Nhắc lại chuyện của Dịch Tư Trúc thì phải lội ngược dòng quá khứ đến hồi học cấp 3.
Úc Chi Dư còn nhớ rõ, ngày ấy khi nhìn thấy Dịch Tư Trúc giống hệt như ngày hôm nay, là một ngày nắng rất đẹp.
Khai giảng lớp 11, Dịch Tư Trúc chuyển trường đến lớp bọn họ. Thiếu niên khi ấy trong sáng đơn thuần, thanh âm nhẹ nhàng lại dễ nghe nói ra tên của mình: “Dịch Tư Trúc.”
Úc Chi Dư cảm thấy người này rất hợp với tên của mình, người giống như tên quả nhiên không bao giờ sai.
Dịch Tư Trúc ngồi cách chỗ cậu rất xa, Úc Chi Dư cũng không mấy để ý học sinh mới chuyển trường đẹp trai này.
Cho đến một lần ngoài ý muốn.
Hôm đó cậu dậy muộn, vội vàng cho nên quên mất đồ ăn sáng, chỉ kịp mua một cái bánh mì rồi phi đến trường. Lúc đấy lại đúng lúc nhà trường đi kiểm tra việc trang trí bảng lớp. Thân là một học sinh giỏi mỹ thuật, Úc Chi Dư bị giáo viên giao việc tìm người cùng cậu trang trí bảng lớp. Mắt thấy mấy người trong lớp không có người nào có năng khiếu mỹ thuật, Úc Chi Dư ôm một tia hy vọng, tìm tới học sinh chuyển trường Dịch Tư Trúc.
Ngoài dự đoán chính là, Dịch Tư Trúc sau khi nghe cậu nói xong đã gật đầu đáp ứng. Úc Chi Dư nhẹ nhõm thở phào một cái, nói với Dịch Tư Trúc sau khi tan học có thể cùng nhau bàn bạc xem nên làm thế nào.
Tuy rằng có Dịch Tư Trúc gia nhập, nhưng thời gian chuẩn bị vẫn rất gấp gáp. Úc Chi Dư ngay cả bữa trưa lẫn bữa tối đều ăn qua loa cho xong, chờ đến lúc mấy bạn học trong lớp đã đi về, cậu cùng Dịch Tư Trúc ngồi lại lớp thảo luận, bệnh dạ dày từ lâu chưa bị làm sao lại bắt đầu hoành hành.
Dạ dày từng đợt co rút đau đớn, Úc Chi Dư vịn vào bàn, đốt ngón tay dần trở nên trắng bệch. Trước mắt biến thành màu đen, Dịch Tư Trúc có dự cảm quay đầu lại.
Trước khi ngất đi, Úc Chi Dư loáng thoáng nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Dịch Tư Trúc: “Úc Chi Dư!”
_
Lân thứ hai tỉnh lại, Úc Chi Dư đã nằm trong phòng y tế của trường. Cách một tấm màn che cậu có thể nghe được bác sĩ đang nhỏ giọng đang dặn dò ai đấy. Thầy đang nói chuyện với ai vậy? Úc Chi Dư đầu còn hơi choáng, ngồi dậy, kéo tấm màn ra, hai người đang nói chuyện bên ngoài đồng thời quay sang nhìn.
Là Dịch Tư Trúc.
Ánh hoàng hôn chiều tà khẽ lướt qua khuôn mặt của Dịch Tư Trúc, ánh sáng ấm áp làm dịu đi vẻ lạnh lùng của anh, khiến cho người ta bỗng cảm thấy một tia ôn nhu.
Trái tim Úc Chi Dư run lên, bùm một phát rơi vào bể tình.
Sau khi nhận ra tâm tư không mấy đơn thuần của mình, Úc Chi Dư lúc nào cũng trêu chọc Dịch Dư Trúc để xoát độ tồn tại. Cậu không vội chạy đi tỏ tình, vẫn nhận thức rõ mình là học sinh, phải lấy việc học làm trọng. Hơn nữa cậu cũng có thể cảm giác được Dịch Tư Trúc đối xử với cậu đặc biệt hơn so với những người khác.
Dịch Tư Trúc là một học bá hàng thật giá thật, mỗi ngày đi học đều giúp cậu ôn tập. Úc Chi Dư cũng rất cố gắng, cậu muốn thi cùng một trường đại học với Dịch Tư Trúc. Thành tích của cậu không kém, nhưng để thi vào mấy trường đại học top đầu thì có hơi chút miễn cưỡng.
Dịch Tư Trúc vẫn là đau lòng cậu, nói với cậu không thi cùng trường với nhau cũng không sao. Úc Chi Dư xoa xoa đôi mắt gấu trúc của mình, trong lòng nghĩ thầm cậu cái gì cũng không hiểu, ngoài mặt thì chỉ cười cười nhẹ nhàng lắc đầu.
“Úc Chi Dư, tớ yêu cầu cậu nghỉ ngơi.”
Dịch Tư Trúc lâu lắm rồi chưa gọi đầy đủ trên của cậu, từ lúc cậu lì lợm mặt dày bám lấy người ta, liền bắt Dịch Tư Trúc gọi mình là “Tiểu Dư”. Người nhà của cậu đều gọi cậu như vậy. Dịch Tư Trúc vừa nói xong, Úc Chi Dư còn hơi ngạc nhiên —— sao lại kêu tên đầy đủ của người ta ra làm gì?
Cậu chống cằm, nhìn thẳng vào Dịch Tư Trúc nghiêm túc đặt câu hỏi: “Cậu đối xử với báu vật quốc gia như thế đấy à?”
Dịch Tư Trúc: “……”
Úc Chi Dư cuối cùng vẫn không thể thi đậu cùng một trường với Dịch Tư Trúc. Ngày biết được kết quả, cậu vùi đầu vào trong l*иg ngực của Dịch Tư Trúc, ấm ức không nói lên lời. Dịch Tư Trúc không nói gì cả, chỉ vòng tay qua ôm lấy cậu, thi thoảng lại cúi đầu hôn nhẹ lên trán cậu.
Úc Chi Dư ngẩng đầu, thấy mắt Dịch Tư Trúc hơi đỏ. Rõ ràng tôi mới là người trượt nguyện vọng cơ mà, sao cậu lại xúc động hơn cả tôi thế này.
Úc Chi Dư nín khóc, cười cười bưng lấy mặt Dịch Tư Trúc, nhẹ giọng nói: “Tư Trúc ngoan, đừng khóc nữa, ngoan nào.”
Dịch Tư Trúc bất đắc dĩ mà xoa xoa đầu cậu, thanh âm có chút khàn khàn: “Tiểu Dư.”
“Hả?” Úc Chi Dư mắt hơi nheo lại, như đoán được gì đó, quyết định giành trước một bước: “Dịch Tư Trúc, tớ thích cậu, làm bạn trai tớ nhá?”
“…….”
Dịch Tư Trúc bị cướp lời thoại có chút sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ cười cười: “Được.”
_
Trường đại học của hai người cách nhau rất xa. Úc Chi Dư từ cách người thương nửa cái phòng học thành cách nửa Trung Quốc.
Rõ ràng cùng là sinh viên năm nhất, Úc Chi Dư không hiểu tại sao mình rảnh rỗi đến mức không có việc gì làm còn Dịch Tư Trúc lại bận muốn chết. Mỗi lần cùng Dịch Tư Trúc nhắn tin, mười tin nhắn thì phải có đến tám tin không có phản hồi.
Người ta nói vẻ đẹp của tình yêu sinh ra bởi khoảng cách, nhưng Úc Chi Dư cảm thấy hình như bọn họ bởi vì khoảng cách mà dần trở nên nhạt nhẽo. Chờ cho đến lúc Dịch Tư Trúc không còn quá bận rộn, hai người lại chẳng thể tìm được chủ đề nói chuyện nữa, chỉ có thể miễn cưỡng hỏi xem hôm nay người kia thế nào, ăn gì mà thôi.
Úc Chi Dư từng đọc được một câu trên mạng nói thế này: “Yêu nhau mà cách trở bể non, bể kia lấp được núi kia san bằng”. Có lẽ là khoảng cách hơi xa, lớn hơn cả hai từ “bể núi” kia cho nên mới làm cho bọn họ dần trở nên xa lạ.
Úc Chi Dư không muốn sống những ngày tháng chờ đợi một cách mù quáng như vậy, cậu lập tức đặt vé máy bay, bay đến Bắc Kinh. Không gặp được nhau thì phải tạo điều kiện gặp nhau!
Úc Chi Dư rất kích động, lúc ở sân bay đã nghĩ đến lúc Dịch Tư Trúc nhìn thấy mình sẽ cảm thấy thế nào. Sẽ vui vẻ đến không kiềm chế được sao? Hay là kinh ngạc mà ôm cậu thật chặt? Hay giả vờ bình tĩnh và hỏi tại sao cậu lại đột ngột đến đây?
Cho dù là gì, Úc Chi Dư đều rất vui vẻ chờ mong. Cậu tin Dịch Tư Trúc chắc chắn sẽ giống mình, sẽ rất vui nếu thấy cậu đến.
Mấy tiếng ngồi trên máy bay Úc Chi Dư không cảm thấy mệt chút nào. Hiện tại cậu đang đứng ở thành phố có Dịch Tư Trúc, dường như không khí nơi đây cũng trở nên thật ngọt ngào.
Cậu không định gửi tin nhắn cho Dịch Tư Trúc, mở WeChat lên thấy tin nhắn cuối cùng của hai người là chào buổi sáng khi vừa thức dậy.
Bây giờ đã là 7 giờ tối, Úc Chi Dư cảm thấy hơi nghi ngờ, nhưng lại bị niềm vui chuẩn bị được gặp bạn trai đánh bay đi. Ánh mắt tràn đầy ý cười, cậu vui vẻ leo lên một cái taxi, nhìn cảnh vật dần bị bỏ lại phía sau ngoài cửa sổ, Úc Chi Dư hai mắt cong cong, nghĩ đến việc sắp được gặp bạn trai của mình.
Cậu mỉm cười cảm ơn tài xế, nhìn cổng trường đông đúc sinh viên ra vào, suy nghĩ một chút xem có nên hỏi Dịch Tư Trúc đang ở đâu hay không. Tuy rằng muốn người người yêu một chút bất ngờ, nhưng lại không biết người yêu đang ở chỗ nào thì lấy bất ngờ ở đâu ra.
Sau khi thuyết phục chính mình, Úc Chi Dư liền gửi tin nhắn cho Dịch Tư Trúc.
Úc Chi Dư: Tư Trúc, cậu bây giờ có rảnh không?
Một lát sau bên kia trả lời lại, nhưng không phải là tin nhắn mà là voice. Lông mi Úc Chi Dư run rẩy, Dịch Tư Trúc không thích gửi voice bao giờ, sao hôm nay lại gửi?
Nghĩ mình tưởng tượng quá đà, Úc Chi Dư tự an ủi chính mình, có lẽ Dịch Tư Trúc đang đi trên đường hoặc đang bận việc nên không tiện đánh chữ. Nghĩ vậy, cậu liền click mở voice ra.
Di động phát ra một âm thanh xa lạ, giọng nói mềm mại, vừa nghe đã có cảm giác là một nam sinh rất đáng yêu. Hắn nói bạn học Tư Trúc uống say rồi, hỏi Úc Chi Dư có chuyện gì không.
Úc Chi Dư ngây ngốc một lúc, chợt nghĩ đến bức ảnh mà lúc trước Tạ Sở Sở gửi cho cậu.
Tạ Sở Sở là bạn học cấp 3 của hai người, là một nữ học bá, thành tích rất tốt, nhưng mà mỗi lần cô thấy cậu cười với Tư Trúc, trên mặt đều có biểu cảm rất quái dị. Bây giờ cô cũng không học cùng với hai người nữa.
Bọn họ không được tính là thân, nhưng là bạn học nên vẫn giữ liên hệ.
Mới khai giảng được 2 tuần, Tạ Sở Sở gửi WeChat cho cậu. Cô nói lấp lửng không rõ là có ý gì, nhưng mà nói một lúc thấy Úc Chi Dư rất ngốc, trực tiếp thẳng toẹt ra.
Tạ Sở Sở im lặng một lúc, sau đó lại gửi tới 2 hình ảnh.
Úc Chi Dư mở lên xem, chả hiểu việc gì đang xảy ra nhưng mà Dịch Tư Trúc đẹp trai quá. Bạn trai của cậu có khác.
Úc Chi Dư đã nghĩ như thế.
Nếu bên cạnh không có thêm một người con trai đang nói cười, thì có lẽ sẽ càng đẹp mắt hơn.
Trong bức ảnh, cậu trai kia ngẩng đầu cùng Dịch Tư Trúc nói chuyện, Dịch Tư Trúc mắt nhìn về phía trước nhưng lại hơi nghiêng đầu, giống như là muốn nghe đối phương đang nói cái gì.
Sau một đống lời giải thích ẩn dụ có, trực tiếp cũng có của Tạ Sở Sở, Úc Chi Dư cũng đã hiểu ra. Cậu hoảng hốt nhìn thấy được bóng dáng của cậu trên người cậu trai kia.
Ngón tay của cậu có chút run rẩy, cúi đầu đánh chữ: “Cảm ơn cậu Sở Sở, tôi sẽ tìm Tư Trúc hỏi cho rõ ràng.”
Tạ Sở Sở lại gửi qua một đoạn voice, nhưng Úc Chi Dư không có tâm tình nghe, trực tiếp bỏ qua.
Tối hôm đó, Úc Chi Dư thái độ khác thường, nói là muốn gọi video. Trước kia cậu có thể thông cảm cho Dịch Tư Trúc bận bịu, lúc nào nhớ anh quá mới ngoan ngoãn gửi một tin nhắn đến. Nhưng hôm nay cậu không muốn ngoan ngoan nữa.
Dịch Tư Trúc đồng ý, thời điểm video được kết nối, mắt Úc Chi Dư lập tức đỏ hoe, nhìn Dịch Tư Trúc buồn ngủ lắm rồi mà vẫn cố cùng cậu trò chuyện, cậu cảm thấy buồn phiền và đau lòng.
“Cá nhỏ*?” Giọng nói khàn khàn như có điện đánh thẳng vào tim Úc Chi Dư. Trong lòng Úc Chi Dư hơi mềm xuống, “Làm sao vậy?”
*Dư và Ngư trong tiếng trung đều phát âm là /yú/Úc Chi Dư dụi dụi mắt, cười với anh: “Không có gì, cậu mệt lắm à? Mệt thì nghỉ ngơi đi.”
“Nhưng…..”
Dịch Tư Trúc có chút do dự lại bị Úc Chi Dư vội vàng tắt video đi.
Úc Chi Dư thở dài, nói cảm ơn với Tạ Sở Sở, bảo cô rằng người kia chỉ là bạn học của Tư Trúc mà thôi sau đó tắt di động đi ngủ.
Nhưng mà hiện tại, hình như không phải chỉ là “bạn học mà thôi”.