Chiếc xe lăn bánh trên một đoạn đường dài cuối cùng chạy ra ngoại ô của thành phố Tần Nguyệt vẫn duy trì trạng thái im lặng nhìn ra cửa sổ xe. Chạy thêm một đoạn cuối cùng chiếc xe dừng lại trước cổng một căn biệt thự.
Tần Nguyệt không hiểu bàn bạc dự án thôi mà đâu cần chạy ra đến ngoại ô thành phố không bằng trở lại Tần Thị.
- " Trao đổi công việc ở công ty là được rồi, anh chạy ra ngoại ô làm gì???? " Cô nhìn anh khó hiểu hỏi.
Dự án hợp tác cùng Tống Thị đã được Tống Cận Trạch giao cho người khác đảm nhiệm rồi, lúc bắt đầu dự án đã trao đổi rất kĩ càng, trong suốt ba tháng dự án đang tiến triển rất tốt thì còn có việc gì cần trao đổi nữa.
Khoé miệng Tống Cận Trạch nhếch lên cười đầy gian xảo.
- " Anh cũng không nói chỉ trao đổi về việc ở công ty ngoài ra chúng ta còn có thể tâm sử đêm khuya ".
- " Cảm ơn. Nhưng tôi không có hứng thú tâm sự cùng anh ".
Nói xong Tần Nguyệt lạnh lùng xoay mặt theo hướng khác.
Không bỏ qua vấn đề này Tống Cận Trạch lại tiếp tục nói thêm:
- " Chậc. Đêm nay anh lại vất vả rồi ".
Ánh mắt cô tỏ vẻ khinh thường, không còn lời nào có thể nói tiếp nên chọn cách im lặng nhưng trong đầu Tần Nguyệt lại xuất hiện một câu nói " đàn ông chỉ biết suy nghĩ bằng nữa thân dưới ".
Không bao lâu cửa cổng được mở ra, chiếc xe lại tiếp tục một đoạn vào biệt thự.
Nhìn từ bên ngoài Tần Nguyệt cũng có thể biết căn biệt thự rộng lớn này theo phong cách Châu Âu, màu chủ đạo là màu trắng và đen, nội thất bên trong phải nói là hoành tráng từng món đồ được mua không dưới năm trăm vạn còn có những món đồ cỗ quý giá khó có thể tìm ra, có những món đồ nằm trong phiên bản giới hạn trên thế giới chỉ có vài người sở hữu. Nhưng điều Tần Nguyệt để ý và so sánh căn biệt thự này còn rộng gấp ba bốn lần căn biệt thự của nhà cô.
- " Thiếu gia đã về ".
Mãi đánh giá căn biệt thự cô không để ý xung quanh, đột nhiên có tiếng nói cất lên làm cho Tần Nguyệt giật mình.
Lúc này, cô mới để ý đến một người phụ nữ trung niên đang cúi đầu cung kính với Tống Cận Trạch phía sau còn có một cô hầu gái đi theo mắt vẫn luôn dán vào người anh vẫn không rời.
Trong lòng Tần Nguyệt lập tức dâng lên cảm giác khó chịu khi có người phụ nữ khác nhìn anh một cách say đắm như vậy liền có ý tốt lên tiếng nhắc nhở:
- " Cô nên lau nước miếng đang chảy ra nơi khoé miệng kìa ".
Cô hầu gái kia lập tức lau khoé miệng của mình lúc này, mới để ý đến Tần Nguyệt. Cô có cảm giác ánh mắt đó mang theo địch ý, Tần Nguyệt liền biết cô hầu gái này vào đây làm việc chỉ là phụ còn có mục đích chính là muốn quyến rũ Tống Cận Trạch. Nhìn cô ta giống như muốn nuốt chững Tống Cận Trạch vậy.
Tần Nguyệt cũng không quan tâm đến cô hầu gái này nữa mà quay sang anh:
- " Được rồi. Chúng ta nên trao đổi công việc thôi ".
Anh nhìn cô mỉm cười, nhún vai:
- " Đã đến đây rồi em nên nghĩ ngơi công việc nên để ở công ty ".
Cặp lông mày của Tần Nguyệt nhăn lại, khuôn mặt cô trở nên khó coi.
- " Vậy anh đưa tôi đến đây làm gì???? "
- " Anh cũng đã nói với em rồi là để nghĩ ngơi và " Trao đổi công việc " ".
Tần Nguyệt còn muốn nói thêm nhưng tiếng chuông điện thoại chen ngang làm cản trở.
Tống Cận Trạch nhìn vào màn hình điện thoại sau đó ra ngoài nghe máy trước khi đi còn để lại một câu:
- " Quản gia chuẩn bị đồ dùng cho cô ấy ".
Cô không ở đây cần chuẩn bị đồ làm gì??? Bóng lưng của anh dần dần biến mất Tần Nguyệt cũng không thể nói được gì.
Hiện tại, ở chỗ này chỉ còn cô và cô hầu gái lúc nãy.
- " Hồ ly tinh không biết từ đâu đến còn dám dụ dỗ thiếu gia của tôi ".
Tần Nguyệt khó tin, ánh mắt của cô hầu gái nhìn cô tràn đầy hận ý từng chữ cô ta nói khiến cô phải khó chịu.
- " Cô nói ai là hồ ly tinh ".
Cô hầu gái hất mặt vênh váo nhìn Tần Nguyệt:
- " Tôi nói loại phụ nữ như cô chuyên gia đi quyến rũ đàn ông, không biết đã trèo lên giường của thiếu gia bao lần ".
Không vì những lời nói của cô ta làm cho tức giận ngược lại Tần Nguyệt còn nỡ nụ cười khinh bỉ:
- " Còn cô là loại phụ nữ rẻ tiền, không biết xấu hổ trong đầu chỉ có suy nghĩ leo lên giường của chủ, dòm ngó chiếc ghế Tống phu nhân. À tôi có ngủ với Tống Cận Trạch ít hay nhiều nhưng rất tiếc là cô còn chưa được đυ.ng đến cơ thể anh ấy chỉ có thể từ xa thèm khát ".
- " Tiện nhân ".
Cô hầu gái nghiến răng, khuôn mặt dữ tợn liền giơ tay muốn đánh Tần Nguyệt.
Lập tức, cô bắt được cánh tay đang muốn đánh mình nhếch mép cười:
- " Nói không được liền muốn đánh người ". Phải xem cô có cho cô ta đánh không.
Sau đó, Tần Nguyệt hất tay cô hầu gái ra, cô ta đứng không vững liền ngã nhào ra đất.
- " Ai cho phép cô đυ.ng vào cô ấy ".
Tống Cận Trạch vừa nghe điện thoại xong, lúc vào liền thấy một màn này. Anh vội vàng đi đến chỗ cô xem xem cô có vết thương nào không. Anh dùng chân không thương tiếc đạp cô ta một cái.
- " Khốn kiếp. Dám làm người phụ nữ của tôi bị thương. Cô mún chết".
Cô hầu gái sợ hãi lồm cồm bò dậy ôm lấy chân Tống Cận Trạch cầu xin:
- " Thiếu gia tha tội. Tôi chỉ nhất thời hồ đồ xin thiếu gia tha tội".
Không vì lời cầu xin đó mà buông tha, Tống Cận Trạch dùng tay bóp cổ cô hầu gái nhấc lên khiến cô ta chỉ biết u ớ trong miệng ánh mắt sợ hãi nhìn Tần Nguyệt cầu xin.
Nghe bên dưới to tiếng quản gia vội vàng từ trên lầu xuống, nhìn thấy cháu gái đang bị thiếu gia bóp cổ bà hoảng hốt quỳ xuống cầu xin.
Nhìn quản gia vẫn quỳ dập đầu không ngừng Tần Nguyệt không thể tiếp tục nhìn thêm nữa.
" Tống Cận Trạch tha cho cô ta đi chỉ là nhất thời hồ đồ thôi ".
Nhưng không vì vậy buông tha dễ dàng bàn tay anh càng thêm siết chặt. Cô hầu gái dường như sắp không thể thở nỗi nữa hết cách Tần Nguyệt nắm tay Tống Cận Trạch kéo ra.
" Được rồi. Anh mau buông tay không sẽ gϊếŧ người mất ".
Cuối cùng Tống Cận Trạch cũng chịu buông tay, cô hầu gái từ từ ngã xuống đất.
" Tôi không muốn thấy cô ta ".
Sau đó có hai thuộc hạ của anh kéo cô ta ra ngoài, quản gia cúi đầu cảm ơn sau đó cũng đi theo.