Chương 106

Tống Kỳ Nam lúc này đang bận suy nghĩ thì bồ câu đưa thư đến, phụ thân hắn đang muốn hắn trở về ma giáo xử lí sự vụ trong giáo, Tống Kỳ Nam đương nhiên không muốn đi nhưng ma giáo không thể giao hết cho Lục Thừa được, hắn đành phải tạm xa Lam Y Nhu và hai hài tử vài ngày rồi đây

Ở ma giáo Lục Thừa gần đây có chút đau đầu Yên Khánh lại không nói không rằng rồi lại không thèm nói chuyện với hắn, hắn không muốn giam lỏng y, chỉ cần y đừng rời xa hắn là được, hắn nhất định sẽ cho y ra ngoài cho y gặp tỷ tỷ chỉ cần y đừng bỏ hắn mà đi

“Ngươi lại không chịu ăn hay sao, ngươi như vậy làm sao có thể chịu được”

“Vậy người đừng nhốt ta ở đây, để ta gặp lại tỷ tỷ của ta ta liền sẽ ăn”

Lục Thừa nhìn Yên Khánh, hắn còn không hiểu hay sao, chỉ cần Yên Khánh gặp được Yên Hương chắc chắn sẽ rời bỏ hắn

Yên Khánh cảm thấy bản thân thật ngốc đến mức nào mặc dù bị Lục Thừa giam lỏng nhưng lại không chán ghét Lục Thừa được nhưng cũng không có tình cảm với Lục Thừa được, y muốn hoàn thành tâm nguyện với phụ thân và phụ mẫu, muốn lấy thê tử rồi sinh hài tử, giữa hai nam nhân làm sao có thể hơn nữa y cũng không phải song nhi càng không thể cùng Lục Thừa có kết quả được

“Tỷ tỷ ngươi bây giờ là nô tỳ thân cận của thái tử điện hạ không phải muốn gặp là gặp được, đợi giáo chủ trở về ta hỏi giúp ngươi, bây giờ ngươi ngoan ngoãn ăn có được không”

Yên Khánh nhìn Lục Thừa, y tin Lục Thừa sẽ không nói gạt mình, những chuyện khác có thể nhưng lần trước nhìn thấy tỷ tỷ y đương nhiên nhận ra y phục mà tỷ tỷ bận vô cùng cao quý, cho nên y biết chắc một điều rằng Lục Thừa không gạt y, y cũng rất muốn gặp lại tỷ tỷ

Lục Thừa nhận được bồ câu đưa thư hồi âm của Tống Kỳ Nam liền chuẩn bị tiếp đón giáo chủ trở về

Yên Khánh nhìn Lục Thừa rời đi liền thở dài, y không biết tại sao Lục Thừa lại cố chấp với mình như vậy tại sao không thích một cô nương nào đó, với vị trí của Lục Thừa ở ma giáo muốn tìm một cô nương là vô cùng dễ dàng, tại sao lại cố chấp với y như vậy, bọn họ sẽ không có kết cục tốt đẹp được

Nhưng ngày tiếp theo Lam Y Nhu không nhìn thấy Tống Kỳ Nam y liền cảm thấy có chút không quen cộng thêm gần đây nhìn thấy Doãn Ngôn khuôn mặt chẳng mấy vui vẻ khiến cho y không biết nên làm như thế nào cho đúng



Còn hai ngày nữa là đến lúc tổ chức yến tiệc cũng là lúc kết thúc một năm, tuyết rơi ngày càng dày đặc hơn, Lam Y Nhu ở trong tẩm cung sưởi ấm bên cạnh còn có hai tiểu hài tử, hai tiểu hài tử từ lúc không nhìn thấy Tống Kỳ Nam liền không chịu cười nhiều như trước

“Hoàng tôn của ta mặc dù sinh non nhưng cũng rất khoẻ mạnh, Y Nhu hai hoàng tôn của ta đã đặt tên rồi đúng chứ”

Y Liên hỏi, Lam Y Nhu gật đầu

“Tên là do Doãn Ngôn huynh ấy đặt, trong thời gian qua nhờ có Doãn Ngôn mới có thể qua mặt đám đại thần trong triều cho nên ta để cho huynh ấy làm nghĩa phụ của chúng, phụ thân người không giận chứ”

Y Liên liền cười

“Phụ thân đương nhiên không giận, nếu tên do Doãn Ngôn đặt chắc chắn là rất hay, Y Nhu phụ thân không muốn nhiều lời chỉ là phụ thân nhận ra Doãn Ngôn dường như có tình ý với ngươi”

“Nhưng ta chỉ xem huynh ấy là biểu ca của mình mà thôi, phụ thân ta từ trước đến nay chưa có một chút tình ý với huynh ấy, huynh ấy đã giúp ta rất nhiều, ta nợ huynh ấy rất nhiều”

Y Liên đương nhiên biết, qua những lời Lam Y Nhu kể thì quả thật Doãn Ngôn đã đối xử với Lam Y Nhu vô cùng chu đáo, gần như chăm sóc y tuyệt đối, hơn nữa còn sẵn sàng vì y mà đối chọi với đám đại thần nếu như chuyện y mang hài tử bị phát hiện, quả thật Doãn Ngôn là một người tốt, nhưng hiện tại việc Doãn Ngôn có quan hệ không chính đáng với Lan Địch A Hoài là điều khiến Y Liên không thể không để tâm

Lan Địch A Hoài kia Y Liên nhìn ra được người này không hề tầm thường khiến người ta bất giác đề phòng nhưng sâu trong đó cũng nhìn ra được Lan Địch A Hoài là một người đáng thương, nghĩ đến trước đây y và Lam Phong cũng không mấy dễ dàng để đi được đến bây giờ, hơn nữa cũng không dễ dàng gì mà Lam Phong có thể lập y làm Nam hậu hơn nữa hậu cung chỉ độc sủng duy nhất và cũng có duy nhất một người là y, y biết hoàng thất từ trước đến nay đều đấu đá vô cùng, ở hoàng vị không ai là không trãi qua tranh đấu đau thương, Lan Địch A Hoài đương nhiên cũng vậy cho nên Y Liên có chút thương cảm cho Lan Địch A Hoài

“Chuyện của Doãn Ngộ cùng thái tử Tây quốc thật khiến ta suy nghĩ, Lam Nhiên đã biết việc này sẽ nhanh chóng trở về hoàng cung thôi”



“Hoàng thúc chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng ta thấy Lan Địch A Hoài cũng không hoàn toàn là người xấu”

Y Liên bất ngờ, vốn dĩ còn cho rằng hoàng nhi của mình sẽ không thích một người như Lan Địch A Hoài

“Sao vậy, phụ thân cho rằng ngươi không thiện cảm với thái tử Tây quốc chứ”

Lam Y Nhu lắc đầu

“Thật sự ban đầu ta không thiện cảm với y nhưng lần trước là y đã đứng ra bảo vệ ta một mạng cho nên ta đối với y cũng không thật sự không thích”

Y Liên biết Lam Y Nhu từ nhỏ đã không thích người khác tiếp cận bản thân, hơn nữa ngoài trừ Lam Y Ngọc tỷ tỷ y ra và Doãn Ngôn thì Lam Y Nhu ít khi nào nói một lời bênh vực một người mà y chưa quen biết bao lâu, nhưng xem ra Lan Địch A Hoài này cũng không hoàn toàn xấu

“Phụ thân chỉ mong ngươi có thêm vài người bằng hữu, Y Nhu phụ thân thật mong sau này ngươi đừng giấu ta và phụ hoàng ngươi chuyện gì nữa có được không, lần này nếu không phải ta có linh cảm có chuyện không hay ta không trở về ngươi sẽ giấu ta và phụ hoàng ngươi chuyện hai hoàng tôn luôn có đúng không”

Lam Y Nhu né tránh ánh mắt dủa Y Liên sau đó chỉ thở dài

“Phụ thân, ta vì sợ người và phụ hoàng sẽ tức giận, ta vốn định đợi hai người trở về sẽ nói cho hai người biết”

“Bọn ta tức giận rất tức giận nhưng giận nhất vẫn là giận bản thân chúng ta, làm phụ thân, hoàng nhi của mình xảy ra chuyện lại không hề hay biết nếu như lúc sinh hai hoàng tôn ngươi xảy ra chuyện gì ta và phụ hoàng ngươi sẽ hối hận cả đời mất”

Y Liên nhìn Lam Y Nhu, trong mắt có vài bọng nước