Ngày hôm sau trên triều tin tức quân do Lam Y Ngọc dẫn binh đã toàn thắng, đang trên đường trở về kinh thành, có thể mười ngày nữa sẽ trở về
Đương nhiên đây là một tin tức tốt của Thịnh Hà quốc, Lam Y Nhu ra lệnh cho trên dưới đại thần chuẩn bị yến tiệc mừng chiến công của Lam Y Ngọc
Buổi triều hôm nay chỉ có như vậy, Lam Y Nhu mệt mỏi mà dựa nhẹ vào ghế, gần đây y lại bắt đầu có cảm giác mệt mỏi, thái y bảo là do hài tử trong bụng cộng thêm thân thể song nhi mang hài tử không phải lúc thích hợp nên khiến cho y phải mệt mỏi thường xuyên
“Y Nhu phụ vương ta lát nữa sẽ đến gặp đệ, người lo lắng cho đệ”
Lam Y Nhu gật đầu, hoàng thúc gặp y thật tốt, y vốn muốn hỏi vài việc về hài tử, có hoàng thúc ở đây thật là tốt mà
Lam Nhiên nhìn thấy Lam Y Nhu bộ dạng mệt mỏi liền không cần người hành lễ với mình
“Y Nhu, không cần hành lễ với ta, đến đây ta nhìn xem nào, đã nhiều năm không gặp ngươi đã lớn hơn nhiều rồi”
Lam Y Nhu mỉm cười
“Hoàng thúc, nhiều năm như vậy người như chưa hề già đi”
“Làm sao mà già được, ta đây còn rất trẻ a, chẳng như phụ hoàng ngươi, nhỏ tuổi hợ ta cứ như già hơn ta vậy, người không biết còn cho rằng ta là đệ đệ của hắn”
Lam Nhiên nói, quả thật nếu không phải theo xưng hô thì ai cũng nghĩ Lam Phong là hoàng huynh của Lam Nhiên
“Hoàng thúc à người có trách ta không, khi….”
Lam Y Nhu nhìn Lam Nhiên sau đó cúi đầu
“Ta tại sao lại trách ngươi, Y Nhu, bản thân là song nhi ta hiểu rõ được những gì ngươi phải chịu đựng, nhưng nhìn xem hoàng thúc của ngươi có ai dám ức hϊếp hay không”
Lam Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ của Lam Y Nhu
“Vậy người có thể giúp ta khi phụ thân và phụ hoàng biết chuyện này hay không”
Lam Y Nhu không lo gì bằng lo hai vị kia biết chuyện này, chắc chắn sẽ làm ầm lên mất thôi, có thể dẫn quân đánh ma giáo sang bằng cả ma giáo cũng có thể luôn đó, nhất là phụ thân, nhìn người bình thường như vậy chứ một khi nổi giận lên thì cho dù là phụ hoàng cũng không cản nổi người
“Ta nhất định sẽ hết sức giúp nhưng ngươi cũng hiểu phụ thân ngươi, một khi nổi giận sẽ như thế nào”
Lam Nhiên nhấn mạnh sau đó nói tiếp
“Nhìn ngươi tiều tuỵ đi nhiều rồi, nếu phụ thân ngươi trở về nhất định sẽ xót lắm, từ bây giờ ta sẽ thay hai người kia chăm sóc cho ngươi, hoàng thúc ta nhất định sẽ chăm sóc cho ngươi thật tốt đến khi sinh hài tử a”
Lam Nhiên nói, Lam Y Nhu gật đầu, nếu hoàng thúc đã nói vậy y đương nhiên an lòng, có hoàng thúc ở đây quả thật rất tốt nhất là khi tỷ tỷ sắp trở về
Ở bên ngoài cung tại một khách điếm, Triệu Quách lúc này đang đợi Tống Kỳ Nam, chuẩn bị mắng cho huynh đệ tốt một trận ra trò, kể từ ngày gặp Lam Y Nhu ở hoàng cung, Triệu Quách quyết định sẽ mắng vị huynh đệ tốt của mình để hắn xem việc tốt mà bản thân làm ra
Tống Kỳ Nam nhìn thấy Triệu Quách liền bước đến, bên cạnh hắn không hề có Lục Thừa, Triệu Quách cũng có chút bất ngờ
“Lục Thừa không đi cùng ngươi hay sao”
Triệu Quách hỏi, Tống Kỳ Nam lười biến trả lời
“Hắn ta có việc ta giao, sao hẹn ta đến đây có việc gì mặt ngươi căng thẳng vậy bằng hữu tốt”
Triệu Quách nghe vậy liền nhíu mày
“Đương nhiên là nói cho ngươi một việc tốt mà ngươi làm”
Tống Kỳ Nam nhìn mặt vị huynh đệ tốt của mình đàn dần biến sắc khiến cho hắn cảm thấy như sắp nghe được điều gì đó không tốt thì phải
“Việc gì, bộ dạng ngươi thật khiến người khác nghi ngờ”
Triệu Quách liền cười sau đó bình bình ổn ổn mà nói
“Ta đã tìm được nam sủng kia rồi… chỉ có điều”
Tống Kỳ Nam nghe vậy liền bất ngờ mở to mắt, thật sự người kia vẫn còn sống sao, như vậy thật tốt
“Ngươi tìm được y, y đang ở đâu, như thế nào rồi, y có khoẻ hay không có…”
“Vẫn khoẻ chỉ có điều ta nghĩ ngươi vẫn là nghe ta nói hết đã”
Triệu Quách nhìn Tống Kỳ Nam lần đầu tiên kích động như vậy còn kích động hơn khi vị vương gia nào đó thập tử nhất sinh, hành động lo lắng sốt soắn cho một người là lần đầu tiên Triệu Quách nhìn thấy ở Tống Kỳ Nam
“Ngươi mau nói”
Triệu Quách thở dài sau đó bình tĩnh mà nói
“Nam sủng kia à không đúng hơn là thái tử điện hạ, người vẫn khoẻ vô cùng khoẻ và ta thấy ngươi tốt nhất vẫn là nên đi tạ tội trước khi hoàng đế biết được ngươi đem thái tử điện hạ bắt đi biến người thành nam sủng hơn nữa còn hành hạ người thừa sống thiếu chết đấy”
Tống Kỳ Nam như không tin được vào tay mình, Y Nhu thế nhưng lại là thái tử điện hạ hơn hết điều khiến hắn còn lo lắng hơn đó chính là phụ thân hắn cùng với hoàng đế cùng nam hậu chính là bằng hữu tốt của nhau, gần như phải nói rằng bọn họ là tri kỷ của nhau, xem ra lần này hắn thật sự đã làm một việc sai lầm
“Sao vẻ mặt của ngươi lại đen như vậy Kỳ Nam, ta thật không nghĩ ngươi thật sự dám làm ra chuyện như vậy đấy, huynh đệ tốt lần này không cứu được ngươi rồi a”
Tống Kỳ Nam nghe vậy càng đen mặt hơn, nghe kìa bằng hữu tốt của mình như đang trêu đùa bản thân nhịn không được một đem tren này độc chết
“Sao ngươi lại biết, Triệu Quách có phải ngươi ngay từ ban đầu đã biết điều gì rồi đúng không”
Triệu Quách nâng ly rượu uống một hơi sau đó nói
“Ta chỉ mới biết gần đây mà thôi, xem ra lần này ngươi lành ít dữ nhiều rồi a”
Triệu Quách vừa nói vừa cười lớn, cả khách điếm đều nghe được khiến người ta có chút sởn da gà
Tống Kỳ Nam lúc này vẫn còn chìm trong vô vàn suy nghĩ nhưng suy nghĩ đầu tiên chính là muốn gặp ngươi kia muốn ôm lấy người kia nhưng bây giờ hắn đủ tư cách sao
Triệu Quách nhìn Tống Kỳ Nam cứ ngồi đó như người mất hồn liền nhịn không được muốn đem chuyện này kể khắp nơi, kể rằng giáo chủ ma giáo thế nhưng lại gây ra một việc còn tày đình hơn là việc đánh nhau với chính giáo hay gϊếŧ vài vị ban chủ của ban nào nào đó, nhưng Triệu Quách đương nhiên chỉ dám suy nghĩ mà thôi, hắn không dám đem chuyện này đồn ra nếu không Triệu gia cũng khó mà sống a
Quay về phía Lam Y Nhu, dưới sự quản thúc của Lam Nhiên bây giờ y không được đi ra khỏi tẩm cung nếu không có Yên Hương hoặc Doãn Ngôn bên cạnh, không được xử lí tấu chương mà bỏ bê ăn uống, hơn hết phải uống thuốc an thai mà thái y kê đơn trước mặt Lam Nhiên
Mặc dù biết hoàng thúc muốn tốt cho y nhưng mà thật sự người quá mức khắt khe rồi