Chương 119

Mặc dù nói là như vậy nhưng bọn họ không thể không có một lời giải thích rõ ràng cũng như trách nhiệm trong việc này, nếu chẳng may Tây quốc dựa vào việc thái tử của bọn hoi ở Thịnh Hà quốc mất tích sẽ dấy lên chiến tranh, như vậy người khổ chỉ là bá tánh mà thôi

“Nhưng chúng ta vẫn phải tìm người trở về, Hoàng huynh huynh đã đọc thư cũng biết thái tử Tây quốc cầu thân Doãn Ngôn, hơn nữa còn nói rằng bọn họ đã có một đêm mặn nồng, như thế nào củng phải xử lí chuyện này nếu không bên ngoài đồn đại sau này Doãn Ngôn khó mà thành thân với người khác”

Lam Phong nhắc nhở

Lam Nhiên liền nhíu mày, y không nghĩ hài tử của mình và Lan Địch A Hoài đã đến mức như vậy, nói như thế nào chuyện cũng đã lỡ, bây giờ bọn họ còn không chấp nhận được hay sao nhưng vẫn là tìm người về trước rồi hãy tính

Phía Lam Y Nhu, đã mấy ngày không nhìn thấy Tống Kỳ Nam y liền lo lắng, rốt cuộc cũng không nhịn được sai Yên Hương đi dò la tin tức

“Vẫn chưa có tin tức gì sao”

“Bẩm thái tử vẫn chưa có tin tức nhưng như theo được báo lại, phụ thân của giáo chủ vẫn còn ở trong cung, giáo chủ chắc chắn cũng vẫn còn ở trong cung”

Lam Y Nhu gật đầu, y không biết tại sao bản thân bất giác lo lắng muốn nhìn thấy hắn mới có thể an tâm được một chút

“Có tin tức gì của thái tử Tây quốc hay chưa”

Yên Hương lắc đầu

“Vẫn chưa có tin tức, nhϊếp chính vương ngày ấy đích thân đi tìm người rôi chắc chắn sẽ mau chóng có tin tức”

Lam Y Nhu hất tay cho Yên Hương lui xuống, sâu chuỗi lại sự việc y cảm thấy chắc chắn việc y trúng độc có khả năng liên quan đến Lan Địch A Hoài nhưng y lại không hiểu tại sao Lan Địch A Hoài lại biến mất hơn Tống Kỳ Nam cũng đột nhiên nhiều ngày không thấy, y có cảm giác Ngôn Tuấn Hàn biết Tống Kỳ Nam ở đâu nhưng lại không nói, thật sự đau đầu chết đi được

Bên này Lục Thừa vừa phải chăm sóc giáo chủ vừa xem chừng Yên Khánh không để y chạy loạn nơi này là hoàng cung không dễ dàng tìm người được

“Ngươi không cần xem chừng ta, ta nhất định sẽ không nhân lúc này mà bỏ trốn”

Yên Khánh thấy Lục Thừa bận rộn như vậy tạm thời suy nghĩ tìm tỷ tỷ cũng vơi đi dù gì đây cũng là hoàng cung sớm hay muộn y cũng gặp lại tỷ tỷ không cần phải gấp gáp

Lục Thừa đương nhiên yên tâm chỉ là trong lòng hắn bất an, hắn muốn nhìn Yên Khánh lâu một chút sợ sau này khoing thể nhìn thấy y nữa



Tống Kỳ Nam nằm trên giường rốt cuộc cũng có động tỉnh, Lục Thừa thấy vậy liền vui mừng lập tức đi thông báo cho lão giáo chủ biết

Tống Tịnh nhanh chóng đi tới lúc này Tống Kỳ Nam đã mở mắt nhưng hắn vẫn còn rất yếu chưa thể cử động được

“Tỉnh dậy là tốt, tỉnh dậy là tốt”

Tống Tịnh lúc này mới tạm thời an tâm, Tống Kỳ Nam vừa tỉnh dậy người có chút vô lực nhưng hắn vẫn hỏi đến Lam Y Nhu trước

“Y sao rồi”

“Yên tâm yên tâm người sống lại rồi còn đang rất tốt chỉ có ngươi đồ ngốc nhà ngươi mới là không tốt đây”

Tống Tịnh thật muốn đánh hài tử của mình một cái, vừa tỉnh dậy không hỏi xem lão đây có khoẻ hay không liền đi hỏi đến người thương, Tống Tịnh hết sức tủi thân

Tống Kỳ Nam nghe thấy Lam Y Nhu bình an liền an tâm, bây giờ bộ dạng của hắn không thể gặp y được, đợi có thể xuống giường liền đến nhìn y và hài tử

“Ta sẽ thành phế nhân đúng chứ phụ thân”

Tống Kỳ Nam hỏi, Tống Tịnh thở dài

“Ngươi nghĩ phụ thân ngươi vô năng đến mức để ngươi thành phế nhân sao, an tâm vẫn còn đi đứng được võ công mặc dù không bằng trước đây nhưng xét về thiên phú của ngươi vẫn còn trên nhiều người chỉ là không nên liều mạng làm gì đó ngu ngốc nữa, thiếu chút nữa phụ thân thật sự chuẩn bị quan tài cho người rồi đấy”

Tống Tịnh nói, Tống Kỳ Nam nghe bản thân không thành phế nhân cũng vui mừng, mất hết năm phần võ công hắn cũng không quan tâm, còn năm phần võ công vẫn có thể bảo vệ Lam Y Nhu và hài tử vẹn toàn được

“Cảm tạ phụ thân”

“Cảm tạ cái gì, ngươi là hài tử của ta không lẽ ta nỡ nhìn ngươi chết sao, nhưng đừng có lần sau phụ thân ngươi không phải thần tiên có thể cứu ngươi hết lần này đến lần khác đâu”

Tống Tịnh thở dài một hơi nói, Tống Kỳ Nam biết vị phụ thân nhà mình mặc dù nói ngoài miệng khó nghe nhưng thực chất rất quan tâm hắn

Tống Kỳ Nam tiếp tục nghỉ ngơi thêm ba ngày liền có thể xuống giường cử động, Ngôn Tuấn Hàn biết bằng hữu đã tỉnh liền bế theo Lam Y Lâm và Lam Y Phàm đến



Hai hài tử thấy phụ thân liền vui vẻ chúng đã nhiều ngày không được gặp phụ thân của mình, nhìn thấy phụ thân liền vui vẻ a a a đòi bế

Tống Kỳ Nam vui vẻ bế lấy hai tiểu hài tử nhìn cả hai vui vẻ lòng hắn cũng vui lây

“Ở chỗ Ngôn thúc thúc có quậy phá hay không, có giành người với ai kia hay không”

Tại Chính Hiên đen mặt, đã trong hài tử giùm rồi còn gây chuyện đúng là không gây chuyện không chịu được

Ngôn Tuấn Hàn ở một bên nhìn không nhịn được cười, Tống Kỳ Nam vẫn vui vẻ chơi cùng hài tử

“Những ngày qua lúc ngươi hôn mê, Y Nhu nhiều lần hỏi ta có thấy ngươi ở đâu hay không xem ra y cũng lo lắng cho ngươi”

Ngôn Tuấn Hàn nói, Tống Kỳ Nam lòng liền kinh hỉ không nghĩ Lam Y Nhu thế nhưng quan tâm đến hắn, có phải y đã tha thứ cho hắn rồi hay không

“Y vẫn khoẻ chứ, ta vẫn chưa đến nhìn y, sức khoẻ y không có gì bất thường chứ”

Ngôn Tuấn Hàn lắc đầu

“An tâm chỉ là thân thể sau một lần trúng độc lại yếu ớt hơn cần phải điều dưỡng lại nhiều hơn trước, thái y cũng căn dặn cần phải tịnh dưỡng tốt một chút, không nên lao lực”

Tống Kỳ Nam nghe vậy cũng an tâm sau đó nghĩ đến thân thể Lam Y Nhu vốn yếu lần trước sinh hài tử khó khăn lắm hắn mới giúp y điều dưỡng thân thể lại tốt một chút nhưng bây giờ lại bị trúng độc thân thể lại yếu hơn nữa, nghĩ như vậy Tống Kỳ Nam liền cho gọi Lục Thừa

“Ngươi trở về ma giáo lấy thêm những thứ dược liệu bổ quý ở ma giáo mang đến, mang cả tuyết liên hoa đến để cho y bồi bổ”

Lục Thừa liền tuân lệnh nhưng hắn hiện tại không thể trở về sợ bản thân trở về người nào đó liền chạy mất

Yên Khánh dường như hiểu suy nghĩ của Lục Thừa liền nói nhỏ với hắn

“Ta đã nói đợi người đưa ta đi gập tỷ tỷ, nhất định không bỏ trốn”

Lục Thừa nghe Yên Khánh nói bản thân mới an tâm để trở về ma giáo mang dược liệu đến