Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bắt Được Một Thái Tử

Chương 96

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Vương gia không cần lo lắng, ngoài chọn người liêm chính ra thì đích thân bổn vương sẽ đến biên cương nơi đặt trạm dịch giữa hai nước mà cai quản, đợi khi Hoàng thượng trở về bổn vương liền xin đến đó canh giữ”

Một lời của Doãn Ngôn làm cho cả triều ai cũng bất ngờ đến cả Lam Y Nhu cũng bất ngờ mà nhìn về phía Doãn Ngôn, y không nghĩ Doãn Ngôn lại có quyết định như vậy, Doãn Ngôn chưa hề nói với y về việc nay

Đương nhiên người sốc nhất vẫn là Lan Địch A Hoài, nghe được lời của Doãn Ngôn, Lan Địch A Hoài gần như muốn lao đến mà hỏi có phải là đang trốn tránh mình không cho nên mới phải làm như vậy, chỉ cần hắn nói là phải Lan Địch A Hoài liền lập tức không bám hắn nữa, biên cương cực khổ lại xa xôi hơn nữa nếu Doãn Ngôn trở về Tây thành Lan Địch A Hoài còn có thể âm thầm nhìn Doãn Ngôn, nhưng nếu hắn đến biên cương giữa Thịnh Hà quốc và Bình Thiên quốc thì y phải làm sao đây, nơi đó cách quá xa Tây quốc

“Nhϊếp chính vương đã nói như vậy bổn vương liền an tâm, bổn vương khi trở về Bình Thiên quốc sẽ bẩm báo hoàng thượng về việc này; mong rằng cả hai nước chúng ta từ nay có thể khắn khích hơn”

Ngôn Tuấn Hàn nói

“Nếu không có việc gì bẩm báo liền bãi triều”

Một buổi chầu như thế mà kết thúc, Ngôn Tuấn Hàn còn nhanh hơn cả Lam Y Nhu mà đến tẩm cung của y, Lam Y Nhu chỉ biết lắc đầu, sức hút của hai hài tử của y quá lớn khiến cho Lục vương gia gần như không rời được cả hai

Cùng lúc đó Lan Địch A Hoài nổi giận mà kéo Doãn Ngôn đến một góc khuất trong hoàng cung

“Ngươi là vì trốn tránh ta cho nên muốn đi biên cương hay sao”

Lan Địch A Hoài quát lớn

“Xin Thái tử đừng hiểu lầm, ta chỉ là muốn vì Thịnh Hà quốc mà cống hiến”

“Ngươi là đang nói dối, rõ ràng ngươi là vì muốn tránh mặt ta, muốn chạy khỏi ta, muốn phủ bỏ lời hứa của mình, Doãn Ngôn ngươi thật sự cho rằng ta đến bây giờ vẫn là muốn lừa gạt ngươi hay sao hả”

Lan Địch A Hoài tức giận nói, gần như mất kiểm soát bỏ đi hoàn toàn dáng vẻ bình thường trước mặt Doãn Ngôn mà trở thành dáng vẻ một Lan Địch A Hoài thật sự



Doãn Ngôn im lặng không nói, Lan Địch A Hoài tức giận mà tán hắn một cái sau đó liền bỏ đi, nhưng Doãn Ngôn không thấy được Lan Địch A Hoài cư nhiên lại khóc, một kẻ xem nước mắt là thứ yếu đuối như lại khóc

Doãn Ngôn nhìn theo bóng dáng Lan Địch A Hoài đã đi xa có gì đó khó chịu nhưng rồi hắn cũng gạt bỏ sang một bên

Lan Địch A Hoài trở về cung của mình đóng sầm cửa lại một mình ở trong phòng mà khóc

Từ sau ngày mẫu phi mất, Lan Địch A Hoài chưa giờ rơi một giọt nước mắt nhưng hôm nay y lại khóc, hơn nữa còn khóc đến thương tâm

Lan Địch A Hoài đối với Doãn Ngộ chính là thật lòng mà thích một người, một kẻ từ nhỏ đã sống trong đấu đá hoàng cung, không hề có được sự bảo vệ của mẫu phi, đã vậy ngày ngày bị Hoàng hậu chán ghét, Phụ hoàng thì luôn bắt buột y phải tài giỏi hơn người khác, mỗi ngày đều phải học nhiều hơn người khác, danh phận thái tử nhưng so với người khác y chính là kẻ đau khổ nhất

Tiểu thái giám bên ngoài nghe Thái tử khóc lớn chỉ biết đau lòng, thái tử chưa bao giờ như vậy cả xem ra người đối với vị Doãn Ngôn kia là toàn tâm toàn ý thật lòng với vị đó

Tống Kỳ Nam lúc này lại nhận được thư của địch thân phụ thân hắn là Tống Tịnh gửi đến muốn hắn trở về ma giáo một chuyến có chút chuyện dặn dò cũng như muốn hỏi rõ hắn nhưng Tống Kỳ Nam đương nhiên không muốn trở về lúc này, hơn nữa Lam Y Nhu và hài tử đều ở đây hắn làm sao đi được cơ chứ

Thân thể Lam Y Nhu vừa mới có dấu hiệu chuyến sắc tốt hơn, sức khoẻ cũng bình phục hơn một chút nhưng mùa đông vẫn phải bận dày hơn trước nếu không lại nhiễm phong hàn, mặc dù Lam Y Nhu không biết nhưng hằng đêm Tống Kỳ Nam vẫn âm thầm chăm sóc y vô cùng cẩn thận, mọi thứ tốt nhất đều cho Lam Y Nhu và hai hài tử, hắn vốn muốn đem trâm ngọc đưa cho Lam Y Nhu lại một lần nữa nhưng hắn lại sợ, sợ Lam Y Nhu sẽ quăng đi, hắn cũng sợ Lam Y Nhu sẽ thật sự đuổi hắn đi, đến lúc đó hắn không thể danh chính ngôn thuận mà theo sau y được

Tống Kỳ Nam khi nhận ra bản thân mình đã thật sự có Lam Y Nhu trong lòng hắn mới nhận ra một điều Lam Y Nhu đã bước vào lòng hắn từ lúc hắn nhìn thấy y ở bên dưới tửu lâu mà mỉm cười, lúc đó hắn đã thật thích y rồi nhưng vì hắn đối với hình bóng của Ngôn Tuấn Hàn quá lớn quá nhiều năm cho nên hắn luôn cho rằng Lam Y Nhu giống Ngôn Tuấn Hàn cho nên hắn mới thích y, nhưng dần về sau hắn biết ngoài việc thích vẽ tranh và viết chữ, thích uống rượu ra thì Lam Y Nhu hoàn toàn không hề giống Ngôn Tuấn Hàn

Ngôn Tuấn Hàn mặc dù thân phận cao quý nhưng lại vô cùng hoà nhã, còn Lam Y Nhu lại luôn khiến người ta cảm thấy y quá cao, từ mọi cách hành động đến cử chỉ của y có phần nho nhã nhưng không vì vậy mà cho rằng y thật sự sẽ dễ dàng đυ.ng đến, võ công y không có nhưng về đầu óc y chính là một tài giỏi, y thư mà hắn cho y đọc y cư nhiên trong một thời gian đọc hết và thuộc hết đủ hiểu y thông minh đến mức nào, Lam Y Nhu chính là dạng người nhìn bên ngoài như một công tử ôn nhu như ngọc nhưng bên trong thật chất lại là một con cáo già giang xảo

Nhưng cũng chính vì vậy mà hắn không thể nào thoát khỏi y được, y khiến hắn dằn vặt đau khổ khi y biến mất, y khiến hắn đau lòng bằng rất nhiều cách nhưng hắn lại không từ bỏ hắn biết những chuyện bản thân làm ra với y cho dù hắn bù đắp cũng chẳng thể dễ dàng được tha thứ như vậy

Tống Kỳ Nam nhìn Lam Y Nhu đang ngồi ở đình viện trong ngự hoa viên, ánh mắt của y như ánh lên điều gì đó, hắn lại nhớ đến lúc y bận bạch y ngồi trong tuyết của một năm trước, lúc đó y cũng như vậy ánh mắt khiến người ta không nhìn ra được y đang nghĩ gì

Lam Y Nhu ngồi đó nghĩ đến một năm trước đây, mùa đông năm trước y vẫn còn bị bắt ở ma giáo, lúc đó y luôn nhớ đến tỷ tỷ, phụ hoàng và phụ thân, bây giờ y đã trở lại hoàng cung nhưng khi y trở lại hoàng cung y lại nhớ đến lúc ở ma giáo, đến lúc ôm thỏ trong tay lúc đó y không phải gánh trên vai giang sơn xã tắc cũng không phải lo nghĩ nhiều đến như vậy, ngày ngày ôm thỏ, đọc y thư thật bình yên biết bao, lại được người kia dẫn đến khu rừng kia, Lam Y Nhu bất giác cười khổ
« Chương TrướcChương Tiếp »