Chương 7
“Trầm huynh quả nhiên nhà cũng như người, dù không mở mắt cũng có thể cảm thấy sạch sẽ thoải mái.”
“Đã khiến Trương huynh chê cười, phòng ốc đơn giản nhỏ hẹp, nên việc dọn dẹp cũng không phiền lắm. Trương huynh ngồi trước đi, ta đi chuẩn bị bát đũa.”
“Ta cùng đi vơi ngươi ba.”
…
“Ai, Trương huynh coi chừng, vẫn là ta làm cho, đừng để mảnh vỡ đâm vào tay ngươi.”
“Xin lỗi Trầm huynh, ta… không quen làm việc nhà.”
“Hắc hắc, nhìn tay của Trương huynh là biết, trắng nộn mềm mại, nhu nhược vô cốt, người như ngươi, vừa nhìn là biết kiều sinh quán dưỡng, sao có thể so với ta.”
“…”
“A, Trương huynh, ta, ta chỉ là nói giỡn, ngươi khả, ngươi khả đừng để tâm!”
“Ha ha.”
“Trương huynh cười cái gì?”
“Ta cười Trầm huynh ngươi khi khẩn trương liền lắp bắp liễu.”
“Ha hả.”
“Trương huynh, nâng ly.”
“Nâng ly.”
…
…
“Trương huynh, Trương huynh? Ngươi thế nhưng đang ngủ? Ai, vẫn là đỡ ngươi vào phòng trong nằm, cứ như vậy sẽ hội cảm lạnh…”
…
“Trương huynh… Trương huynh?”
…
“…”
…
“A! A, a, Trương huynh! Ngươi… Ngươi tỉnh!”
“Ân… Ngươi là… Trầm huynh?”
“…Ân, này… Trương huynh vừa nãy là đang ngủ?”
“Nằm mơ, hình như có con muỗi chích vào môi ta, rất ngứa, nên tỉnh.”
“Nga… Nằm mơ a…”
“Trầm huynh sao vậy? Sao má lại hồng vậy? Lại còn đổ mồ hôi?”
“A? Ta, ta lúc nãy uống nhiều như vậy, thật nóng.”
“Nhìn khuôn mặt bối rối của ngươi, ta còn tưởng khi ta ngủ thì xảy ra chuyện gì chứ.”
“Không có! Cái gì cũng không có! Trương huynh nghĩ nhiều rồi!”