Bọn họ vừa rời đi căn phòng liền trở nên yên tĩnh không còn huyên nào như lúc ban đầu. Trong lòng Tần Nguyệt lại cảm thấy ấm áp khó diễn tả thành lời.
Tống Cận Trạch nhìn thấy vẻ mặt lưu luyến không muốn rời kia của Tần Nguyệt đôi mày thanh tú khẽ chau lại, hắng giọng:
"Người cũng đã đi rồi em không cần phải bày ra bộ mặt lưu luyến người ta không dứt cho anh xem đâu ". Giọng nói của anh kèm theo chút ai oán nhưng cũng chứa sự dịu dàng bên trong.
Tống Cận Trạch đi lại phía cô, ngồi xuống bên cạnh ôm Tần Nguyệt vào lòng.
Nghe được mấy lời ai oán kia của anh Tần Nguyệt liền bật cười.
"Anh là đang ghen sao?".
Tống Cận Trạch hôn nhẹ lên mái tóc của cô giọng nói nghe đậm mùi giấm chua xuất hiện.
"Phải! Anh ghen khi em thân mật với người đàn ông khác không phải là anh ".
Suốt từ lúc Hoắc Cẩn vào đến lúc đi Tống Cận Trạch là người không được cô chú ý đến, làm sao anh có thể không ghen được. Người phụ nữ của anh lại không chú ý đến anh làm cho anh có chút tui thân. Anh đã có ý muốn đuổi người đi từ lúc anh ta nhắc đến Tần Quốc Khiêm nhưng anh lại nhớ đến ánh mắt cảnh cáo kia nên lại thôi.
Mùi dấm chua nồng đậm như vậy chẳng lẽ Tần Nguyệt không nhận ra Tống Cận Trạch đang không vui sao.
"Anh đúng là đồ nhỏ mọn ".
"Không nhỏ mọn một chút lỡ người khác cướp mất em anh phải làm sao?" Anh khẽ thì thầm vào tai cô.
Cô lại bị anh chọc cười thành tiếng.
"Ai mà có khả năng cướp người từ tay Tống Tổng đây cơ chứ."
Thật đúng không sai! Chỉ cần là có ý định cướp người từ tay anh đã không chừa đường lui huống chi cướp người phụ nữ của anh, người có ý định này chỉ có thể là chê mình sống quá lâu muốn tìm con đường chết rồi.
"Mơ cũng đừng mong sẽ có em chỉ có thể là của anh."
"Đồ nhỏ mọn." Tần Nguyệt nở nụ cười dịu dàng khẽ dụi vào lòng anh.
"Đồ nhỏ mọn này em không thích à."
"Thích! Thích chứ! Thích chết đi được."
Không biết từ bao giờ trong tim cô lại có hình bóng của Tống Cận Trạch dần dần lại khắc sâu vào trong tim. Cô muốn cho bản thân mình một cơ hội buông bỏ lý trí nghe theo trái tim mách bảo theo đuổi tình yêu thuộc về mình.
Tống Cận Trạch anh đừng làm em thật vọng.
Tần Nguyệt lại vùi sâu vào trong lòng anh cảm nhận từng hơi thở, từng nhịp đập trái tim cùng với sự ấm áp mà anh đem lại khiến cô thoải mái.
"Ọc.... ọc....."
Căn phòng đang yên tĩnh lại đột nhiên phát ra tiếng động, tiếng động được phát ra từ chiếc bụng đói của Tần Nguyệt.
Bàn tay cô vội đặt nhẹ lên bụng như muốn che dấu đi tiếng động vừa rồi.
Khốn kiếp! Cái bụng đói này phá nát bầu không khí lãng mạn của cô rồi.
"Đói bụng rồi." Đôi lông mày Tống Cận Trạch khẽ động.
Anh đứng dậy, đi đến bàn múc cháo cho Tần Nguyệt ăn sau đó liền kéo ghế đến gần giường đút cho cô ăn không để Tần Nguyệt phải đυ.ng tay. Việc chăm sóc cứ để anh lo còn cô chỉ cần tịnh dưỡng là được.
Một muỗng.
Hai muỗng.
Ba muỗng.
Một bát.
Hai bát.
Ba bát
Cuối cùng Tần Nguyệt cũng không thể ăn tiếp được nữa. Bàn tay cô lại đặt lên bụng xoa xoa cái bụng no căng phồng của mình. Sau đó Tống Cận Trạch đưa Tần Nguyệt một ly nước uống, cô nhận lấy uống xong còn đưa lại cho anh.
Trước giờ, Tần Nguyệt chưa bao giờ thấy bộ dáng dịu dàng này của anh bao giờ chỉ thấy một Tống Cận Trạch, lạnh lùng, yêu nghiệt, cợt nhã hay chọc ghẹo khiến Tần Nguyệt phải cáu.
Nghĩ đến đây Tần Nguyệt liền mỉm cười.
"Tống Cận Trạch anh còn có bộ dáng dịu dàng như vậy ".
Anh khẽ nhướn mày, khóe miệng cười khẽ.
"Anh cũng phải ghi điểm trước mặt phu nhân tương lai."
Nghe được bốn từ "phu nhân tương lai" Tần Nguyệt thoáng bất ngờ sau đó cô lại bật cười hạnh phục.
Yêu anh! Là điều Tần Nguyệt chưa bao giờ nghĩ đến, cái chức Tống phu nhân gì đó cô cũng không cần, bây giờ cô chỉ cảm thấy mình giống như một cô thiếu nữ đang theo đuổi tình yêu của mình giống bao người.
"Sao lại ngẩn người rồi."
Tống Cận Trạch vén chăn nằm xuống bên Tần Nguyệt kéo cô ôm vào lòng, cằm đặt trên đầu cô. Nằm trong lòng anh không hiểu sao Tần Nguyệt lại có cảm giác Tống Cận Trạch là chỗ dựa an toàn của cô.
Đột nhiên, anh nhớ ra còn thứ chưa đưa cho cô, móc trong túi ra một chiếc điện thoại, đưa cho Tần Nguyệt, khẽ nói:
"Điện thoại của em."
Cô nhận lấy vẻ mặt cũng bất ngờ cô tưởng nó đã mất phải mua cái mới, điện thoại này Tần Nguyệt đã làm rơi lúc cô bị bọn người bắt cóc tấn công.
"Nó có công không ít."
Nhờ có chiếc điện thoại này mà Tống Cận Trạch mới sớm phát hiện Tần Nguyệt bị bắt cóc, anh mới đến giải cứu cô kịp thời cũng có thể nói công lao của điện thoại rất là lớn.
Nó cũng giúp cô nhận ra tình cảm của cô đối với anh.
Yêu anh. Cô không hối hận dù sau này chuyện tình cảm này sẽ gặp rất nhiều trắc trở.
Tần Nguyệt nghe được hơi thở đều đều cô liền biết anh đã ngủ, một đêm mất ngủ vì lo tìm kiếm cô Tống Cận Trạch đã quá mệt mỏi anh cần được nghĩ ngơi, Tần Nguyệt dụi vào lòng anh tìm nơi nào thoải mái nhất cùng anh chìm vào giấc ngủ.