Cứ như vậy Lan Địch A Hoài cho người giả dạng làm thân nhân đến tìm, Doãn Ngôn thấy y tìm được người thân cũng an tâm phần nào nhưng cơ chút nuối tiếc
Đêm hôm đó, Lan Địch A Hoài mời Doãn Ngôn uống rượu và cứ như vậy mà chuốc say Doãn Ngôn, sáng ngày hôm sau khi tỉnh lại Doãn Ngôn phát hiện bên cạnh mình là Lan Địch A Hoài liền vô cùng sốc
Hắn cố nhớ lại mọi chuyện nhưng trong đầu chẳng có một kí ức nào cả, Lan Địch A Hoài tỉnh dậy đôi mắt ngấn nước khiến cho Doãn Ngôn trong giây phút đó cho rằng bản thân mượn rượu làm loạn cho nên đã hứa với Lan Địch A Hoài sẽ chịu trách nhiệm với y, y cứ theo người thân về Tây quốc đợi Doãn Ngôn thưa chuyện với phụ vương rồi đến Tây quốc tìm y
Và cứ như vậy Lan Địch A Hoài trở về Tây quốc nhưng thực chất Lan Địch A Hoài trở về vì một phần y đã rời cung quá lâu nếu không trở về không thể được
Tưởng rằng Doãn Ngôn sẽ đến tìm Lan Địch A Hoài như lời đã hứa nhưng sau khi Lan Địch A Hoài rời đi thì cung nữ trong phủ mới dám kể lại những chuyện mà Lan Địch A Hoài làm khiến cho Doãn Ngôn thật sự sốc vô cùng
Lan Địch A Hoài thế mà trước mặt y tỏ ra ngoan ngoãn hiền lành đối xử ôn nhu với mọi người nhưng sau lưng khi không có y thường xuyên mắng chửi người khác hơn nữa còn ra tay đánh người không thương tiếc, còn một chuyện nữa mà Doãn Ngôn khi biết ra vô cùng sốc là cung nữ hôm đó bắt gặp Lan Địch A Hoài lén bỏ xuân dược vào trong rượu của mình
Nếu như là một người nói Doãn Ngôn đương nhiên sẽ không tin, nhưng là rất nhiều người trong phủ nói hơn nữa Doãn Ngôn còn phát hiện nhất cử nhất động của mình đều bị người khác giám sát, trong một lần lén dụ những kẻ theo dõi mình lộ mặt, Doãn Ngôn đã thành công và hơn hết còn từ miệng bọn chúng mà biết được người đã sai bọn chúng theo dõi mình là Lan Địch A Hoài
Từ đó mọi hình tượng trong của Lan Địch A Hoài trong lòng Doãn Ngôn đều sụp đổ và hắn cũng không muốn nhìn thấy Lan Địch A Hoài nữa
Lam Y Nhu nghe hết câu chuyện cũng có chút đồng cảm với Doãn Ngôn, nhưng nói gì đi chăng nữa cũng là Doãn Ngôn đã nơi sẽ chịu trách nhiệm với Lan Địch A Hoài, nếu bây giờ rút lại lời chả khác nào là một tên tệ bạc, nhưng Lam Y Nhu biết kêu Doãn Ngôn chấp nhận Lan Địch A Hoài cũng không thể vì bgay cả y cũng khó mà chấp nhận một người như vậy
“Đệ có phải cảm thấy ta là một tên tệ bạc, bội tình bạc nghĩa hay không”
“Doãn Ngôn huynh đừng nghĩ nhiều, huynh không tệ bạc cũng không bội tình bạc nghĩa, trong chuyện này ta nghĩ huynh nên nói rõ với thái tử Tây quốc”
Doãn Ngôn thở dài
“Ta đã nói nhưng y quá cố chấp, hơn nữa y nhất định sẽ không từ bỏ, đã ba năm trôi qua nhưng y vẫn đến tận đây tìm ta thì cũng hiểu được y cố chấp như thế nào, ta không sợ gì chỉ sợ Lan Địch A Hoài làm hại đệ mà thôi”
Doãn Ngôn nói
Lam Y Nhu nghe vậy cũng hiểu, thật ra Lam Y Nhu biết tình ý của Doãn Ngôn nhưng y sớm đã từ chối khéo Doãn Ngôn, hơn hết không phải vì huyết thống của họ mà từ trước đến nay Lam Y Nhu chỉ xem Doãn Ngôn như một vị huynh trưởng không có gì hơn cả
“Huynh không cần lo cho ta, Lan Địch A Hoài sẽ không dám làm gì ta, nếu không Tây quốc và Thịnh Hà quốc giao chiến bất lợi vẫn là Tây quốc”
Nhưng có lẽ Lam Y Nhu đã quá xem thường Lan Địch A Hoài, Lan Địch A Hoài vì có được Doãn Ngôn mà sẽ bất chấp mọi giá
Hai người trò chuyện một lúc lâu, Doãn Ngôn cũng cáo từ trở về vương phủ để không làm phiền Lam Y Nhu nghỉ ngơi
“Huynh trở về vương phủ nghỉ ngơi đi, mấy ngày qua cực khổ cho huynh nhiều rồi”
“Ta vẫn không cực khổ bằng đệ, Y Nhu đệ cũng nghỉ ngơi đi, tấu chương kia ta giúp đệ xem”
Doãn Ngôn không đợi Lam Y Nhu đồng ý liền nhanh chóng mang hết tấu chương đi, Lam Y Nhu chỉ cười khổ mà lắc đầu
Đêm hôm đó, Tống Kỳ Nam vẫn như thường lệ đợi Lam Y Nhu ngủ say liền lẻn vào bên trong, hắn bắt mạch cho y, nhận thấy mạch tượng khởi sắc một chút hắn liền an lòng, quả thật sức khoẻ y vốn đã yếu bây giờ lại càng yếu hơn, mặc dù đã bồi bổ rất nhiều nhưng nếu còn xảy ra chuyện gì không hay e là mạng của y khó mà giữ
Nếu như Lam Y Nhu xảy ra bất cứ chuyện gì Tống Kỳ Nam chắc chắn sẽ đem tất cả bồi táng theo y mất thôi
Yên tâm nhìn Lam Y Nhu nghỉ ngơi, Tống Kỳ Nam liền nghe động tĩnh bên ngoài, mặc dù động tĩnh rất nhỏ nhưng với một người võ công cao cường như hắn đương nhiên nhận ra
Bây giờ là đêm khuya, kẻ đến chắc chắn không có ý tốt hắn vẫn nên đề phòng một chút, nhing Lam Y Nhu sau đó hắn liền gọi Yên Hương vào căn dặn nàng bảo vệ Lam Y Nhu thật cẩn thận sau đó liền ra ngoài
Theo như động tĩnh nghe được có thể kẻ kia đang tìm kiếm gì đó thì phải, hơn nữa lại không rành đường ở hoàng cung, Tống Kỳ Nam liền theo tiếng động nghe được âm thầm theo sau người đó
Lan Địch A Hoài đương nhiên cũng phát hiện bản thân đã bị người bám theo liền dừng lại nở một nụ cười sau đó liền nói
“Không biết các hạ là ai, nếu đã đắc tội vậy ta đành phải gϊếŧ thôi”
Lời nói đầy cao ngạo kia khiến Tống Kỳ Nam cười khinh bỉ, muốn gϊếŧ hắn, quả thật không biết lượng sức mà
“Muốn gϊếŧ ta sao, ngay cả che giấu động tĩnh cũng không làm được, muốn gϊếŧ ta ngươi vẫn nên trở về học lại võ công của mình đi”
Bị người khác xem thường Lan Địch A Hoài liền giận đen mặt, từ trước đến nay chưa ai dám xem thường y như vậy, nhìn về phía thân ảnh trong bóng tối kia, Lan Địch A Hoài siết chặt tay liền lao đến
Tống Kỳ Nam đương nhiên dễ dàng né tránh, đúng như hắn đoán người trước mặt chính là gị thái tử Tây quốc vừa mới đến hôm nay, nửa đêm lén lút đi khắp nơi xem ra không có ý tốt gì
“Thái tử đêm hôm khuya khoắt người lại ra ngoài này, nếu là người khác sẽ cho rằng người đang có ý định không tốt đối với Thịnh Hà quốc đấy”
Câu nói này khiến Lan Địch A Hoài lùi lại vài bước, người kia nhận ra y chắc chắn đã gặp y, nhưng vừa đến đây chỉ chạm mặt Lam Y Nhu, Lam Nhiên và cung nữ thị vệ nhưng người thấy mặt y chỉ có vài người còn lại không dám ngước nhìn, đề phòng người trước mặt Lan Địch A Hoài liền lên tiếng
“Ngươi là ai”