“Ngươi cười cái gì”
“Không có gì cả”
Y Nhu dọn dẹp cho sạch sẽ sau đó liền muốn rời đi trở về phòng của mình
“Ngươi đi đâu, ta cho phép ngươi chưa”
Tống Kỳ Nam nhíu mày, hắn vì g bị thương, đáng ra phải ở lại chăm sóc hắn chứ, gốt cuộc muốn chạy đi đây chứ
“Vết thương đã được băng bó xong ta không làm phiền giáo chủ nghỉ ngơi ta trở về phòng”
“Ta đã nói cho phép ngươi đi chưa”
Y Nhu liền hậm hực quay lại
“Ngươi muốn gì đây”
“Đến đây bối ta, ở đây bồi ta đến khi nào vết thương hết đau là được”
Y Nhu cười trong lòng, lừa con nít à, không lẽ mỗi lần như vậy ngươi giả vờ vết thương đau bắt ta ở lại đây hay sao, trò trẻ con đó y lúc trước làm không biết bao nhiêu lần rồi, Tống Kỳ Nam cho rằng y ngốc sao
“Ta vì ngươi mà bị thương đấy Y Nhu à, mỹ nhân à ngươi không thể đối xử với ta như vậy được”
Y Nhu nhíu mày bước đến vỗ lưng hắn một cái, Tống Kỳ Nam liền đau nhăn mặt, đây là muốn trả thù hay sao, nhưng mà không sao y ở lại đây là được, hắn thích ôm lấy y ngủ lần đó ôm y trong lòng ngủ, ngủ rất ngon
“Đứng đó làm gì đến đây bồi ta nghỉ ngơi”
Y Nhu nhíu mày, đường đường hoàng tử Thịnh Hà quốc bây giờ ở đây bồi kẻ khác ngủ như một nô tài, thật mất mặt
Như suy cho cùng gốt cuộc người gục đầu bên giường ngủ mất là Y Nhu, Tống Kỳ Nam cười khổ đành đỡ y lên giường sau đó kéo y vào lòng mà ôm ngủ
Lục Thừa bên ngoài xử lí mọi việc muốn loạn não khồng hề hay biết giáo chủ của hắn bây giờ đang ở trong phòng ôm mỹ nhân ngủ khi mặt trời còn chưa xuống núi, nếu hắn mà biết được chắc chắn sẽ không làm nữa sẽ rời khỏi ma giáo, thật quá bất công rồi
Lúc Y Nhu tỉnh lại đã thấy bản thân được Tống Kỳ Nam ôm trong lòng muốn nhúc nhích nhưng nhớ lại hắn đang bị thương cho nên vẫn nằm yên, nhìn ngắm gương mặt này, lúc nãy hắn còn rất đáng sợ khi đè lấy y, lột y phục trên người y xuống nhưng khi bản thân y vừa khóc kẻ này liền ôm lấy y vỗ về khiến y không biết nên làm cái gì cả, suy cho cùng một thiếu niên chỉ mười sáu mười bảy với ái tình là lần đầu tiên làm sao có thể biết được rõ cảm xúc của mình chứ
Tống Kỳ Nam thật ra đã tỉnh từ lâu chỉ là hắn muốn ôm lấy Y Nhu mà thôi cho nên vẫn luôn nhắm mắt, hắn nhận ra từ khi có Y Nhu đến nay có nhiều thứ trong hắn đã thay đổi cũng nhận ra được y là người thứ hai mà y đã để tuỳ hứng muốn làm gì làm chưa bao giờ ép buột bất cứ gì, nhưng so với người kia Y Nhu cứng đầu hơn, một người cố chấp một người cứng đầu không hơn không kém
Y Nhu nhìn Tống Kỳ Nam thật ra nói ghét cũng không đến nổi ghét chỉ là y không thích việc hắn bắt mình về đây hơn nữa còn xém chút cưỡng ép y ra thì Tống Kỳ Nam cũng thật là một tên ôn nhu
“Ngắm ta đã đủ chưa”
Y Nhu giật mình một cái, Tống Kỳ Nam cười, giật mình cũng làm ra bộ dạng đáng yêu như vậy sao
“Ngươi tỉnh dậy rồi thì ta về phòng đây”
Y Nhu ngồi dậy liền bị kéo vào phòng
“Không phải bảo ngươi ở lại bồi ta hay sao”
Y Nhu nhíu mày, gốt cuộc lại muốn làm sao đây
“Ta trở về phòng thay y phục rồi sẽ quay trở lại”
Tống Kỳ Nam lúc này mới để ý thấy Y Nhu vẫn bận y phục lúc ban sáng, hơn nữa y phục vẫn còn hơi ẩm, hắn liền cau mày, bận y phục ẩm ướt như vậy là muốn bị nhiễm bệnh hay sao
“Yên Hương vào đây”
“Giáo chủ cho gọi nô tỳ”
“Mang y phục của y đến đây”
Yên Hương liền lập tức đi làm, Y Nhu quay sang nhìn hắn, có ý gì đây không lẻ muốn y thay y phục trước mặt hắn hay sao, không được tuyệt đối không được
“Ngươi có chuyện gì sao”
“Ta….ta…ta vẫn nên trở về phòng thay đồ”
“Ta nói ở đây, ngươi làm sao vậy, cùng là nam nhân sợ cái gì”
Tống Kỳ Nam đương nhiên có ý trêu chọc Y Nhu, hắn đã biết bí mật thân thể y chỉ là muốn trêu chọc y mà thôi
“Nhưng….nhưng….”
Y Nhu có hơi run, không hiểu sao đứng trước mặt kẻ này y liền có cảm giác sợ nhất là những lúc như vậy, cách hắn trêu đùa người khác khiến y cảm thấy sợ hơn nữa y biết chắc rằng lần đó Tống Kỳ Nam đã thấy bí mật thân thể y, nhưng bây giờ là đang cố ý muốn y trước mặt hắn thay y phục
“Hay ngươi không phải nam nhân”
Y Nhu tức giận cắn lên tay Tống Kỳ Nam một cái, hắn giật mình, không ngờ đã thật sự chọc giận mỹ nhân nhưng hắn thích dáng vẻ này của y, dáng vẻ bị hắn chọc giận đến không nói nên lời
“Tống Kỳ Nam ngươi đừng quá đáng”
Tống Kỳ Nam liền cười, lúc này Yên Hương cũng mang y phục đến
“Giáo chủ, y phục của Y công tử đã được mang đến”
“Được rồi, lui xuống đi, cho người chuẩn bị thức ăn”
Yên Hương liền lui xuống
“Mau đi thay y phục đi, nếu không ngươi bị nhiễm phong hàn thì sao”
Y Nhu liếc Tống Kỳ Nam một cái, cho dù nhiễm phong hàn cũng được y nhất định không thay y phục trước mặt nam nhân này
“Sao vậy, hay thật sự không phải nam nhân, để ta nhìn thử xem”
“Tống Kỳ Nam ngươi đừng có quá đáng”
Y Nhu quát lớn, Yên Hương và Yên Khánh bên ngoài giật mình, lần đầu tiên bọn họ nghe ở ma giáo có người dám gọi tên của giáo chủ, mà người đó không ai khác là Y công tử quả thật khiến người ta có chút sợ rồi đấy
“Ta khi nào mà quá đáng, ngươi nói xem, ngươi bây giờ ăn của ta, ngủ của ta, y phục cũng là ta chuẩn bị cho ngươi, nói xem hiện tại nhìn một cái có sao, hay ngươi muốn ta nhìn tỷ tỷ ngươi”
Y Nhu đen mặt, không thể được, nhất định không cho hắn đánh chủ ý lên tỷ tỷ của y
“Được rồi ta thay”
Y Nhu từ từ đứng dậy cởi y phục ra, tiếp sau đó là xiêm y bên trong cũng cởi ra, cả một quá trình Tống Kỳ Nam đều không rời mắt khỏi y, đến lúc này hắn mới cảm thấy tự mình trêu đùa mình, nhìn mỹ nhân trước mặt thay y phục bản thân lại không làm được gì cả chả khác nào kêu hắn đem bỏ đi
Y Nhu thay xong y phục mặt vô cùng đỏ, lần đầu tiên trước mặt người khác thay y phục hơn nữa còn là trước mặt tên Tống Kỳ Nam này, thật là mất mặt mà
“Xong rồi sao, đến đây”
Tống Kỳ Nam kéo tay Y Nhu đến
“Ngươi lại muốn cái gì”
“Ngươi là song nhi đúng chứ”
Y Nhu liền sững người lại, hắn gốt cuộc có ý gì