Chương 86

Nếu nói từ đây phải kể lại chuyện vài hôm trước, hôm đó Lam Y Nhu sau khi nổi giận vì biết Tống Kỳ Nam tự ý cho hài tử của y mang vòng y liền nổi giận mà bỏ ra ngoài, không có Yên Hương bên cạnh, cùng lúc đi đến ngự hoa viên nhưng vô tình nghe được tiếng cãi nhau vô cùng lớn và giọng vô cùng quen thuộc

Tò mò y liền bước đến và nhìn thấy cảnh Lan Địch A Hoài cùng Doãn Ngôn đang hôn nhau, định xoay người rời đi thì vô tình nhìn thấy các cung nữ thái giám đang nhìn mình, Lam Y Nhu liền có linh cảm chuyện này thật là không trùng hợp đến vậy sao

Y cũng không quá để ý chỉ là bây giờ tin đồn lại lan truyền như vậy, nhìn như thế nào cũng là không tốt cả

Lúc này Doãn Ngôn khó khăn thoát khỏi sự đeo bám của Lan Địch A Hoài mà tìm đến Lam Y Nhu

“Tin tức bên ngoài quả thật phiền phức nếu ta biết là ai lan truyền mấy tin này ta liền đem chúng đày đi biên cương”

Doãn Ngôn khó chịu nói

“Huynh tức giận như thế làm gì, còn nữa đừng lớn tiếng Lâm nhi và Phàm nhi vẫn còn ngủ”

Lam Y Nhu nói, Doãn Ngôn lúc này mới bình tĩnh lại, liếc nhìn xung quanh không hề thấy Tống Kỳ Nam đâu liền vui mừng, xem ra lần trước Lam Y Nhu lớn tiếng đã khiến Tống Kỳ Nam bỏ đi, như vậy càng tốt

“Huynh nhìn gì vậy”

Lam Y Nhu thấy Doãn Ngôn như đang tìm ai đó liền hỏi

“Tên kia rời đi rồi sao, không làm phiền đệ nữa sao”



“Ta không biết, còn nữa gần đây chiến sự biên cương biến động quá nhiều ta lo lắng cho tỷ tỷ không biết người có bình an không”

“Đệ không cần lo mặc dù chúng ta vừa thua Thuận An quốc một trận nhưng những lần trước đều là Thịnh Hà quốc thắng, Y Ngọc chắc chắn sẽ bình an, đệ nên lo là làm sao khi phụ hoàng và phụ thân đệ hai người trở về”

Doãn Ngôn nhắc nhở, quả thật mấy ngày trước hắn nhận được thư của phụ vương báo rằng hai vị kia sắp trở về rồi

“Trốn tránh mãi cũng không được, cùng lắm huynh đóng kịch với ta là được”

“Ta đóng kịch thì được nhưng hai đứa bé đều có đôi mắt xám giống tên kia không thể nào qua mặt được hoàng thượng và nam hậu đâu”

Doãn Ngôn thẳng thắng mà nói, quả thật là vậy nếu như Lam Y Lâm và Lam Y Phàm có đôi mắt bình thường thì Doãn Ngôn đương nhiên có thể thành công đóng kịch mà nói dối rằng hai hài tử là của mình và Lam Y Nhu, nhưng đồng tử hai đứa lại là màu xám, nhìn vào liền có thể biết được là người của dị vực

Nhưng cũng vì đôi mắt đặc biệt đó cho nên từ khi sinh hài tử đến bây giờ cung điện của Lam Y Nhu rất ít cung nữ và thái giám, đúng hơn ngoài Yên Hương ra chỉ có chưa đến mười cung nữ thái giám ở đây, bọn họ vô cùng trung thành và kín miệng không dám hó hé một lời nào ra bên ngoài, nói đến đây thì những bà mụ đã ngày hôm đó đều không sống sót, mặc dù độc ác nhưng vì để giữ kín chuyện này càng ít người biết đến càng tốt nhất là khi Tống Kỳ Nam lộ rõ đôi mắt màu xám đến từ Dị vực nhìn cả hai hài tử và Tống Kỳ Nam liền biết là có quan hệ huyết thống

Lam Y Nhu thở dài, qua mặt được hai vị phụ thân sẽ không dễ dàng một chút nào cả, bây giờ y phải làm như thế nào cho phải đây, suy cho cùng y vẫn phải đối mặt với những chuyện đã xảy ra

Cùng lúc đó Lam Phong và Y Liên cùng với Tống Tịnh cũng đã trở về Thịnh Hà quốc sau chuyến đi dài đến Dị vực, cả ba người hiện tại đang ở tổng bộ ma giáo, sau trận chiến lần trước chính giáo tiêu hao không ít người cho nên không dám gây sự với ma giáo, thời gian qua ma giáo vô cùng bình yên chỉ là Lục Thừa không biết từ khi nào lại có chút thay đổi khác so với trước rất nhiều

Tống Tịnh nhìn thấy Lục Thừa quản trên dưới ma giáo đều ổn cũng an tâm, có thể tiếp tục đi ngao du sơn thuỷ rồi nhưng mà Tống lão giáo chủ không ngờ rằng mình chưa đi ngao du được bao lâu đã hay tin dữ mà phải lật đật trở về cho xem

“Lục Thừa, ngươi mấy tháng qua có gặp giáo chủ của ngươi không, hắn ở kinh thành sao rồi”

“Bẩm lão giáo chủ, giáo chủ ở kinh thành vẫn rất tốt”



“Vậy là được rồi, ở đó một thời gian bình tâm lại sau đó trở về ma giáo tiếp tục cai quản ma giáo đi”

“Tuân lệnh”

Tống Tịnh sắp xếp cho Lam Phong và Y Liên ở lại ma giáo nghỉ ngơi trước khi trở về lại kinh thành

Lúc này ở một nơi khác trong ma giáo, đây là nơi ở của Lục Thừa, đã một thời gian Yên Khánh không được phép rời khỏi đây, hơn nữa luôn có người giám sát y, nếu y bước nữa bước ra ngoài thì liền bị đám người bên ngoài đánh gãy chân, cho nên Yên Khánh đều ngoan ngoãn ở trong phòng

Đến đây có lẽ phải kể về lúc còn ở lễ săn bắn rồi, hôm đó Yên Khánh vốn dĩ nhìn thấy tỷ tỷ mình là Yên Hương vẫn bình an, y vô cùng vui mừng, rất muốn nhanh chóng đến nơi đó gặp tỷ tỷ nhưng Lục Thừa lại ngăn cản không những vậy sau ngày hôm đó Lục Thừa cư nhiên bỏ thuốc mê y, cho đến khi y tỉnh lại liền thấy mình đã trở về ma giáo, hơn hết còn không được phép rời khỏi tầm mắt của Lục Thừa

Yên Khánh đã hỏi vô số lần rốt cuộc tại sao Lục Thừa lại làm như vậy nhưng Lục Thừa im lặng không trả lời y, chỉ nói rằng muốn tốt cho y, y vẫn là nên ngoan ngoãn ở lại đây, mạng y sớm đã thuộc về ma giáo này rồi

Lục Thừa sau khi ở chỗ Tống Tịnh liền trở về gian phòng của mình, mở cửa vào liền nhìn thấy khuôn mặt Yên Khánh đang u sầu, hắn tiến đến nhẹ nhàng ôm lấy y

“Sao vậy, có gì không vui sao”

Yên Khánh im lặng không nói cứ tiếp tục để Lục Thừa làm những hành động ân ái thân mật với mình

Yên Khánh không biết từ khi nào mối quan hệ của cả hai người lại như vậy, trước đây trong mắt Yên Khánh, Lục Thừa là một người sư ohuj tốt, võ công của Yên Khánh là do Lục Thừa dạy, nhớ lại lúc Y công tử ở đây, khoảng thời gian bị giáo chủ chán ghét cũng là Lục Thừa thường xuyên mang những đồ tốt đến, nhớ đến lúc Lục Thừa thay mình chịu trừng phạt của giáo chủ Yên Khánh thật sự rất biết ơn hắn, Yên Khánh nợ Lục Thừa rất nhiều

Nhưng không phải như bây giờ, Yên Khánh căn bản không thích nam nhân, hơn nữa càng không có một chút gì hơn tình cảm sư đồ đối với Lục Thừa cả, nhưng từ khi nào mọi thứ lại đi xa đến như vậy chứ, y rất muốn hỏi Lục Thừa rốt cuộc tại sao