Edit: Min
Đào Nguyện chụp ảnh hai ngày và thu được rất nhiều cảm hứng. Tranh Trung Quốc chủ yếu bao gồm nhân vật, phong cảnh, hoa cỏ, cá và côn trùng. Những thứ này được vẽ phổ biến ở thời cổ đại trong một khoảng thời gian, nhưng rất ít người vẽ chúng vào thời hiện đại.
Sau khi chuẩn bị trở về, Đào Nguyện nộp bản phác thảo hoa cỏ màu nhạt trước, sau đó mới lấy cảm hứng mới nhất của mình và dành nhiều thời gian để vẽ lại nó một cách cẩn thận.
Ngày thứ ba sinh viên có thể tự do sắp xếp thời gian. Mọi người có thể thư giãn, vui chơi tại hồ bơi trong khách sạn hoặc là đi tắm biển.
Bạn bè của Lưu Tu Kiệt có du thuyền riêng ở đây, nên Từ Thiếu Viêm đã rủ các bạn cùng lớp đến chơi chung. Mặc dù những học sinh này đều xuất thân từ gia đình khá giả nhưng rất ít người có du thuyền. Huống chi đều là thanh niên không đến hai mươi tuổi, vẫn đang tuổi ham vui, cho nên đương nhiên đều vui vẻ đồng ý khi nghe nói được ngồi du thuyền ra biển chơi rồi.
Bởi vì một lớp chỉ có khoảng hai mươi người nên Từ Thiếu Viêm bảo bọn họ rủ thêm bạn ở lớp khác, nói là du thuyền đủ lớn và đông người thì đi chơi mới vui.
Một đám sinh viên lên du thuyền ra biển và tất cả đều rất hào hứng. Trên du thuyền có ca nhạc, tiệc nướng, rượu sâm panh và cả trái cây. Đây là một bữa party du thuyền trên biển.
Lưu Tu Kiệt vốn dĩ muốn Từ Thiếu Viêm mời Đào Nguyện, nhưng sau khi mọi người lên thuyền cũng không nhìn thấy Đào Nguyện đâu. Mặc dù đã đoán được lý do từ trước nhưng anh ta vẫn cảm thấy có chút thất vọng.
Các bạn cùng lớp được mời đều đến chào hỏi và cảm ơn Từ Thiếu Viêm, Từ Thiếu Viêm mỉm cười đáp lại bọn họ. Nhưng khi quay đầu nhìn thấy vẻ mặt mất mát của Lưu Tu Kiệt thì cậu ta cười không nổi nữa.
Đi đến bên cạnh Lưu Tu Kiệt, Từ Thiếu Viêm nói "Tu Kiệt, sau khi trở về, chúng ta nói chuyện đi."
Lưu Tu Kiệt liếc nhìn cậu ta rồi nói "Được."
Đào Nguyện sáng sớm đã lên du thuyền ra biển với Ngụy Thế Thành, bọn họ trải qua thế giới của hai người ở trên biển.
Sau khi lên du thuyền, Đào Nguyện đã thay một cái quần bơi và mặc áo sơ mi trắng của Ngụy Thế Thành, vừa vặn che ngang đùi của cậu. Ngụy Thế Thành chỉ mặc quần bơi, lộ ra cánh tay to khoẻ cùng cơ ngực và cơ bụng. Hắn sắp bốn mươi tuổi rồi mà dáng người vẫn phong độ như vậy, khiến không ít sếp tổng tuổi trung niên phải ghen tị.
Ngụy Thế Thành đang đeo kính râm nằm trên ghế phơi nắng. Đào Nguyện ngồi trên đùi hắn, lát thì sờ sờ cơ ngực của hắn, lát lại dùng ngón tay chọc chọc cơ bụng của hắn, không yên được chút nào.
"Sao cứng quá vậy?" Đào Nguyện sờ bụng của mình, nó bằng phẳng nhưng lại rất mềm mại.
Ngụy Thế Thành vốn để cho cậu tự mình chơi ở trên người mình, nghe cậu nói vậy thì nhắm mắt lại nói "Tôi có chỗ còn cứng hơn đó, em muốn thử không."
"Đã thử lâu rồi......." Đào Nguyện đỏ mặt nói.
"Tôi nói là nắm đấm của mình, em đã thử nó hồi nào vậy?" Ngụy Thế Thành nói.
"Chú còn muốn đánh em hả?!" Đào Nguyện vỗ mạnh vào ngực hắn.
"Tôi khẳng định là không nỡ đánh em." Ngụy Thế Thành kéo cậu ôm vào lòng rồi vỗ mông của cậu "Đành phải dùng một thứ khác cứng rắn hơn đánh ở đây vậy."
Du thuyền ngừng ở giữa biển, Ngụy Thế Thành thả cần câu xuống biển và câu được một con cá biển béo mềm. Hắn cắt con cá thành sashimi mỏng rồi ăn trực tiếp với nước sốt, rất là tươi ngon.
Sau khi ăn cá sống, hắn bật chế độ tự lái của du thuyền để đi đến đảo tư nhân nhỏ ở phía trước.
Đào Nguyện được bế ngồi lên lan can, cậu ôm cổ Ngụy Thế Thành rồi nhắm mắt lại hôn môi với hắn. Cảm nhận độ ấm của ánh mặt trời, tiếng sóng và cả gió biển thổi qua người mình.
"Nhìn kìa! Đó có phải Đỗ Thanh Vũ không vậy?!" Một sinh viên đang ngắm cảnh biển đột nhiên chỉ vào chiếc du thuyền sang trọng lướt qua họ và hét lớn.
Giọng nói của người nọ đủ lớn để thu hút sự chú ý của hầu hết những người xung quanh và mọi người đều nhìn sang.
Đào Nguyện nghe thấy giọng nói đó thì đổ mồ hôi trong lòng, nghĩ thầm vị bạn học này, mắt của cậu tốt thật đó, xa như vậy mà cậu cũng có thể nhận ra tôi. Nhưng cậu có cần phải hét lớn như vậy không? Ngay cả tôi cũng nghe thấy đó? Có gì hay ho đâu mà gọi người khác xem hả?
Du thuyền sang trọng nhanh chóng lái đến trước mặt bọn họ, và hầu hết mọi người đều nhìn thấy Đào Nguyện, vì vậy bắt đầu buôn dưa lê.
"Người đàn ông mà cậu ấy ôm là ai nhỉ? Có phải chủ tịch Ngụy không?"
"Nhất định là đúng rồi, không thấy hai người họ đang hôn môi sao? Cậu ấy với chủ tịch Ngụy đã công khai quan hệ rồi, chẳng lẽ còn ôm hôn với người đàn ông khác?"
"Cũng chưa chắc, có người còn chân đạp vài thuyền chứ huống chi là bắt cá hai tay. Dù sao cũng chưa kết hôn nên mọi người vẫn có thể thoải mái chơi đùa mà." Một người bạn của Lưu Tu Kiệt xen vào.
Những sinh viên đó vẫn có tam quan, nghe thấy người nọ nói như vậy thì tất cả đều nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ. Nhưng mọi người không thân với người nọ, lại là người được mời tới nên bọn họ cũng không dám nói gì.
"Chắc không phải bọn họ đâu, có thể là người không quen biết. Chúng ta đi ăn thịt nướng đi." Từ Thiếu Viêm nhanh chóng nói sang chuyện khác, đã ra tới biển rồi, cậu ta không muốn đề tài vẫn cứ xoay quanh Đào Nguyện.
"Tuy chỉ nhìn thấy một bên mặt nhưng tôi chắc chắn người nọ là Đỗ Thanh Vũ, còn người đàn ông đang ôm cậu ấy thì không nhìn ra được là ai. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng khẳng định là chủ tịch Ngụy, ai lại ngốc đến mức để chủ tịch Ngụy qua một bên rồi chạy đi nɠɵạı ŧìиɧ với người đàn ông khác chứ."
Chủ yếu là sau khi Đào Nguyện trở thành tâm điểm của trường học, bọn họ thấy nhiều nên đã quen rồi. Mà bọn họ chưa từng gặp qua Ngụy Thế Thành nên không thể nào nhận ra ngay được.
"Tôi cũng nghĩ vậy, nếu tôi mà tìm được một người như chủ tịch Ngụy, tôi nhất định sẽ giữ chặt không buông."
"Ở trong biệt thự nhìn ra biển do bạn trai sắp đặt, và biết rõ tai mắt ở khắp mọi nơi mà vẫn đi ra biển với đàn ông khác, người đầu óc không bình thường mới làm như vậy nhỉ?"
"Không chắc nha, yêu đương vụиɠ ŧяộʍ không phải rất kí©h thí©ɧ sao? Càng kí©h thí©ɧ thì càng thú vị mà." Người bạn kia của Lưu Tu Kiệt lại xen vào.
Đám sinh viên nhìn hắn một cái rồi im lặng đi đến những nơi khác, nghĩ rằng tốt hơn là nên tránh xa loại người này.
Sau khi tới đảo tư nhân của Ngụy Thế Thành, Đào Nguyện đánh thức Phu Nhân đang ngủ trong cabin và chạy ra bãi biển nghịch nước. Ngụy Thế Thành đi tới phòng lạnh dưới cabin lấy một ít hải sản tươi sống và nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị lên đảo mở tiệc nướng.
Phụ cận có rất nhiều đảo nhỏ, đám người Từ Thiếu Viêm muốn đến một hòn đảo công cộng do khách sạn cung cấp cho khách. Khi họ đi ngang qua đảo tư nhân của Ngụy Thế Thành, từ rất xa đã nhìn thấy một người một chó đang chơi trên bãi biển, lập tức có người đề nghị đến gần để nhìn xem có phải Đào Nguyện và Ngụy Thế Thành hay không.
Sau khi du thuyền đến gần, bọn họ liền thấy rõ là Đào Nguyện và con chó trắng của cậu đang chơi dưới nước trên hòn đảo.
Đào Nguyện nhìn chiếc du thuyền càng lúc càng đến gần, nghĩ thầm đám người này đúng là âm hồn không tan, có ai đời vây xem như bọn họ không?
Mặc dù đời trước cậu đã giành được giải thưởng người mới khi vừa ra mắt, nhưng vì là phim văn học nên không có nhiều fan lắm. Đời này cậu không làm minh tinh nhưng lại sâu sắc hiểu được sự bất lực của những nhân vật của công chúng.
Cậu nghĩ hay là lên du thuyền trước, đợi những người đó đi rồi hẳn trở ra vậy. Nhưng Ngụy Thế Thành đã cầm theo đồ đạc đi xuống.
"Nhìn đi nhìn đi, tôi đã nói người đàn ông kia khẳng định là chủ tịch Ngụy mà." Một sinh viên cầm điện thoại phóng to tấm hình vừa chụp.
"Wow, dáng người tốt thật, cơ bắp cũng rất đẹp nữa!"
"Tôi xem nào, thiệt nha, tôi còn tưởng rằng chủ tịch Ngụy rất lớn tuổi rồi, không ngờ dáng người vẫn cường tráng như vậy."
"Đỗ Thanh Vũ nhất định rất hạnh phúc, hớ hớ hớ."
"Cậu thật thô tục."
"Cậu mới thô tục, tôi là ghen tị."
Ngụy Thế Thành đang bày đồ nướng, Đào Nguyện đi đến bên cạnh hắn, kéo tay hắn rồi nói với vẻ không vui "Chúng ta vào khoang thuyền đi, những người đó thật phiền phức."
Ngụy Thế Thành nhìn Đào Nguyện, sau đó liếc mắt nhìn qua, cau mày không vui.
"Đi thôi, đi thôi, người ta không vui rồi."
"Mau đi thôi, chủ tịch Ngụy tức giận rồi."
"Nhanh lên, nhanh lên!"
Tuy rằng cách một khoảng cách, nhưng khí thế của Ngụy Thế Thành đem lại cảm giác áp chế quá mạnh. Sau khi chụp được hình ảnh hắn nhíu mày, bọn họ bị dọa liền vội vàng quát đi mau.
Đào Nguyện không phục trong lòng khi nhìn chiếc du thuyền lái đi nhanh như đang chạy trốn. Những người này đúng là khinh thiện sợ ác mà. Ngụy Thế Thành chỉ nhíu mày thôi mà bọn họ đã bỏ chạy rồi, còn mình ngày nào cũng nghiêm mặt nhưng vẫn bị bọn họ vây xem.
Lưu Tu Kiệt cúi đầu, một mình đi vào khoang thuyền. Từ Thiếu Viêm nhìn bóng lưng của anh ta hoàn toàn mất hết hứng thú.
Vốn dĩ có thể trực tiếp lái du thuyền đi qua, dù sao thì việc vây xem người ta rất mất lịch sự. Nhưng không biết Lưu Tu Kiệt xuất phát từ tâm lý gì lại kêu bạn mình lái du thuyền qua. Có lẽ là bởi vì trong lòng anh ta hy vọng người đàn ông kia không phải Ngụy Thế Thành, và muốn chụp được hình ảnh nɠɵạı ŧìиɧ của Đào Nguyện. Như vậy Ngụy Thế Thành khẳng định sẽ chia tay với Đào Nguyện, sau đó anh ta sẽ lại có cơ hội.
Sau khi ăn hải sản nướng và lặn xuống nước chơi trong chốc lát, Đào Nguyện cảm thấy mệt mỏi, Ngụy Thế Thành mới dẫn cậu về.
Trong phòng của khoang thuyền có một cái giường nước* lớn, sau khi tắm xong, Đào Nguyện nằm trên đó lắc lư. Gió biển thổi vào từ cửa sổ đang mở toang khiến người ta cảm thấy lười biếng nhưng rất thoải mái.
*Giường nước là 1 miếng đệm ngủ nổi bên trong chứa đầy nước.Ngụy Thế Thành bước ra từ phòng tắm và nằm xuống bên cạnh Đào Nguyện. Mặc dù Đào Nguyện cảm thấy mệt nhưng lại không nhịn được trêu chọc Ngụy Thế Thành. Sau khi Ngụy Thế Thành đè lên người thì cậu đột nhiên nói "Đi kéo rèm lại đi, nhanh lên."
Đang lúc tên đã trên dây, Ngụy Thế Thành sao có thể đứng dậy được.
Đào Nguyện không muốn lại đột nhiên bị vây xem, hơn nữa còn là một buổi biểu diễn bị hạn chế, cho nên liên tục thúc giục "Mau đi đi, xin chú đó, nhanh lên đi mà."
Ngụy Thế Thành không còn cách nào, thở dài một hơi rồi đứng dậy đi kéo rèm lại, sau đó nhanh chóng trở về giường và lần nữa đè lên người Đào Nguyện. Đào Nguyện vẫn luôn duy trì tư thế mở rộng hai chân chờ hắn tiến vào.
Đào Nguyện ngửa đầu ra sau, cổ bày ra một đường cong duyên dáng tựa như một con thiên nga trắng xinh đẹp.
"Thoải mái không?" Ngụy Thế Thành hỏi ở bên tai cậu.
"Trướng quá đi......."
............................
Đào Nguyện và Ngụy Thế Thành trở về ngay trong đêm đó, bởi vì hôm sau Ngụy Thế Thành phải xuất ngoại nên không thể trì hoãn được nữa.
Ngụy Thế Thành đi xử lý việc của công ty ở nước ngoài, mười ngày nửa tháng cũng chưa về được. Đào Nguyện vừa lúc có thể tranh thủ khoảng thời gian này mà bình tâm vẽ tranh, lần này cậu muốn vẽ một tác phẩm.
Cảm hứng mà cậu có được khi chụp ảnh trên núi đã được hoàn thiện bởi hệ thống, và hoàn thành nó dưới sự trợ giúp của hệ thống.
Hiện tại, tất cả các tác phẩm của Đào Nguyện ngoại trừ được chọn để trưng bày ở Phòng trưng bày Quốc gia, số còn lại đều được trưng bày và bán ra ở phòng trưng bày của trường học. Phòng trưng bày tranh Trung Quốc của Đại học Đông Kính cũng được coi là phòng trưng bày rất cao cấp trong ngành. Rất nhiều họa sĩ tranh Trung Quốc đã tốt nghiệp và nay đã trở thành bậc thầy vẫn sẽ trưng bày và bán các tác phẩm của mình ở đây.
Tuy nhiên, Đào Nguyện cực kỳ tự tin với tác phẩm lần này, cho nên sau khi tự mình thưởng thức hai ngày thì cậu trực tiếp mang bức tranh đến Phòng trưng bày Quốc gia.
Muốn tác phẩm được trưng bày ở Phòng trưng bày quốc gia thì phải được mười vị hoạ sĩ cấp quốc gia trở lên chấp thuận.
Đào Nguyện đem tác phẩm đến Phòng trưng bày Quốc gia, trước tiên phải được sự đồng ý giám đốc phòng triển lãm, sau đó trưng bày nội bộ. Trong vòng một tháng, nếu có hơn mười họa sĩ sẵn sàng ký hợp đồng với cậu thì tác phẩm của cậu mới có thể chính thức trưng bày.
Hai nhân viên của phòng trưng bày đeo bao tay để cầm bức tranh của Đào Nguyện, sau đó từ từ nó mở ra.
Giám đốc phòng triển lãm há hốc mồm, hồi lâu vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh.
"Chúa ơi!" Ngoài hai chữ này thì giám đốc phòng triển lãm không còn lời nào khác. Hắn không biết phải diễn tả như thế nào mới có thể biểu đạt sự chấn động trong lòng. Chỉ có thể lặp đi lặp lại "Chúa ơi! Chúa ơi! Chúa ơi!"
Đào Nguyện vẫn rất hài lòng khi nhìn lại bức tranh của mình. Đây là bức tranh đẹp nhất mà cậu từng vẽ, và có lẽ là sau này sẽ không thể vẽ được bức tranh nào đẹp hơn bức tranh này. Nhưng vì là tác phẩm gây sốc nên không cần xuất hiện quá nhiều, quá nhiều sẽ khiến người ta cảm thấy chết lặng.
"Cậu, cậu, thật sự là cậu, vẽ sao?" Giám đốc đã kích động đến mức nói năng lộn xộn.
"Tôi đã gửi clip ghi lại quá trình vẽ qua email của anh rồi, anh có thể xác nhận bất cứ lúc nào."
"Không phải, không phải." Giám đốc vội vàng nói "Ý của tôi là sao cậu có thể tưởng tượng ra hình ảnh này vậy. Hình ảnh này chỉ hình dung thôi cũng rất khó rồi, làm sao cậu vẽ ra được hình ảnh này vậy?"
"Đây là hình ảnh đã xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ của tôi. Bởi vì nó cứ xuất hiện hoài nên dần dần nhớ kỹ." Lý do này của Đào Nguyện cũng không xem là hoàn toàn bịa ra. Ở thế giới trước, cậu luôn mơ thấy một số hình ảnh về tiên cảnh, nhưng sau khi tỉnh lại thì không nhớ rõ nữa.
"Vậy cậu định bán bức tranh này với giá bao nhiêu?" Hắn vừa dứt lời đã lập tức phủ nhận lời nói của mình "Không không không, nên đem nó đi bán đấu giá mới đúng. Nó rất có thể sẽ trở thành tác phẩm đắt giá nhất trong số các họa sĩ đương đại!!"
"Tôi không định bức tranh này." Đào Nguyện nói.
"Cái gì?" Giám đốc kinh ngạc nhìn cậu "Cậu không định bán nó sao?"
"Tôi rất thích bức tranh này, ít nhất là bây giờ chắc chắn sẽ không bán, tôi muốn giữ nó lại." Đào Nguyện nhìn bức tranh như thể nhìn thế nào cũng không đủ.
Giám đốc gật đầu hiểu ý.
Trong Phòng trưng bày Quốc gia có rất nhiều tác phẩm không phải để bán, một số bậc thầy sẽ muốn giữ lại những tác phẩm mà họ đặc biệt hài lòng khi họ không thiếu tiền. Hoặc là một số doanh nhân giàu có sau khi mua tranh vẫn đem về trưng bày tại đây.
Sau khi Đào Nguyện rời đi, giám đốc lập tức gọi điện thoại mời mấy vị bậc thầy đến xem tranh. Sự phấn khích trong lời nói của hắn cũng như những lời tán thưởng không ngớt làm nhóm bậc thầy rất tò mò, rốt cuộc là tác phẩm thế nào mà có thể khiến hắn không tiếc lời khen ngợi như vậy.
Bức tranh《 Cực Lạc Bồng Lai 》của Đào Nguyện vẫn được mọi người ca tụng và khắc ghi trong một thời gian dài sau này, đây là danh tác truyền lại đời sau của cậu.