Chương 77

Rốt cuộc thì Doãn Ngôn cũng trở lại kinh thành, phía sau là một đoàn người đến từ Tây quốc, ai cũng tò mò rốt cuộc người Tây quốc sẽ như thế nào, nhất là vị hoàng tử duy nhất của Tây quốc sẽ có dung mạo ra sao

Lan Địch A Hoài ngồi bên trong kiệu nhìn bên ngoài náo nhiệt vô cùng mà xem thường, Thịnh Hà quốc này suy cho cùng cũng chả khác Tây quốc của y là bao, bây giờ điều y tò mò nhất chính là gặp vị đương kim thái tử Thịnh Hà quốc, người mà Doãn Ngôn thầm thương, thật tò mò mà

Doãn Ngôn trong lòng nôn nao, đã mười ngày không gặp Lam Y Nhu không biết y có ổn hay không, trước khi hắn đi khuôn mặt y vẫn xanh xao vô cùng, hơn hết cũng đã tám tháng rồi cho nên hắn có chút lo lắng

Nhìn biểu cảm trên mặt Doãn Ngôn, Lan Địch A Hoài liền không vui, xem ra người kia là đang ngóng trong trở đến hoàng cung đây

Ngược lại với sự náo nhiệt bên ngoài, bên trong cung điện của Lam Y Nhu quả thật có chút yên lặng vì vốn dĩ hai tiểu điện hạ đã được Lam Nhiên bế đi từ lúc nào mất rồi, Lam Y Nhu cười khổ rõ ràng là hài tử của y nhưng y vẫn chưa được chăm sóc chúng đàng hoàng ngày nào cả, mỗi lần có ý định chăm sóc hài tử liền không tìm được hài tử, hỏi ra mới biết là hoàng thúc của y bế hai tiểu hài tử chăm sóc rồi

Nhắc đến hài tử Lam Y Nhu vẫn là chưa đặt tên cho hai đứa trẻ, y muốn đợi Doãn Ngôn về vì y mong rằng hai đứa trẻ có thể nhận Doãn Ngôn làm nghĩa phụ cũng nên, nghĩ đến đây hôm nay chính là ngày Doãn Ngôn trở về kinh thành cùng đoàn người của Tây quốc

Lam Y Nhu chuẩn bị y phục để tiếp đón Tây quốc đến, Yên Hương ở một bên đang chỉnh lại y phục giúp y

Còn Tống Kỳ Nam thì đang bận phải chạy đến chỗ Lam Nhiên bế hai hài tử trở về, sắp tới có sự xuất hiện của người Tây quốc hài tử vẫn là cẩn trọng bảo vệ hơn hết hắn là lo Doãn Ngôn trở về giành hài tử với mình, hắn biết Lam Y Nhu đến giờ vẫn không đặt tên cho hài tử là vì chờ Doãn Ngôn trở về đặt tên cho hài tử, mặc dù không muốn nhưng hắn hiện tại không cơ tư cách để nói, ngày nào Lam Y Nhu còn chưa chấp nhận hắn hắn vẫn không có tư cách để nói đến

Ở trước cổng hoàng cung, Lam Y Nhu một thân y phục vô cùng cao quý bên cạnh còn có Lam Nhiên hai người nhìn vào liền có nét tương đồng, phía xa kia đoàn người của Tây quốc đang tiến đến

Doãn Ngôn nhìn thấy phụ vương mình và Lam Y Nhu liền hành lễ, liếc mắt sang chỗ y, Doãn Ngôn bất ngờ, bụng của y tại sao lại biến mất rồi, trong lòng liền lo lắng không thôi, nhưng bây giờ đang ở nơi đông người không tiện hỏi

Cùng lúc đó Lan Địch A Hoài ở trên kiệu liền bước xuống, nhìn thẳng vào Lam Y Nhu, Lan Địch A Hoài không khỏi khen ngợi, quả là dung mạo xinh đẹp, đúng là có vài phần giống y nhưng người kia lại toát lên một vẻ khiến người ta cảm thấy ôn nhu như ngọc

Lam Y Nhu nhìn thái tử Tây quốc mà đánh giá, quả thật là một người có dung mạo anh tuấn nhưng lại mang nét ma mị vô cùng, người này nhìn vào liền có cảm giác không hề tầm thường, hơn hết người này nhìn y chính là ánh mắt đang nhìn tình địch làm Lam Y Nhu bất giác quay sang nhìn Tống Kỳ Nam, nghĩ đây lại là nợ phong lưu của hắn hay sao nhưng mà nhìn về phía Tống Kỳ Nam hắn đang vô cùng khó chịu

Tống Kỳ Nam đối với Lan Địch A Hoài như nhìn thấy mối nguy hiểm vậy nhất là ánh mắt Lan Địch A Hoài nhìn Lam Y Nhu, bản thân là một kẻ vô cùng nham hiểm Tống Kỳ Nam đương nhiên có thể hiểu được ánh mắt của Lan Địch A Hoài



“Ta là Lan Địch A Hoài là thái tử Tây quốc”

Lan Địch A Hoài mỉm cười nhìn Lam Y Nhu

“Được thái tử Tây quốc đến đây là vinh hạnh của Thịnh Hà quốc, ta là Lam Y Nhu thái tử Thịnh Hà quốc, ta sẽ thay hoàng thượng tiếp đón thái tử Tây quốc thật chu đáo”

Lam Y Nhu cũng mỉm cười đáp lễ

“Người đâu mau chóng bài biện yến tiệc lên để tiếp đón thái tử Tây quốc”

Lam Y Nhu nói to, lúc này nhìn sang Lam Nhiên, hoàng thúc thế nhưng lại nhíu mày đối với thái tử Tây quốc liền không thiện cảm thì phải

“Cả đoạn đường xa đến đây ta có chút mệt, yến tiệc vẫn là để sau, không biết Thịnh Hà quốc tiếp đãi Tây quốc chúng ta đã có chuẩn bị nơi nghỉ ngơi chưa”

Lan Địch A Hoài liền hỏi

“Thái tử Tây quốc hãy an tâm ta đã sai người chuẩn bị cho người và các thuộc hạ đi theo đến phía đông của hoàng cung rất yên tĩnh thích hợp nghỉ ngơi”

Lam Y Nhu nói

“Vậy thì nhờ thế tử dẫn đường đưa ta cùng thuộc hạ đến nơi nghỉ ngơi đườ chứ, sẽ không làm phiền đúng không thái tử điện hạ”

Lam Y Nhu nghe vậy liền nhìn Doãn Ngôn, thấy Doãn Ngôn đang nhíu mày nhưng cũng gật nhẹ đầu y liền biết Doãn Ngôn đã đồng ý

Đoàn người Tây quốc sau đó liền theo sau Doãn Ngôn đến cung điện chuẩn bị cho họ để nghỉ ngơi



Lam Y Nhu và Lam Nhiên cũng trở về tẩm cung, trên đường trở về Lam Y Nhu luôn để ý sắc mặt của hoàng thúc

“Hoàng thúc có chuyện gì sao”

Lam Nhiên gật đầu

“Y Nhu, ngươi cẩn thận với thái tử Tây quốc một chút”

Lam Y Nhu gật đầu, quả thật người này không tốt, đến cả y cũng có cảm giác phải đề phòng ngay từ lần đầu gặp mặt nhưng cùng lắm chỉ là vài hôm hoặc một tháng họ sẽ rời đi mà thôi, có điều Lam Y Nhu không thể tin được Lan Địch A Hoài cư nhiên ở đây tận nửa năm

Doãn Ngôn một đường dẫn Lan Địch A Hoài đến cung được chuẩn bị, chỗ này cách khá xa cung điện của Lam Y Nhu đang ở cho nên hắn cũng yên tâm, chỉ là không thể xem thường Lan Địch A Hoài được

“Cung điện này sao lại xa đến vậy, Ngôn Ngôn a vậy ngươi ở đâu”

Lan Địch A Hoài hỏi, Doãn Ngôn không trả lời cứ tiếp tục im lặng, Lan Địch A Hoài thấy vậy liền nói tiếp

“Nếu như Ngôn Ngôn không nói ta liền đến hỏi vị thái tử kia vậy”

Nghe y nhắc đến Lam Y Nhu, Doãn Ngôn liền nhíu này bất đắc dĩ trả lời

“Ta ở vương phủ bên ngoài cung, đừng làm phiền đến Y Nhu”

Nghe Doãn Ngôn thốt ra tên của người kia một cách ôn nhu khác hẳn với giọng điệu khi gọi tên mình khiến cho Lan Địch A Hoài bất giác nắm chặt tay, bản thân càng quyết tâm phải có được Doãn Ngôn cho bằng được

Doãn Ngôn thì ngược lại đang lo lắng cho Lam Y Nhu nên hắn muốn nhanh chóng xong việc ở nơi đây mà đến chỗ Lam Y Nhu