Chương 14

Sau khi xuống xe ngựa, bọn họ lập tức lên một chiếc xe khác.

Lục Anh nhìn xe ngựa đi càng lúc càng xa, nàng chỉ hận hai mắt choáng váng không nhìn rõ đồ vật cũng không thể đứng lên. Đột nhiên bên tai có động tĩnh, Minh Phong từ trên mái nhà nhảy xuống, nhấc mành xe ngựa lên phát hiện Lục Tư Âm không ở trong đó, hắn vội vàng chạy tới kiểm tra tình huống của Lục Anh.

Lục Anh chỉ về một hướng: “Xe ngựa, bị cướp…”

Trong mắt Minh Phong lộ ra ánh sáng sắc lạnh, đang định tiến về phía trước, Lục Anh liều mạng dùng tất cả sức lực nói với hắn: “Đừng làm ầm ĩ ở bên ngoài, lặng lẽ đón hầu gia trở về là được.” Hắn gật đầu chạy theo phương hướng xe ngựa rời đi.

Ngôn Chử đặt Lục Tư Âm xuống, dưới thân nàng có một lớp đệm mềm thoải mái, Lục Tư Âm ngồi áp lưng vào vách xe ngựa, căng thẳng lắng nghe âm thanh trong xe.

Rõ ràng là sợ hãi, vì sao phải cứng đầu như vậy. Ngôn Chử thấp giọng cười ôm người vào trong ngực, tay trái ôm eo nàng, tay phải tháo thắt lưng của nàng.

Y phục trên người bị hắn nhẹ nhàng cởi bỏ một lớp, Lục Tư Âm hoảng sợ, đá chân lung tung trên mặt đất, không may dẫm trúng chân Ngôn Chử, nhân lúc Ngôn Chử đau đớn, nàng muốn lao ra khỏi xe ngựa. Nhưng xe ngựa đang chuyển động, lúc này nàng đấu đá lung tung nhất định sẽ bị ngã rất nặng.

Tuy nhiên, hiện tại nàng sẵn sàng bất chấp mọi thứ, ánh mắt của Ngôn Chử lập tức rét lạnh. Trước đây hắn không hề dùng sức mạnh, thấy nàng không màng sống chết như vậy thì vô cùng tức giận, hắn kéo tay nàng lại ném lên thành xe ngựa.

Đầu của Lục Tư Âm bị va đập, trên trán đau đớn thấu xương khiến nàng hơi thất thần, trong nháy mắt, Ngôn Chử ngồi xổm trước người nàng, đè nàng ở dưới thân lạnh lùng nói: “Không muốn sống nữa sao?”

Lục Tư Âm cúi đầu xuống giả bộ như bị va đập không nhẹ, Ngôn Chử bảo nàng ngẩng đầu, nàng cũng bất động, hắn lo lắng muốn đưa tay ra, không ngờ lúc này nữ tử dưới thân đột nhiên xoay người, tay phải nàng nắm chặt một vật phát ra tia sáng lạnh lẽo, sau đó cây trâm đã cắm vào ngực trái của Ngôn Chử.

Nàng đánh về hướng ngực trái của hắn, đáng tiếc Ngôn Chử kịp phản ứng và né tránh, nàng lao thẳng vào vị trí gần xương quai xanh của hắn.

Cây trâm kia vốn không quá sắc bén, xuyên qua lớp y phục đã khó, hoàn toàn cắm vào da thịt chưa tới nửa tấc. Sức lực như vậy cũng biết người dưới thân tàn nhẫn tới mức nào.

Sau khi đâm xong, Lục Tư Âm mới phản ứng lại vừa rồi mình đã làm gì.

Nàng biết nếu thật sự ra tay mình sẽ không có phần thắng, nhưng theo bản năng nàng muốn phản kháng, giãy giụa như vừa rồi quả thực không dùng được, nàng đã mất đi lý trí nên mới đâm loạn và làm ầm ĩ.

Nàng không nên như vậy, nhưng đầu óc nàng không nhịn được mà rối tung lên…

Hiện tại thật sự làm tổn thương người trước mặt, nếu chọc hắn nổi giận, hắn ra tay tàn nhẫn … Lục Tư Âm không muốn lại gần Ngôn Chử, nhưng so sánh với điều này, nàng lại càng không muốn chết ở trong tay hắn.

E rằng từ nhỏ Đoan Vương chưa từng gặp phải chuyện gì ngoài tầm kiểm soát của hắn, chỉ qua vài câu nói nàng đã biết hắn kiêu ngạo quen rồi.

Người trước mặt nửa ngày không có động tĩnh, nàng cũng không dám lộn xộn, chỉ cảm thấy bàn tay đang giữ chặt tay mình càng ngày càng dùng sức. Đột nhiên nàng bị Ngôn Chử bế lên, hắn ngồi trên đệm mềm, sau đó đặt Lục Tư Âm ngồi khóa trên người hắn.

“Hết giận chưa?”

Một lúc lâu sau Ngôn Chử mới nhẹ giọng hỏi một câu, Lục Tư Âm hơi sửng sốt, hắn nắm tay nàng rút cây trâm ra, sau đó cởi y phục nhìn thoáng qua ngực trái đã rớm một chút máu của mình.

Cây trâm kia lại trở về trong tay Lục Tư Âm, Ngôn Chử nói: “Nếu cảm thấy vẫn chưa đủ, nàng đâm thêm vài nhát cũng được.”

Hắn cho rằng nàng tức giận vì chuyện đêm hôm đó, Lục Tư Âm không nói gì cũng không dám đâm tiếp, người trước mặt và người không màng đến sự sống chết của nàng đêm hôm đó dường như không phải cùng một người.

Khi nàng còn đang sửng sốt, dây buộc quanh eo lại bị kéo ra, Ngôn Chử nhân cơ hội cởϊ áσ sam của nàng xuống bên hông, một mảng lớn da thịt bại lộ trong không khí, nàng vội vàng che đi.

“Đừng nhúc nhích” Ngôn Chử giữ chặt chiếc áo bị cởi ra một nửa sau lưng nàng “Để ta xem vết thương trên người nàng.”

Chuyện khiến người ta hoảng hốt đó mới qua được bốn ngày, Lục Tư Âm cảm thấy đau đớn trên thân thể đã tiêu tán không ít, Ngôn Chử cởi bỏ váy nàng để lộ ra đôi chân mịn màng trơn bóng, dưới bọng mắt chỉ còn vài vết xanh tím chưa tan. Dường như hắn thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra Túc Viễn Hầu đối xử với nàng không tồi, hắn cũng không trách móc nàng nặng nề.”

Hắn từng chứng kiến một vị quan trong triều phát hiện thị thϊếp nhà mình tư thông với người khác, ông ta lập tức ra lệnh đánh chết thị thϊếp kia.

Lục Tư Âm không biết rằng hắn đang lo lắng điều này, chỉ cảm thấy thân thể của mình đang bị hắn quan sát, gò má không khỏi phiếm hồng.

Tình huống sau này ngay cả Ngôn Chử cũng không dự đoán được, nhìn thấy dấu vết đã từng hoan ái và nét mặt xấu hổ sau khi cởi bỏ xiêm y của nữ tử, đồ vật dưới thân hắn lại có xu hướng ngẩng cao đầu.

Hắn nghĩ, nếu lần đầu tiên gặp nàng trong một yến tiệc bình thường, biết nàng là tiểu thϊếp của Túc Viễn Hầu, có lẽ hắn cũng chỉ cảm thấy nữ nhân này thanh cao không thể tới gần, lúc nào cũng tỏ vẻ hờ hững.

Thế nhưng cố tình lần đầu tiên gặp nàng, hắn lại nhìn thấy dáng vẻ ẩn tình mê loạn của nàng, cho nên mới nhịn không được nảy sinh tâm tư dâʍ ɭσạи nàng dưới lòng bàn tay.

Lục Tư Âm không nhận ra ánh mắt của hắn đã có sự thay đổi, mãi cho tới khi dưới chân nàng dường như bị một vật cứng rắn chọc vào, mới đầu nàng vẫn chưa phản ứng lại, nhưng ngay sau đó nàng đã bị Ngôn Chử giữ chặt gáy mà hôn lên.

Nàng mê mang chớp mắt hai lần sau đó mới hồi phục tinh thần, nàng trợn tròn mắt thể hiện sự kinh ngạc, đôi tay nàng chạm lên nửa thân trên trần trụi của hắn, móng tay được chải chuốt kỹ càng cũng muốn cắm vào da thịt hắn.

Mà người trước mặt lại không hề bị quấy rầy, Lục Tư Âm khóc không ra nước mắt, tự hỏi chẳng lẽ thân thể người này làm bằng sắt nên mới không cảm thấy đau, tay phải hắn ôm eo nàng, tay trái lần mò xuống thân dưới của nàng.

Nàng bắt đầu liều mạng giãy giụa, thậm chí còn cắn đầu lưỡi của Ngôn Chử.

“A…” Ngôn Chử rụt đầu lưỡi trở về, cảm nhận được mùi máu tươi rất nhẹ, thấy người bên trên cuống quít muốn trốn tránh, hắn lập tức giữ chặt cánh tay nàng “Nếu nàng còn tiếp tục lộn xộn, ta sẽ cho người đánh xe bên ngoài tiến vào.”

Quả nhiên lời này đã hù dọa được nàng, trong lòng Lục Tư Âm thầm mắng hắn vô sỉ.

Ngón tay thô ráp kia vẫn đang sờ soạng giữa khe thịt hé mở của nàng, đột nhiên hắn tiến tới trêu chọc âʍ ѵậŧ của nàng, nàng bị hôn tới mức đầu óc choáng váng, thân dưới không nhịn được mà run rẩy.

Thời điểm Ngôn Chử chạm vào cửa động thịt đã cảm thấy ướŧ áŧ trơn trượt, hắn thong thả xoa nắn, đột nhiên có một tiếng “Phụt” rất nhỏ truyền tới. Lục Tư Âm đỏ mặt, Ngôn Chử đặt lên cằm nàng một nụ hôn: “Thân thể dâʍ đãиɠ như vậy còn muốn đẩy ta ra?”

Bí mật ở thân dưới của Lục Tư Âm đã bị phát hiện, nhất thời nàng cũng không thể phản bác, chỉ cảm thấy xấu hổ.

Hắn cũng cởi bỏ chiếc qυầи ɭóŧ dưới thân của mình, trong nháy mắt, dươиɠ ѵậŧ bật ra và đập nhẹ vào bụng dưới của Lục Tư Âm.

Gậy thịt to lớn nóng bỏng cọ xát giữa khe thịt của nàng, sức chống cự của nàng cũng càng ngày càng mãnh liệt. Khi qυყ đầυ mới chỉ tách hai cánh môi âʍ ɦộ sang hai bên, khóe mắt của Lục Tư Âm đã tích tụ nước mắt, miệng nàng hé mở, khẩu hình miệng đó đang nói “Không cần”.

Nếu vào tình huống thông thường, có lẽ Ngôn Chử sẽ thật sự không quan tâm, nhưng nhìn dáng vẻ sợ hãi của nàng, không hiểu sao hắn lại nhớ tới đêm hôm đó Túc Viễn Hầu châm chọc hắn không biết cách hầu hạ nữ nhân. Có lẽ lần đầu tiên hắn đã thật sự dọa đến nàng, hốc mắt Ngôn Chử ửng đỏ cố kìm nén sự xúc động, hắn nhẹ nhàng thở ra và đặt nàng lên đùi mình.

“Nó sẽ không tiến vào, ngoan ngoãn một chút, ta sẽ không làm nàng khó chịu.”

Gậy thịt rời khỏi khe thịt của nàng, thay thế bằng hai ngón tay. Ngón tay thô ráp kia làm càn trên da thịt non mịn của nàng, nhẹ nhàng vân vê như vậy còn giày vò hơn việc trực tiếp xâm nhập vào âʍ đa͙σ, nàng nóng lòng muốn ngăn cản.