Chương 145

Sau ba ngày Lan Địch A Hoài rốt cuộc cũng tỉnh lại, lúc y tỉnh lại liền nhìn thấy bên giường là khuôn mặt của Doãn Ngôn y sững sốt cùng lo sợ, nhớ lại những chuyện trước đây Lan Địch A Hoài không biết nên đối mặt với Doãn Ngôn như thế nào, thân thể y quá yếu không thể ngồi dậy được nhưng cử động nhỏ của y khiến Doãn Ngôn giật mình tỉnh dậy

Nhìn thấy Lan Địch A Hoài tỉnh dậy, Doãn Ngôn liền vui mừng, hắn lập tức sai người chuẩn bị canh bồi bổ cho Lan Địch A Hoài, bản thân cũng nhanh chóng trở lại bên cạnh y

Doãn Ngôn muốn đỡ Lan Địch A Hoài ngồi dậy nhưng lại bị y né xa ra, Doãn Ngôn cũng hiểu được y sao lại né mình, chỉ đành bất lực cười khổ một phen

“Ta sẽ không làm gì ngươi, ta chỉ muốn đỡ ngươi ngồi dậy, thân thể ngươi vừa mới khoẻ lại vẫn còn yếu lắm”

Lan Địch A Hoài không nói gì chỉ nhìn chầm chầm Doãn Ngôn như xem hắn đang muốn làm gì, tại sao đột nhiên lại ôn nhu với mình như vậy

Doãn Ngôn lần nữa đỡ Lan Địch A Hoài dựa vào tường, nha hoàng cũng mang lên một chén canh tẩm bổ, Doãn Ngôn nhận lấy chén canh sau đó thổi thổi rồi đưa đến miệng cho Lan Địch A Hoài, Lan Địch A Hoài lại lần nữa né, Doãn Ngôn tiếp tục kiên nhẫn mà thổi lại lần nữa

“Ngươi phải uống canh, phải bồi bổ, thân thể ngươi không tốt, đợi ngươi khoẻ lại ngươi muốn làm gì ta cũng chấp nhận, cho dù kêu ta đi chết cũng được”

Doãn Ngôn nói, lần nữa đưa muống canh đến miệng cho y, Lan Địch A Hoài lúc này mới khó khăn mà nói vài tiếng

“Vì….vì….sao”

Doãn Ngôn biết y đang muốn hỏi gì nhưng hắn lại im lặng, hắn không biết nên trả lời như thế nào, liệu Lan Địch A Hoài sẽ tin lời hắn hay không, hắn không dám chắc được

“Ta….ngươi uống canh đi, uống hết chén canh ta sẽ trả lời cho ngươi”

Lan Địch A Hoài biết Doãn Ngôn trốn tránh câu hỏi của mình, y cũng không muốn hỏi nữa ngoan ngoãn mà uống canh, dù gì hiện tại sống chết của bản thân nằm trong tay người khác y còn có ý kiến được hay sao



Cứ như vậy từ lúc Lan Địch A Hoài tỉnh dậy, Doãn Ngôn đều tự tay chăm sóc cho y mỗi ngày, mỗi ngày đưa Lan Địch A Hoài ra khỏi phòng ngắm cảnh nhưng Lan Địch A Hoài nữa lời cũng không nói, Doãn Ngôn đều dựa theo suy nghĩ của bản thân về Lan Địch A Hoài trước đây mà làm

Lan Địch A Hoài tỉnh lại đã được mười ngày, mười ngày này y rất muốn viết Văn Yên hiện tại đang ở đâu và như thế nào nhưng y lại không muốn cùng Doãn Ngôn nói chuyện, giọng của y đã khoẻ lại có thể nói chuyện bình thường nhưng y lại không muốn nói

Hôm nay nhìn thấy Doãn Ngôn chuẩn bị hành lí chuẩn bị xe ngựa, Lan Địch A Hoài vô cùng tò mò nhưng cũng cảm thấy vui vì Doãn Ngôn có thể không ở nơi này, y có thể yên tĩnh có thể âm thầm rời đi, y đã từ bỏ rồi y không muốn cùng nam nhân này day dưa nữa

Nhưng đến khi y nhìn thấy Doãn Ngôn chuẩn bị y phục cho mình thì ý nghĩ trốn đi đều hoàn toàn sụp đổ, Lan Địch A Hoài thật sự rất muốn đánh Doãn Ngôn một trận

Doãn Ngôn sau khi chuẩn bị y phục cho cả hai liền bước đến trước mặt Lan Địch A Hoài

“Ngày mai chúng ta khởi hành lên đường đên kinh thành dự hỉ sự của Y Nhu và cái tên kia”

Lan Địch A Hoài có chút bất ngờ nhưng sau đó cũng cảm thấy an tâm vì ít ra Lam Y Nhu vẫn còn sống chỉ là y không dám đối mặt với Lam Y Nhu, Doãn Ngôn như nhìn ra tâm sự của Lan Địch A Hoài, hắn ngồi xuống ngước mặt nhìn Lan Địch A Hoài

“Yên tâm Y Nhu không trách ngươi, đệ ấy cũng là người muốn ta mau chóng tìm được ngươi nhất, từ lúc tìm được ngươi đến giờ đệ ấy lần nào viết thư cho ta cũng hỏi về ngươi, đệ ấy không để trong lòng”

Lan Địch A Hoài nghe vậy cũng chỉ im lặng, có lỗi vẫn là có lỗi dù cho người ta đã tha thứ cho mình nhưng sự thật đã diễn ra không thể thay đổi được

Ở ma giáo, Tống Kỳ Nam cũng đã chuẩn bị xong sính lễ, Tống Tịnh nhìn sính lễ cảm thấy ma giáo sắp sạt nghiệp rồi phải làm sao đây, chỉ là một hỉ sự mà đã tốn nhiều đến như vậy

“Lúc ta tặng quà mừng hỉ sự của bọn họ còn chưa nhiều như vậy, rõ ràng bảo ta là gả con nhưng sao nhà ta lại tốn sính lễ nhiều như vậy”

Tống Tịnh bất bình nói

“Phụ thân bao nhiêu đây ta vẫn thấy còn quá ít, không phải người còn mấy điền trang ở bên ngoài sao…”



Chưa đợi Tống Kỳ Nam nói hết câu Tống Tịnh đã biến mất, Tống Kỳ Nam cười khổ, phụ thân thật là

“Bẩm giáo chủ, phần sính lễ ở Tây thành đã được gửi đến”

Tống Kỳ Nam gật đầu nhìn số sính lễ mà Lục Thừa vừa báo lên, bên kia là sính lễ mà Triệu Quách tặng hắn để tặng cho Lam Y Nhu, đều là đồ tốt, quả thật là bằng hữu tốt, chỉ tiếc lần này ba vị bằng hữu còn lại của hắn không thể đến được nhưng không sao bọn họ vẫn còn một lễ khác mà

“Lục Thừa, lần này theo ta đến kinh thành đi”

Lục Thừa sửng sốt sau đó liền phân vân, hắn muốn đến kinh thành, muốn nhìn thấy Yên Khánh một lần rồi thôi, nhưng lại sợ rằng nhìn thấy Yên Khánh hắn không thể buông bỏ được

“Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ để bản thân sẽ không hối hận với quyết định của mình, đừng để mọi chuyện trôi qua rồi mới biết tiết nuối”

Trong Hoàng cung lúc này vô cùng náo nhiệt chuẩn bị cho hỉ sự trọng đại của thái tử điện hạ, mọi thứ đều được chuẩn bị kỹ càng tươm tất, đều phải thông qua Lam Y Nhu chọn lựa mới có thể tiếp tục mà làm, Yên Hương vì vậy cũng bận rộn không ít, liên tục chạy từ cung này sang cung khác từ trong đến ngoài cung, dường như không có thời gian để mà nghỉ ngơi

“Thái tử người nhìn xem những thứ này đã được chưa”

Yên Hương dân lên những thứ như là mũ đội, trang sức, Lam Y Nhu đều tỉ mỉ mà xem sao đó mới gật đầu

“Yên Hương ngươi cũng không nên cứ chạy độ chạy đáo như vậy có việc gì cứ giao cho các cung nữ bênh dưới có biết hay không”

“Thái tử người đừng lo lắng, ta vẫn có thể xử lí mọi việc nữa”

Yên Hương nói sau đó tiếp tục rời đi mà làm việc, Lam Y Nhu lúc này đang nghĩ về Tống Kỳ Nam không biết hắn bây giờ đang làm gì rồi, nghĩ đến hai bảo bối đã lớn không bao lâu nữa sẽ là tròn một tuổi y phải chuẩn bị quà mừng cho cả hai, còn có y cũng suy nghĩ về việc nếu có thêm một tiểu công chúa cũng tốt, tỷ tỷ đã rời đi l, y cũng muốn có một tiểu công chúa giống như tỷ tỷ vậy, mong là sẽ sớm thành thật