Ánh sáng ấm áp chíu rọi lên hai cơ thể đang quấn lấy nhau trên giường.
Đôi mắt Tống Cận Trạch đang nhắm chặt khẽ động đậy, có dấu hiệu sắp tỉnh dậy.
Qua vài phút anh tỉnh dậy, đôi mắt khẽ nheo lại bàn tay bất giác che đi khuôn mặt, ánh sáng bên ngoài làm cho Tống Cận Trạch không tài nào mở mắt nổi, qua một lúc anh mới có thể thích ứng được với ánh sáng bên ngoài.
Có cảm giác cơ thể có chút đau nhức, đặc biệt ở dưới cảm giác có thứ gì đó đè lên rất nặng làm anh khó chịu.
Không phải tối qua anh làm quá sức rồi chứ??
Tống Cận Trạch cựa quậy cơ thể, anh nhìn đến cô gái đã cùng mình vật lộn đêm qua trên giường thì không khỏi nhíu nhíu đôi mày lại.
Tướng ngủ rất ư là xấu.
Đây là tướng ngủ của con gái bây giờ sao. Một tay gác ngang người anh, một chân dưới chăn vắt lên eo anh, một chân ngoài chăn banh rộng có một phần rơi ngoài không trung, Tần Nguyệt là đang xem anh là cái gối ôm mà tùy cô thích làm gì thì làm.
Tay chống lên đầu, nhìn ngắm khuôn mặt đang tựa vào l*иg ngực, trong lòng Tống Cận Trạch như có dòng nước ấm chảy qua cảm giác rất ấm áp. Gỡ cánh tay cùng chân đang trên cơ thể anh xuống một cách nhẹ nhàng tránh làm cho tiểu cô nương trong lòng thức giấc.
Đi xuống giường, anh muốn đi tắm cho tỉnh táo một chút. Trong phòng tắm truyền đến tiếng có nước chảy, qua một lúc cửa phòng tắm mở ra. Tống Cận Trạch quấn cái khăn trắng ngang eo, tóc ướt nhẹp rũ xuống, vài giọt nước chảy xuống l*иg ngực bàn tay cầm một chiếc khăn khác đang lau tóc có chút thô bạo.
Ánh mắt liếc nhìn trên giường cô gái vẫn đang còn ngủ. Anh lại đảo mắt đến góc bàn khoé miệng nhếch lên nụ cười.
Lúc Tần Nguyệt tỉnh dậy đã là một tiếng sau. Khuôn mặt nhăn lại, điều đầu tiên cô cảm nhận được là cơn đau đầu, hôm qua cô uống khá nhiều rượu rồi, hai ngón tay xoa hai bên thái dương. Cô cựa quậy thân thể một chút cảm giác đau buốt được truyền đến từ thân dưới làm cho cô nhớ lại đêm hôm qua cô cùng tên trai bao đã vật lộn một đêm.
Tần Nguyệt đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao, nắng cũng đã gắt lên rồi, chỗ nằm bên cạnh đã không còn hơi ấm, người kia chắc có thể rời đi từ lâu rồi.
Đêm hôm qua ở trong thang máy cô dụ dỗ một tên đàn ông không có chút quen biết chuyện này mà đồn ra ngoài thì Tần đại tiểu thư cô còn mặt mũi nào. Nhưng mà đêm qua vẫn không thể nào chối bỏ được người đàn ông kia rất... mạnh.
Nhớ lại hình ảnh nằm dưới thân tên đàn ông kia rêи ɾỉ khuôn mặt Tần Nguyệt bỗng chốc ửng đỏ. Cô vậy mà.... Xấu.... xấu hổ chết được.
Bàn tay đưa lên che đi khuôn mặt đỏ ửng rút vào trong chăn.
" Dậy rồi "
Cảm nhận được người nằm trên giường có động tĩnh, Tống Cận Trạch không quay đầu nhìn nhàn nhạt mở miệng.
Còn đang bị dòng suy nghĩ của mình làm cho xấu hổ đến chui cả khuôn mặt vào trong chăn, không chú ý đến có người đang ngồi quay lưng ở cuối giường ngay dưới chân của cô.
Từ phía dưới truyền đến giọng nói trầm thấp, không phải giọng nói của nữ nhân viên khách sạn đến dọn phòng mà giọng nói này đích thực là của một tên đàn ông.
Là giọng đàn ông????
Bị bất ngờ Tần Nguyệt từ trong chăn chui ra với vẻ mặt kinh ngạc không thể che dấu.
Cô cứ nghĩ tên đàn ông đó đã rời đi lúc sớm rồi, không nghĩ đến anh ta vẫn còn ở đây. Không phải đã ngồi đó đợi cô tỉnh dậy đưa tiền rồi mới chịu rời đi chứ.
Ha, trai bao.
Không thể che dấu nổi sự châm biếm dưới ánh mắt của cô.
Ngay sau đó, Tần Nguyệt lập tức ngồi bật dậy, động tác quá mạnh làm cho phía dưới của cô truyền đến cơn đau.
" A.... Ui.... đau chết mất ".
Cô ôm cái bụng, khuôn mặt nhăn lại, ngước nhìn tên đàn ông đang ngồi, ánh mắt cô lộ rõ vẻ tức giận.
Đây không phải tác phẩm do tên đang ngồi kia làm ra hay sao, vậy mà cô kêu đau như vậy mà vẫn ngồi như pho tượng, một chút động tĩnh của không có, một câu hỏi quan tâm cũng không có, đây là phục vụ kiểu gì vậy, đừng mong cô cho nhiều tiền.
Tần Nguyệt kéo cái chăn lên một chút, lộ ra đôi chân trắng nõn, dùng một chân đạp nhẹ anh vài cái nhưng mà vẫn không có động tĩnh.
" Này....trai bao... "
Hết cách với cái tên trai bao này, cô đã xuống nước gọi anh ta mấy lần, cũng đã dùng bàn chân ngọc ngà của mình đập cho mấy cái vậy mà vẫn ngồi đực ra đó. Tần Nguyệt nghiêng người qua một bên, tò mò muốn nhìn xem tên trai bao này đang làm gì.
Kết quả cô thấy tay anh ta đang cầm cái gì đó coi rất chăm chú, không phải chứ so với cô cái đó còn đẹp hơn sao.
Tay cuốn lấy chăn bao quanh cơ thể, Tần Nguyệt chồm người bò dậy đến chổ Tống Cận Trạch, muốn tận mắt xem anh đang coi cái gì.
Càng lại gần Tần Nguyệt càng nghe rõ những tiếng rêи ɾỉ, mềm mại của cô gái. Đến lúc cô lại gần Tống Cận Trạch thấy rõ thứ anh đang cầm, thứ anh đang xem rất là chăm chăm chú thì khuôn mặt không khỏi ửng đỏ lên.
Tiếng rêи ɾỉ cứ luẩn quẩn bên tai cô, làm cho đôi tai cũng run rẩy, ửng đỏ.
Thứ Tống Cận Trạch đang cầm là chiếc điện thoại, thứ anh xem là đoạn phim quay chậm, trong đoạn phim 2 cơ thể quấn quyết lấy nhau, người đàn ông mạnh mẽ, người phụ nữ phía dưới vô lực cầu xin. Người phụ nữ đó không ai khác là cô Tần Nguyệt.
Tên đàn ông khốn khϊếp này lại dám quay trộm lúc cả 2 ân ân ái ái.