẳng định. Chỉ cần đủ may mắn và nhận được thêm vài tác phẩm tiêu biểu, trong tương lai chắc chắn sẽ càng nổi tiếng hơn nữa."
"Theo quan sát của tôi, tính tình của Trịnh ảnh đế có vẻ không tốt như bên ngoài vẫn nghĩ, nhưng đối xử với Hoa Khê thì thật sự rất tốt nha. Một người sẽ đối xử với một người khác dịu dàng như vậy, ít nhất là phải có ấn tượng tốt."
"Nhưng Trình Dịch và Trịnh ảnh đế có nhiều fan CP như vậy, mà Hoa Khê lại là người mới, nếu hẹn hò với Trịnh ảnh đế, cậu ấy nhất định sẽ bị fan only và fan CP tấn công."
"Hẹn hò đâu nhất định là phải công khai, không phải nhiều người nổi tiếng đã chia tay trước khi công khai sao?"
"Vẫn là thôi đi, tôi rất thích Hoa Khê, đang định mở một tài khoản nhỏ rồi gia nhập vào fanclub của cậu ấy đây, tôi không muốn cậu ấy bị đám fan only đáng sợ đó công kích đâu."
"Những người trẻ tuổi các cô không có việc gì làm cứ thích ship CP cho người ta." Tổ trưởng tổ hoá trang ngồi xuống nói "Chuyện tình cảm không phải fan cảm thấy thích hợp là thích hợp đâu, việc ở bên ai sẽ thoải mái hơn giống như việc uống nước vậy, ấm lạnh tự mình biết. Theo tôi, những người muốn kiểm soát đời sống tình cảm của những người nổi tiếng và quyết định xem thần tượng yêu thích của mình phù hợp với ai và ai không phù hợp với họ đều là bệnh hoạn."
Mấy chuyên viên trang điểm trẻ tuổi le lưỡi, sau đó lại bắt đầu tán gẫu về chuyện khác.
Đào Nguyện đi đến nơi cậu thường nghỉ ngơi trong khi chờ diễn, lại phát hiện ghế sô pha mình thường ngồi đã bị người ta chiếm chỗ.
Hai chiếc ghế sô pha cạnh nhau ở đằng kia là Trịnh Huyên Lâm đặc biệt tùy chỉnh, nó có thể mở ra để nằm, gác chân và còn có cả chức năng mát xa. Khi hai người chờ diễn đều nằm trên đó tập lời thoại với nhau hoặc là nói chuyện phiếm.
Hai cái ghế kia được tùy chỉnh theo dáng của hai người, vừa nhìn là biết cao cấp không rẻ rồi, chủ yếu là thật sự rất thoải mái cho nên Đào Nguyện rất thích. Mà bây giờ cái ghế sô pha của cậu đang bị một người khác ngồi rất thô lỗ, và bên cạnh còn có rất nhiều trợ lý, như thể đó là chuyện đương nhiên vậy.
Lưu Vĩnh lo lắng cậu sẽ đi lý luận với người nọ, nên nhanh chóng ngăn cậu lại nói "Thôi bỏ đi, người nọ là Trình Dịch, chúng ta không đắc tội được đâu. Thế lực của công ty bọn họ rất lớn, hơn nữa fan của anh ta cũng rất hung hãn, không có nhân viên quản lý nên muốn mắng ai là mắng. Sự nghiệp của cậu vừa mới bắt đầu thôi, số lượng fan không thể so với anh ta, nên tốt nhất là đừng xung đột với anh ta làm gì."
Đào Nguyện đâu có ngốc, cậu sẽ không phát sinh xung đột với anh ta, cậu muốn nhìn xem Trịnh Huyên Lâm sẽ giải quyết như thế nào.
Đào Nguyện tìm chỗ khác, trợ lý lên xe lấy mấy cái ghế đã chuẩn bị sẵn.
Vì trong đoàn phim có quá nhiều trang phục và chúng đều được tách ra đặt riêng, cho nên Trịnh Huyên Lâm và Đào Nguyện không ở chung một phòng hóa trang.
Trịnh Huyên Lâm bước ra khỏi phòng hóa trang, đi đến chỗ nghỉ ngơi thường ngày. Vốn tưởng rằng Đào Nguyện đang ngồi ở đó, nhưng vừa thấy là Trình Dịch thì lập tức nhíu mày.
Nhìn thấy Trịnh Huyên Lâm đi đến, Trình Dịch lập tức ngồi thẳng người rồi vui vẻ chào hỏi hắn "Huyên Lâm, đã lâu không gặp, anh rất vui khi lại có thể hợp tác với em lần nữa."
Trịnh Huyên Lâm quay đầu lại hỏi trợ lý "Hoa Khê đến chưa?"
Trợ lý sững người một lúc mới nói "Hẳn là đến rồi, hình như vừa rồi tôi nhìn thấy người đại diện của cậu ấy."
Trình Dịch thấy hắn đứng bất động, vỗ vỗ ghế sô pha bên cạnh nói "Em đứng đó làm gì? Mau tới đây ngồi đi, chúng ta tán gẫu một chút."
Trịnh Huyên Lâm không để ý đến anh ta mà trực tiếp xoay người bỏ đi.
Trình Dịch bị thái độ của hắn làm cho sững sờ. Anh ta và Trịnh Huyên Lâm học cùng trường, tuy anh ta hơn Trịnh Huyên Lâm một tuổi nhưng quan hệ của hai người khi còn đi học cũng không tệ lắm, cho nên Trình Dịch biết tính tình của Trịnh Huyên Lâm thật sự không tốt lành gì. Nhưng mình đâu có chọc ghẹo em ấy, em ấy tức giận cái gì chứ?
Chẳng lẽ còn tức giận vì chuyện kết hôn của mình? Nghĩ đến đây, Trình Dịch chẳng những không không vui mà còn nở nụ cười ngọt ngào. Nghĩ rằng nếu hắn còn tức giận, vậy chứng minh là bọn họ vẫn còn hy vọng.
"Là ai phụ trách trông coi ghế sô pha?" Trịnh Huyên Lâm nghiêm mặt nói với trợ lý "Kêu bọn họ mang theo sô pha ghế cút đi, đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
Trình Dịch vừa đến phim trường đã đi tìm Trịnh Huyên Lâm, biết Trịnh Huyên Lâm vẫn chưa đến, anh ta đi hóa trang trước rồi sau đó đến nơi Trịnh Huyên Lâm thường nghỉ ngơi để chờ hắn. Khi nhìn thấy có hai chiếc ghế sô pha, hỏi mới biết là trợ lý của Trịnh Huyên Lâm đặt ở đó, Trình Dịch nghĩ chiếc kia là dành cho mình, trong lòng đã rất vui vẻ.
Nhưng trợ lý của Trịnh Huyên Lâm lại nói với anh ta rằng đó là dành cho Hoa Khê. Trình Dịch đương nhiên biết cái tên này, là một người mới rất nổi tiếng gần đây. Nhưng anh ta cảm thấy nếu ghế sô pha là Trịnh Huyên Lâm chuẩn bị, vậy thì anh ta càng có tư cách ngồi hơn người mới kia, Trịnh Huyên Lâm cũng không có khả năng không cho anh ta ngồi. Về phần người mới kia, nhìn thấy anh ta ngồi cũng không dám không cho anh ta ngồi.
Thật ra Trình Dịch đã nhìn thấy Đào Nguyện khi cậu đi đến, thấy Đào Nguyện đứng một chút liền xoay người rời đi, anh ta cảm thấy cậu rất thức thời. Chỉ là cậu có hơi không lễ phép khi không chủ động tiến đến chào hỏi, nói thế nào thì anh ta cũng là tiền bối, hơn nữa còn lớn hơn Trịnh Huyên Lâm hai tuổi.
Trình Dịch chống cằm, đang nghĩ ngợi xem nên đi dỗ Trịnh Huyên Lâm hay là cho hắn chút thời gian, đừng thúc ép hắn quá, dù sao cũng lâu rồi không gặp.
Ba người trong số bảy trợ lý của Trịnh Huyên Lâm ủ rũ đi tới, bởi vì bọn họ bị sa thải rồi. Tuy tính tình của Trịnh Huyên Lâm không tốt, nhưng lương làm trợ lý cho hắn gấp mấy lần làm trợ lý cho người khác. Hơn nữa, bọn họ chỉ là trợ thủ mà thôi, thường ngày cũng không tới lượt bọn họ bị khinh bỉ.
"Xin lỗi thầy Trình, xin anh tránh ra một chút, bọn tôi phải dọn sô pha ghế đi."
Trình Dịch có chút không phản ứng kịp, nghi ngờ nhìn bọn họ "Dọn đi đâu? Là Huyên Lâm kêu các anh dọn đi sao?"
"Bởi vì bọn tôi không làm tròn trách nhiệm của mình, nên ông chủ kêu bọn tôi cút với ghế sô pha." Người trợ lý chán nản nói.
Sau khi ba người trợ lý gấp ghế sô pha khiêng đi, Trình Dịch vẫn đứng ở một bên không phản ứng kịp, nghĩ thầm là do mình khiến những người này mất việc? Hay là Trịnh Huyên Lâm cố ý làm như vậy để mình đi cầu xin em ấy?
"Sao cậu lại ngồi ở đây?" Trịnh Huyên Lâm đứng trước mặt Đào Nguyện hỏi.
Đào Nguyện ngẩng đầu lên nhìn hắn "Vậy em nên ngồi ở đâu?"
Trợ lý nhanh chóng mang cho Trịnh Huyên Lâm một chiếc ghế dự phòng, mở ra đặt bên cạnh ghế của Đào Nguyện.
Sau khi Trịnh Huyên Lâm ngồi xuống, hắn tự suy diễn quá trình Đào Nguyện bị bắt nạt rồi đột nhiên cảm thấy đau lòng, nắm tay cậu nhéo nhéo. Hai người thường xuyên có những động tác nhỏ, nhóm trợ lý sớm đã không còn kinh ngạc nữa, thậm chí có luyện tập hôn môi ở phim trường thì nhân viên nhìn thấy cũng sẽ không làm ầm lên, bởi vì đã quen rồi.
"Sao anh không đi tán gẫu với người ta đi, không phải quan hệ của hai người rất tốt sao?" Đào Nguyện không rút tay về mà để hắn nắm xoa bóp.
"Ai nói tôi có quan hệ tốt với anh ta?" Trịnh Huyên Lâm nhìn cậu một cái nói "Trước kia còn tính là bạn bè, nhưng bây giờ chỉ có thể nói là quan hệ bình thường hoặc chỉ là người quen mà thôi. Tôi đã không còn lui tới với anh ta lâu rồi, ngay cả phương thức liên hệ cũng không có, cậu đừng nghĩ nhiều."
Đào Nguyện nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu "Tại sao em phải nghĩ nhiều? Em đâu có quyền quản anh kết bạn với ai đâu."
Trịnh Huyên Lâm vốn không muốn Đào Nguyện suy nghĩ nhiều, nhưng khi nhìn vẻ mặt đơn thuần của cậu, hắn lại hy vọng cậu có thể suy nghĩ nhiều hơn, cũng không biết khi nào cậu mới thông suốt nữa.
Trịnh Huyên Lâm lại nhéo nhéo tay cậu, đang suy nghĩ đến việc dẫn cậu đi luyện tập hôn môi thì nhìn thấy Trình Dịch đi tới. Hắn đột nhiên có chút hối hận, lẽ ra hắn nên nghĩ cách đổi Trình Dịch đi, giờ lòi ra một người không có tự giác như vậy, khỏi phải nói là chướng mắt cỡ nào.
Suy nghĩ trước đây của hắn là mình và Trình Dịch trước kia cũng coi như là bạn bè, lại không có mâu thuẫn gì quá lớn, chỉ là thời gian dài không lui tới nên dần dần trở thành người lạ mà thôi. Mặc dù Trình Dịch luôn lôi kéo hắn xào CP khiến hắn rất phản cảm, nhưng người trong giới giải trí đều là đức hạnh này, vì quảng bá vì nổi tiếng vì tăng lượng fan mà hầu hết đều xào CP.
Hắn vốn cho rằng mặc dù mình rất ghét tính cách của Trình Dịch, nhưng hai người vẫn chưa đến mức không thể hợp tác với nhau, chỉ là không thể làm bạn thôi. Hắn không có thói quen để mình chịu thiệt thòi và làm bạn với một người không hợp với tính cách của mình.
Trước khi quay, hắn không nghĩ sẽ có một người như Đào Nguyện xuất hiện, Đào Nguyện là một bất ngờ đối với hắn. Bất ngờ gặp nhau, bất ngờ giao nhau, bất ngờ tốt đẹp, còn bất ngờ khiến hắn rung động. Nhưng ở trong lòng hắn thì Đào Nguyện vẫn chưa thông suốt, không biết thích là gì, rung động là gì, và cho rằng bọn họ hôn môi là thật sự đang luyện tập vì đóng phim mà thôi.
Hắn quyết định lợi dụng thời gian quay bộ phim này để bồi dưỡng tình cảm với Đào Nguyện, dẫn đường cho cậu thông suốt, sau đó bọn họ sẽ có thể cứ như vậy thuận lợi ở bên nhau. Sự xuất hiện của Trình Dịch đột nhiên nhắc nhở hắn rằng cái người tự cho là hắn thật sự thích anh ta này rất có thể sẽ cản trở hắn phát triển tình cảm với Đào Nguyện.
"Huyên Lâm." Trình Dịch cảm thấy hơi chói mắt khi nhìn thấy tay hai người đang nắm lấy nhau, nhưng anh ta lại nghĩ rằng là Trịnh Huyên Lâm cố tình "Anh có thể nói chuyện với em không?"
Đào Nguyện vốn định đứng lên, nhưng Trịnh Huyên Lâm lại nắm tay không cho cậu động đậy, nên cậu chỉ có thể ngồi chào hỏi Trình Dịch "Xin chào tiền bối, em là Hoa Khê."
"Xin chào." Trình Dịch vô cảm gật đầu với Đào Nguyện, sau đó nhìn Trịnh Huyên Lâm "Huyên Lâm, chúng ta nói chuyện đi, anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em."
"Tôi không có sở thích nghe những điều vô nghĩa. Cái gì nên nói tôi đã nói rất rõ ràng từ lâu rồi, cũng không muốn nói gì nữa." Trịnh Huyên Lâm nhìn Trình Dịch nói "Tôi biết anh là người luôn có thói quen tự mình đa tình, luôn nghĩ rằng tôi thích anh. Tôi thật sự rất bất lực, vốn dĩ nể tình chúng ta trước kia là bạn cùng trường và cũng từng làm bạn một đoạn thời gian, tôi không muốn khiến anh quá khó xử. Nhưng có thể là do đầu óc của anh có vấn đề, hoặc tâm lý không muốn thừa nhận rằng tôi thật sự chưa bao giờ thích anh."
Trình Dịch nhịn không được đỏ mắt, anh ta không ngờ bọn họ cách lâu như vậy mới gặp mặt, hắn lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy để làm tổn thương anh ta. Đúng là trước đây hắn đã từng nói rằng không thích anh ta, nhưng anh ta lại nghĩ là do hắn giận mình nên mới cố tình nói vậy. Hiện tại xem ra, hắn là thật sự không có tình cảm với anh ta.
Hướng Tình cầm kịch bản đi tới, thấy bầu không khí có vẻ có chút không thích hợp, cô lập tức nói "Sắp quay rồi, xin các cậu đừng đem ân oán cá nhân đến đoàn phim giải quyết, càng đừng đem cảm xúc cá nhân của các cậu vào cốt truyện. Đây là phim truyền hình hàng tuần, mỗi cảnh quay đều chạy đua với thời gian, không có nhiều thời gian để các cậu điều chỉnh cảm xúc đâu, các cậu làm ơn nhanh chóng nhập vai rồi đi quay đi."
Lời nói của Hướng Tình rất tàn nhẫn, nhưng đây chính là phong cách của cô. Vào đoàn phim của cô thì phải thể hiện thái độ chuyên nghiệp nhất cho cô, nếu không sẽ bị cô mắng chửi mà không thèm quan tâm bạn có lai lịch lớn cỡ nào.
Trịnh Huyên Lâm nắm tay đỡ Đào Nguyện đứng lên, cả hai cùng đi về phía hiện trường quay
Nội dung phải quay ở tập này là sau khi Triệu Huyền phát hiện Thủy Quân Dao là nam tử vẫn mê luyến dung nhan và thân thể của y, hơn nữa còn phát hiện thân thể nam tử của Thủy Quân Dao có thể mang đến cho hắn cảm giác rất khác biệt. Vì thế Triệu Huyền thường xuyên không vào triều sớm, cũng không có tâm tư phê duyệt tấu chương, cả ngày đều si mê và quấn quýt với Thủy Quân Dao ở tẩm cung. Ngay cả lúc phê duyệt tấu chương cũng muốn mang theo Thủy Quân Dao.
Lần này là cảnh tiếp theo khi Triệu Huyền đang phê duyệt tấu chương, còn Thủy Quân Dao quỳ ở bên cạnh mài mực cho hắn, sau đó bị Triệu Huyền kéo vào lòng, hai người lại hôn nhau.
Đào Nguyện kéo cổ áo ra để lộ bả vai và ngực, lại nhấc váy dài lên, dang rộng hai chân rồi nằm xuống.
Trịnh Huyên Lâm đè lên người cậu, nửa người dưới hai người dính sát vào nhau.
Hai người diễn tiếp đoạn cuối của tập trước, bày xong tư thế và chỉ chờ Hướng Tình kêu bắt đầu.
Trịnh Huyên Lâm dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, hai người nhìn nhau ở cự ly gần, thay vì dành thời gian luyện tập hôn như mọi khi, bọn họ cứ như vậy nhìn đôi mắt của đối phương, cái kiểu giao tiếp bằng mắt này giống như sự chạm vào nhau giữa những linh hồn vậy.
Đào Nguyện đột nhiên nhắm mắt lại, quay mặt sang một bên với vẻ mặt sợ hãi bị nhìn thấu.
Trịnh Huyên Lâm cũng nhắm mắt lại, áp trán vào trán cậu, hắn không muốn ép cậu phải đối mặt ngay, cũng sẽ đợi cậu từ từ tiếp nhận.
"Xác nhận lại lần cuối cùng, đã chuẩn bị xong chưa?!" Hướng Tình cầm loa phóng thanh dò hỏi, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ phó đạo diễn, cô lớn tiếng nói "Chuẩn bị, ba, hai, một, bắt đầu!"
Cảnh sắp được quay là cảnh thân mật ướŧ áŧ của Triệu Huyền và Thủy Quân Dao, hai người hôn vươn cái lưỡi hồng hào linh hoạt giống như một con rắn nhỏ, sau đó bị Trịnh Huyên Lâm tiến vào trong miệng.
Tay Trịnh Huyên Lâm vuốt ve đùi của cậu, rồi từ từ thò tay vào trong váy.......
Đào Nguyện đột nhiên đẩy hắn ra, mở to mắt thở dốc.
"Dừng!" Hướng Tình đứng lên nghi hoặc hỏi "Sao vậy?!"
Trịnh Huyên Lâm quay đầu nói "Móng tay của em cào trúng cậu ấy, làm lại đi."
Vốn dĩ sau khi tay của Trịnh Huyên Lâm tiến vào trong váy là không cần làm những động tác khác, nhưng hắn nhất thời không cầm lòng được mà thật sự cào Đào Nguyện. Đào Nguyện không hề chuẩn bị, ngoài việc có chút sợ hãi thì còn bị hắn cào đau.
"Xin lỗi." Trịnh Huyên Lâm nói nhỏ bên tai cậu.
"Không sao ạ." Khuôn mặt Đào Nguyên đỏ bừng, ánh mắt có chút trốn tránh, không ngờ Trịnh Huyên Lâm lại làm việc thiếu chuyên nghiệp như vậy.
"Chuẩn bị, bắt đầu!"
Hai người lại hôn nhau và lần này diễn ra rất suôn sẻ, dù sao thì bọn họ cũng đã quay nhiều cảnh như hôn nhau rồi, đã rất thành thục rồi.
Thân dưới của hai người đong đưa, tuy rằng chỉ là diễn kịch, nhưng trên mặt Đào Nguyện tràn đầy vẻ đau đớn và vui sướиɠ, giống như hai người thực sự đang làm chuyện đó vậy, nhưng trên thực tế thì bọn họ ngay cả quần cũng chưa cởi.
Mặc dù không có cởϊ qυầи ra, nhưng lại dán sát vào nhau và lay động như vậy dẫn đến lực ma sát không hề nhỏ.
"Cắt!" Hướng Tình hô "Rất tốt, cảnh này qua, chuẩn bị cho cảnh tiếp theo."
Đào Nguyện giữ nguyên tư thế nhìn Trịnh Huyên Lâm không dám cử động, bởi vì cậu cảm nhận được rất rõ ràng, rằng thứ đang dán vào mình, nó cứng rồi.
Trịnh Huyên Lâm thở mạnh hai cái, sau đó nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Đào Nguyện lập tức ngồi dậy, sửa sang lại quần áo một chút rồi cũng đi theo.
Đào Nguyện gần như phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp hắn, Trịnh Huyên Lâm đang định đóng cửa phòng thay đồ thì thấy Đào Nguyện chạy tới chặn ở cửa, ngạc nhiên nhìn cậu nói "Cậu đi theo làm gì?"
"Em, em......." Đào Nguyện chen vào rồi đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, cúi đầu nói nhỏ "Em giúp anh."
"Cậu giúp tôi?" Trịnh Huyên Lâm càng ngạc nhiên hơn, hắn không ngờ Đào Nguyện sẽ nói như vậy "Cậu biết giúp tôi như thế nào sao? Cậu biết mình đang nói cái gì không?"
"Em biết......." Đào Nguyện nhỏ giọng nói "Em đã xem một số bộ phim để học cách diễn biểu cảm. Trước đây anh đã dạy em cách hôn môi, em, em vẫn luôn muốn trả ơn anh, nhưng em lại không biết phải làm gì để có thể trả ơn anh."
Trịnh Huyên Lâm nhìn cậu trong chốc lát, thân thể vốn đã bình tĩnh lại từ từ trở nên khô nóng lên bởi vì cậu nói muốn giúp mình.
"Cậu đến đây."
Đào Nguyện bước tới và bị Trịnh Huyên Lâm ôm vào lòng.
Trịnh Huyên Lâm mặc một bộ cổ trang rườm rà, để tiện cho Đào Nguyện giúp mình, hắn tự mình cởi nó ra.
..........................
Khi hai người bước ra khỏi phòng thay đồ, một người mặt đỏ bừng, còn người kia thì trông rất thỏa mãn.
Trịnh Huyên Lâm lúc trước thích cái tay của Đào Nguyện, nay lại càng thích hơn nữa, cũng rất thích cách Đào Nguyện trả ơn mình, hắn quyết định sau này phải thu nhiều thù lao hơn.
Phần của Đào Nguyện trong tập này đã kết thúc, phần tiếp theo chủ yếu là đất diễn của Trịnh Huyên Lâm và Trình Dịch.
Đây là lần đầu tiên Trình Dịch xuất hiện, anh ta đóng vai con trai của thừa tướng, Minh Hiên. Vốn chỉ muốn nhàn dật tự tại, nhưng vì phụ thân bị Triệu Huyền chọc giận đến phát bệnh, sau khi vội vàng về nhà, hắn quyết định vào triều làm quan và dẫn dắt Triệu Huyền đi đến con đường đúng đắn minh quân.
Minh Hiên khác với những người bảo thủ, hắn không chỉ có tài hoa hơn người mà còn có tài hùng biện, giỏi thuyết phục lòng người và có một vẻ ngoài tuấn lãng, ấm áp.
Hắn và Thủy Quân Dao, một người muốn dẫn Triệu Huyền đến con đường minh quân, một người lại muốn dẫn Triệu Huyền hướng đến con đường bạo quân. Và trong ván cờ này, hai người đều dần dần yêu Triệu Huyền.
Mặc dù tính cách của Triệu Huyền rất xấu nhưng hắn cũng có rất nhiều ưu điểm, hắn không chỉ vũ bất phàm mà còn văn võ song toàn. Một khi hắn dịu dàng, ân cần thì rất khó để khiến người ta không rung động, Bởi vì xét về tính cách của hắn thì sự dịu dàng và chu đáo này càng đáng quý hơn.
Theo diễn biến của cốt truyện, khả năng quyến rũ của Thủy Quân Dao sẽ không địch lại tài năng và trí tuệ của Minh Hiên. Hơn nữa, Triệu Huyền chỉ là tính tình không tốt, chỉ số thông minh vẫn rất cao, cho nên mặc dù trong lòng rất yêu Thủy Quân Dao, nhưng chính sự lại nghiêng về Minh Hiên.
Về sau, Triệu Huyền và Minh Hiên càng có nhiều cảnh phối hợp diễn với nhau, còn Thủy Quân Dao lại rối rắm và giãy giụa ở chốn hậu cung, y vừa muốn tranh sự sủng ái của Triệu Huyền, lại không hy vọng Triệu Huyền trở thành một hôn quân.
Sau đó, Minh Hiên tìm được bằng chứng cho thấy Thủy Quân Dao là hoàng tử của nước Ngụy, Triệu Huyền không đành lòng gϊếŧ y, vì dù sao cũng thật sự yêu y. Nhưng các đại thần đều nói không thể giữ y lại, Triệu Huyền vốn muốn thả y đi, nhưng Thủy Quân Dao lại lựa chọn kết thúc sinh mạng của mình ở trong tẩm cung.
Sau khi Thủy Quân Dao chết, Triệu Huyền thương tâm một thời gian, nhưng khi làm bạn với Minh Hiên, hắn dần dần sinh ra tình cảm với Minh Hiên.
Cuối cùng, Triệu Huyền trở thành một thế hệ minh quân, hoàn thành bá nghiệp của hắn. Mà Minh Hiên chính là người đã giúp hắn hoàn thành bá nghiệp của mình.
Sự xuất hiện của Trình Dịch đã đẩy bộ phim này lên một cao trào mới, các fan CP cảm xúc tăng vọt, vào trang chủ của hai người đòi ảnh chụp chung, đòi phát kẹo.
Trang chủ của Trịnh Huyên Lâm là người đại diện quản lý, ngoại trừ đăng một số nội dung công việc, phương diện tuyên truyền và trở thành đại sứ ra thì hầu như không có nội dung đời tư. Bởi vì rất lâu trước đây, mặc kệ hắn đăng cái gì đều sẽ bị fan CP ảo tưởng ra một đống nội dung, như thể nó thực sự xảy ra khiến hắn rất bực mình, cho nên đã dứt khoát giao cho người đại diện quản lý.
Trịnh Huyên Lâm rất phiền khi dính líu tới Trình Dịch, dù sao Trình Dịch đã kết hôn rồi, lỡ như bại lộ thì sẽ khiến hắn trông giống như kẻ thứ ba. Hắn chặn một số fan CP đòi công khai, sau đó ngừng đăng nội dung đời tư nữa, ngược lại đã khiến đán fan CP đó an phận hơn rất nhiều.
Tất cả các diễn viên chính của《 Bá Nghiệp 》đều đã xuất hiện và các diễn viên phải bắt đầu chạy quảng bá. Trang chủ của Trịnh Huyên Lâm đã không up ảnh tự sướиɠ nhiều năm, dưới tình huống một lượng lớn fan CP đòi ảnh chụp chung, hắn đã tự tay đăng ảnh tự sướиɠ của mình và Đào Nguyện, đồng thời viết rằng mình đã có một người bạn mới và rất vui vẻ.
Năm đó, Trịnh Huyên Lâm chặn fan CP và ngừng đăng ảnh tự sướиɠ, điều này đã gây ra chiến tranh giữa fan only và fan CP, hai bên mắng chửi nhau trong một thời gian rất dài.
Nhiều năm sau, Trịnh Huyên Lâm lại đăng ảnh tự sướиɠ, mặc dù các fan cảm thấy rằng hắn rõ ràng là vì muốn quảng bá cho phim, nhưng điều đó cũng đủ khiến bọn họ cảm thấy vui vẻ.
- - Nhiều năm trôi qua mới chụp ảnh tự sướиɠ, bọn em rất vui!!!!
- - Lúc trước khi đóng điện ảnh đều không có đăng ảnh tự sướиɠ, lần này xem ra là thật sự rất vui vẻ nha.
- - Bạn mới thật xinh đẹp, kỹ năng diễn xuất cũng rất tốt nữa, và có vẻ rất hợp với Trịnh ảnh đế của chúng ta, đây là bức ảnh tự sướиɠ chụp chung đầu tiên kể từ khi anh ấy ra mắt đó.
- - Là bởi vì hợp tác với Trình Dịch nên mới vui vẻ đúng không? Anh cũng đăng một tấm tự sướиɠ với Trình Dịch đi, em biết trong điện thoại của anh khẳng định là có rất nhiều, anh đừng có giấu mà.
- - Phim này đã phát sóng được vài tập rồi, sao trước đó không thấy anh đăng ảnh tự sướиɠ nói mình đang vui vẻ? Bây giờ Trình Dịch bắt đầu bấm máy nên anh rất vui đúng không?
- - fan CP vẫn chưa chết sạch hả? Lại chạy tới YY*, trong hình có phải là Trình Dịch đâu? Tụi mày đừng có chạy tới KY*.
*
YY: một từ láy bên TQ, có nghĩa là ảo tưởng, tự sướиɠ.**KY: là một từ xuất phát từ Nhật, có nghĩa là nhắc đến người hay sự việc không liên quan.- - Fan CP còn dám tới YY, lúc trước chính vì tụi mày YY quá đáng nên Trịnh ảnh đế mới ngừng đăng ảnh tự sướиɠ. Nhiều năm trôi qua hiếm lắm mới đăng được một tấm tự chụp, tụi mày lại muốn bị chặn có phải không?
- - Nhiều năm như vậy không đăng ảnh tự sướиɠ, bây giờ hợp tác với Trình Dịch liền đăng ảnh nói mình vui vẻ, đây chẳng lẽ không phải là bằng chứng sao?
- - Bằng chứng cái con mẹ mày! Khi nào hai người họ thật sự công khai đi rồi tụi mày hẳn nói là bằng chứng. Ở trong mắt đám fan CP tụi mày, người ta có đăng ảnh công việc thì cũng có thể coi là bằng chứng, tụi mày thiếu yêu đến mức nào vậy, thiếu yêu thì tự mình đi yêu đương đi!
- - Người ta nói chính là quen bạn mới rất vui vẻ, không có khả năng đọc hiểu hả? Cứ phải liên tưởng một đống thứ, Trịnh ảnh đế đã xé CP rất nhiều lần rồi, rõ ràng là rất ghét việc bị ship CP, sao tụi mày không chịu tỉnh táo vậy?
- - Nói fan CP bọn tao YY, thế đám fan only bọn mày không YY à. Cho dù Trịnh ảnh đế không hẹn hò với Trình Dịch thì cũng không có khả năng hẹn hò với tụi mày đâu. Tao thấy người nên tỉnh táo là bọn mày đó, ít nhất người ta mặt nào cũng rất xứng đôi, muốn gặp mặt là có thể gặp mặt, còn tụi mày cả đời này cũng không thể gặp được người ta.
Việc fan only và fan CP khắc khẩu là chuyện thường trong giới giải trí, một số ngôi sao thậm chí còn cố tình gây ra những cuộc cãi vã của cả hai bên chỉ vì mục đích nổi tiếng. Với tính cách của Trịnh Huyên Lâm, hắn đương nhiên là khinh thường làm loại chuyện này, thậm chí còn cảm thấy rất phiền phức nữa.
Đối với cuộc cãi vã giữa hai bên fan, hắn tạm thời không muốn quan tâm. Đây chỉ là sự khởi đầu mà thôi, sau này Đào Nguyện sẽ xuất hiện trong ảnh tự sướиɠ của hắn thường xuyên hơn, và hắn sẽ từ từ để fan cảm nhận được rằng hắn thật sự đang bảo vệ Đào Nguyện.
Các diễn viên chính của đoàn phim phải chấp nhận phỏng vấn trực tiếp trên nền tảng trực tuyến, đây cũng là một phần để quảng bá cho bộ phim. Bởi vì đội hình của bộ phim đủ mạnh và độ nổi tiếng cũng đủ cao, cho nên các nền tảng trực tuyến lớn đều tranh nhau muốn phỏng vấn bọn họ, cuối cùng bọn họ đã dứt khoát làm một cuộc phỏng vấn chung.
Trước khi bắt đầu phỏng vấn, Trịnh Huyên Lâm đã đưa ra ý kiến về cách sắp xếp chỗ ngồi. Ban đầu là ba chiếc sô pha, hắn và Trình Dịch ngồi ở giữa với tư cách là diễn viên chính, các diễn viên phụ khác ở hai bên sô pha, MC ngồi đối diện. Nhưng Trịnh Huyên Lâm đề nghị chỉ cần bố trí hai chiếc ghế sô pha là đủ, hắn và Trình Dịch mỗi người ngồi với hai diễn viên phụ, như vậy thì mọi người đều có thể được lên hình.
Đạo diễn cho rằng hắn muốn cho người mới được lên hình, nếu hắn đã tự mình đưa ra yêu cầu thì tổ tiết mục cũng chỉ có thể làm theo.
Vì thế chiếc ghế sô pha ban đầu đã được dỡ bỏ, thay vào đó là hai chiếc sô pha dài và được đặt thành hình số tám. Đào Nguyện và một diễn viên khác ngồi xuống hai bên Trịnh Huyên Lâm
Trình Dịch ngồi đối diện với bọn họ, nhìn Trịnh Huyên Lâm tự mình giúp Đào Nguyện sửa sang lại tóc tai và quần áo, tâm trạng của anh ta rất phức tạp. Trong khoảng thời gian này, anh ta cũng cảm nhận được bầu không khí khác thường giữa Trịnh Huyên Lâm và Đào Nguyện. Anh ta biết hai người đang ở trong mối quan hệ không rõ ràng và sau này có khả năng sẽ phát triển thêm một bước, anh ta phải tìm cách ngăn cản nó mới được.
Dù biết Trịnh Huyên Lâm không có tình cảm gì với mình, nhưng anh ta không có ý định từ bỏ hắn. Anh ta muốn tìm cách chiếm lại trái tim của Trịnh Huyên Lâm, và chờ khi anh ta thoát khỏi cuộc hôn nhân bất hạnh, anh ta muốn cùng Trịnh Huyên Lâm công khai ở bên nhau.