Chương 144

Tống Kỳ Nam nhìn bộ dạng hiện tại của Lan Địch A Hoài lòng thầm mắng đáng đời, hại Y nhi của hắn như vậy hiện tại còn quá nhẹ nhàng

Doãn Ngôn mặc dù không biết rõ Tống Kỳ Nam như thế nào nhưng hắn chắc trong lòng Tống Kỳ Nam đang thầm mắng Lan Địch A Hoài

Mặc dù ghét thật nhưng Tống Kỳ Nam vẫn làm đúng trách nhiệm của bản thân, hắn bắt mạch cho Lan Địch A Hoài, sau đó liền nhíu mày rồi lại giãn mày ra sau đó lấy ra rất nhiều ngân châm bắt đầu châm lên người Lan Địch A Hoài

Châm vừa đâm vào đều lập tức chuyển đen, số châm đâm vào cơ thể Lan Địch A Hoài càng nhiều thì sắc mặt Doãn Ngôn càng khó coi, hắn biết Tống Kỳ Nam sẽ không làm hại Lan Địch A Hoài nhưng nhìn đóng châm đen được bỏ ra khiến lòng của Doãn Ngôn đau vô cùng

Sau một lúc số châm châm vào người Lan Địch A Hoài không còn chuyển đen nữa Tống Kỳ Nam lúc này mới mang ra một bình đan dược, đem một viên cho Lan Địch A Hoài dùng

“Tạm thời ta đã giải được ba phần độc trong người hắn, nhưng nếu muốn duy trì mạng sống lâu hơn mười năm vẫn phải trị độc thêm nhiều lần nữa nhưng ta nói trước mỗi lần trị độc vô cùng đau đớn, hơn nữa độc không thể trị hết hoàn toàn được vẫn sẽ giữ lại độc trong người khiến thân thể hắn yếu đi ngươi phải chuẩn bị tinh thần một chút”

Doãn Ngôn gật đầu, chỉ cần vì Lan Địch A Hoài hắn sẽ làm tất cả sẽ tìm những thứ tốt nhất trên đời cho y bằng mọi giá

Tống Kỳ Nam sau khi làm xong việc cũng mau chóng rời đi trở về ma giáo chuẩn bị sính lễ để thành thân, trước khi đi cong không quên để lại một tờ giấy trên đó liệt kê ra những thứ cần thiết cho hỉ sự của bọn họ mong là Doãn Ngôn giữ đúng lợi, góp một phần vào sính lễ cho hắn cùng với Lam Y Nhu

Doãn Ngôn sau khi đọc bức thư không thể không mắng Tống Kỳ Nam đáng chết, Lam Nhiên và Doãn Ninh khi biết chuyện chỉ lắc đâu, riêng Lam Nhiên thì mặt đương nhiên không vui một chút nào rồi, tại sao bản thân lại phải bỏ ra không ít của cải cơ chứ, người thật muốn đi kiện lên Lam Phong giải quyết nhưng Doãn Ngôn lại lên tiếng cho nên đành cắn răng mà đem không ít của cải vào

Tống Kỳ Nam trở lại ma giáo sau một thời gian dài rời khỏi giáo, Lục Thừa vẫn cai quản trong ngoài giáo cẩn thận, không xảy ra chuyện gì lớn, chỉ là tính cách hắn có chút biến đổi đến cả Tống Kỳ Nam cũng tò mò là có việc gì đã xảy ra

“Đứa nhóc Yên Khánh kia không ở cùng ngươi sao”

Lục Thừa nghe nhắc đến Yên Khánh liền giật mình một cái sau đó lại bình thản như không có gì



“Y đã timg được tỷ tỷ của mình cho nên đã ở lại hoàng cung, giáo chủ không gặp sao”

Lục Thừa lo lắng, rõ ràng Yên Khánh đã gặp Yên Hương, vốn dĩ Tống Kỳ Nam ở hoàng cung tại sao không nhìn thấy Yên Khánh, không lẽ y xảy ra chuyện gì sao

“Chắc là ta không để tâm nên không nhớ được, Lục Thừa chúng ta làm chủ tớ đã lâu, ta có thể nhìn ra được ngươi và đứa nhóc kia rõ ràng là có tình ý, sao lại từ bỏ vậy”

Lục Thừa cười nhạt, hắn cũng tự hỏi sao hắn lại từ bỏ, chỉ là trong khoảnh khắc đó hắn muốn Yên Khánh hạnh phúc cho nên rời đi

“Thuộc hạ cũng không biết, có lẽ là không hợp, giáo chủ lần này người trở về nghe nói là vì chuẩn bị cho hỉ sự, người cần gì liền nói với ta ta lập tức đi làm ngay”

Tống Kỳ Nam thấy Lục Thừa không muốn nhắc đến chuyện của bản thân cho nên hắn cũng không muốn xen vào nữa, bây giờ thứ hắn quan tâm là hỉ sự của bản thẫn nhưng hắn vẫn muốn có bất ngờ cho Lam Y Nhu

“Ngươi âm thầm chuẩn bị những thứ này cho ta, rồi sẽ cần đến”

Lục Thừa nhìn những thứ trong giấy có chút không hiểu nhưng vẫn theo lệnh mà làm

Lam Y Nhu ở kinh thành đang cùng Y Liên chọn vải mai hỉ phục, Y Liên chọn rất nhiều đưa đến trước mặt Lam Y Nhu đều bị y chê hoặc lắc đầu, quá đỏ, quá chói, quá đậm, quá nhạt

Y Liên nhìn hoàng nhi của mình thiệc muốn đánh, đây là tính khí được nuông chiều mới đâm ra khó chịu như vậy

“Phụ thân ta thật sự không ưng ý a tại sao hỉ phục nhất định phải là màu đỏ cơ chứ”

Lam Y Nhu mệt mỏi nói



“Y nhi hỉ phục đương nhiên phải là màu đỏ rồi, nếu không là màu đỏ thì màu gì đây hả”

Lam Y Nhu suy nghĩ một lúc liền nói ra

“Màu xanh”

Y Liên suýt nữa ngất đi, cái gì mà màu xanh, sao lại là màu xanh quả thật quá tuỳ ý rồi

“Không được, Y nhi không để con quyết định nữa ta quyết định vẫn tốt hơn”

Lam Y Nhu nghe vậy liền bĩu môi, phụ thân không thương y, lúc này Lam Phong cũng vừa bãi triều trở về nhìn hai phụ tử cãi nhau liền bước đến hỏi

“Có chuyện gì sao, sao hai người lại cãi nhau”

“Ngươi xem hoàng nhi của ngươi kìa, ai đời lại chọn hỉ phục màu xanh cơ chứ”

Lam Phong cũng bất ngờ nhưng sau đó Y Liên liền giải thích vì sao y chọn màu xanh, nó không hoàn toàn là màu xanh không vẫn có màu đỏ trong đó, Lam Phong và Y Liên nhìn nhau sau đó cũng gật đầu, thế là hỉ phục được may theo ý của Lam Y Nhu là màu xanh cùng đỏ, hỉ phục đặc biệt từ trước đến nay chưa từng có

Hỉ sự của thái tử trong ngoài hoàng cung đều biết, ai nấy cũng vô cùng tò mò rốt cuộc kẻ nào lại được thái tử để mắt đến, nhưng tất cả đểu chỉ dám tò mò không dám hé miệng nửa lời để tránh phạm thượng

Lam Y Nhu ngồi trên bàn viết một lá thư gửi cho tỷ tỷ của mình, Lam Y Ngọc sau khi binh biến kết thúc đã âm thầm rời đi, vốn dĩ y muốn tỷ tỷ ở lại chứng kiến hỉ sự của mình nhưng lại không muốn ngắn cản lương duyên của tỷ tỷ nên chỉ có thể nhìn nàng rời đi, y muốn gửi thư cho tỷ tỷ biết y sắp thành thân rồi, đến khi tỷ tỷ thành thân nhất định phải báo cho y biết

Sau khi viết xong lá thư, y bất giác ngồi nghĩ lại những chuyện đã qua, quả thật trong một thời gian đã rất nhiều chuyện xảy đến, từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, đến bản thân y còn không nghĩ mình sẽ có hai hài tử, cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ cùng Tống Kỳ Nam thành phu phu, cũng càng không nghĩ đến một ngày hai người có thêt hoà thuận, danh chính ngôn thuận thành thân nhưng có lẽ điều y không ngờ nhất đó chính là y yêu Tống Kỳ Nam, mặc dù bắt đầu của y và hắn vô cùng tệ nhưng sau tất cả đó chính là duyên số, duyên số dẫn đường bọn họ có thể nên duyên phu phu