Chương 35
Jake đang ngồi sau bàn làm việc cố tập trung vào những vụ án cần giải quyết thay vì nghĩ đến nỗi trống trải trong cả tâm hồn lẫn cuộc đời mình. Đúng lúc ấy, Mark vội vã bước vào phòng anh.
“Lại đây nào. Bản tin đang đưa trong căn tin ấy. Cậu sẽ chẳng tin được đâu.”
Jake chán nản ngả người trên ghế. “Tớ chẳng muốn đi đâu cả.”
Anh không còn muốn xem thời sự kể từ khi họ bắt đầu đọc những lá thư của những người muốn thế chỗ Macy. Một cô còn viết trong thư là cô ta sẵn sàng nếm anh như nếm kem Popsicle. Anh thì chỉ muốn một người phụ nữ duy nhất đùa giỡn với cây Popsicle của anh mà thôi, mà khổ nỗi, anh không biết nên tiếp cận cô ấy như thế nào và vào thời điểm nào cho thích hợp.
“Thôi nào ông mục sư con,” Mark nài nỉ. “Nhấc mông khỏi ghế và lại đây ngay đi. Tin này tốt lành đấy. Tớ hứa mà. Nó sẽ làm cái mặt xụ một đống của cậu phải mỉm cười đấy.”
Jake đành theo bạn vào phòng ăn, nơi có một nhóm khá đông đang vây quanh chiếc ti vi chiếu những tấm bảng quảng cáo lớn. Trời ạ, khi sự thật bị phanh phui thì cả đồn cảnh sát này – mà không cả Houston này ấy chứ - sẽ tha hồ đàm tiếu về chuyện tình bi thảm của anh mất. Jake cố nuốt cảm giác bực bội xuống, bởi anh biết rằng nếu làm thế giúp anh giành lại Macy thì cũng đáng. Nếu anh giành lại được Macy, anh sẵn sàng cho cả nước Mỹ biết chuyện chứ chẳng chơi.
Cảnh trên màn hình chuyển nhanh và cô phóng viên tóc vàng hoe xuất hiện. “Chúng tôi đang ở trung tâm điều trị Ung thơ M.D. Anderson, chúng tôi đã xác định được ông Brown thuộc công ty quảng cáo Brown Billboard Company ở đây. Chính ông chịu trách nhiệm hàng loạt bảng quảng cáo Cô gái Pizza. Thưa ông Brown, ông có thể tiết lộ danh tính người đàn ông đằng sau những tấm bảng quảng cáo vừa rồi không ạ? Thực ra anh ta cần người yêu thứ lỗi gì, thưa ông?”
“Dĩ nhiên là không thể tiết lộ được đâu.” Ông Brown trông phật ý ra mặt.
“Anh ấy dự định sẽ tiếp tục xin lỗi đến tận bao giờ, thưa ông?”
“Nếu tôi muốn cược, thì tôi sẽ cược là anh ấy sẽ còn tiếp tục cho đến khi cô gái bằng lòng tha thứ cho anh. Khi một người đàn ông yêu một người một cô mãnh liệt đến thế, anh ta sẽ làm tất cả vì tình yêu của mình. Nếu cô gái nọ nhận lời khuyên của tôi, cô ấy nên tha thứ cho anh ấy đi. Đây không phải là một anh chàng tầm thường đâu. Anh ta là người mấy cô bà hay khen là đáng được giữ rịt đấy.”
“Chúng tôi được biết ông nhận được hàng chục đơn đặt hàng tương tự của người đàn ông lãng mạn này.”
“Sức mạnh truyền thông thôi mà,” ông Brown ra chiều hiểu biết. “Tôi phải rất cẩn trọng với các quy định cả ngành, nhưng để quảng cáo thì không gì hiệu quả bằng những tấm pa nô lớn như thế này đâu.”
“Chính vì thế ông cũng dùng bảng ấy để kêu gọi quyên góp quỹ cho con gái bị ung thư của ông. Đúng không, thưa ông Brown?”
“Đúng vậy,” ông Brown bộc bạch câu chuyện về cô con gái. Cuối cùng, họ phát đi ảnh của bé. Ông Brown run run xúc động. “Con bé kiên cường lắm.”
Cô phóng viên quay lại với ông kính. Những giọt nước mắt long lanh trên mí mắt cô. “Các bạn vừa nghe thêm một câu chuyện cảm động về tình yêu thương. Nếu quý vị muốn ủng hộ quỹ này, xin vui lòng liên hệ …”
Mark huých khuỷa tay vào Jake. “Bao nhiêu là điều tốt đẹp xuất phát từ chuyện này đấy thấy chưa?”
“Ừ.” Có lẽ đã đến lúc chuyện của anh nên chìm vào dĩ vãng để cho giới truyền thông bắt đầu tập trung vào ông Brown. Jake hi vọng cả hai câu chuyện về tình yêu thương này đều có cái kết có hậu.
*************
Billy gọi điện nhắn Andy lên nhà mình. Dù không hé môi với cảnh sát câu chuyện thiếu niên này giúp mình sau khi vượt ngục, Billy kể hết với bà và mẹ. Andy trông có vẻ vui mừng đến thăm cậu, và mọi người đã hàn huyên suốt mấy tiếng đồng hồ cùng với cả mẹ và bà.
Khi Andy về rồi, Ngoại gọi Billy và mẹ cậu vào căn bếp kiêm phòng họp gia đình. Mọi chuyện quan trọng trong nhà đều được bàn bạc quanh chiếc bàn ăn này đây. Billy như mở cờ trong bụng vì cậu biết rõ nội dung cuộc họp hôm nay là gì.
“Thằng bé cần một mái ấm.” Ngoại mào đầu. “Nó không thể tiếp tục sống một mình như thế được.”
Billy vờ như không biết gì. “Cứ để nó thỉnh thoảng đến chơi cũng được mà Ngoại.”
Ngoại nghiêng đầu nhìn cậu. “À, cũng còn tùy ở mức độ tu tỉnh của cháu nữa đấy, Billy ạ. Ta chắc chắn không thích nuôi hai thằng phá làng phá xóm ở đây đâu đấy.”
Billy cười xòa. “Nếu cháu thực thoát khỏi vụ này thì cháu sẽ đi học bà ạ. Rồi đi làm nữa. Những ngày ăn chơi đàn đúm của cháu qua rồi. Với lại, Andy cũng có quậy lắm đâu.”
“Ta phải tiến hành theo luật thôi.” Ngoại bảo, “Những trường hợp như thế này rất dễ gây lộn xộn nếu không có giấy tờ pháp lý hẳn hoi.”
Bà Faye nói như reo. “ Con gái anh Hal là cho Hội bảo vệ Quyền trẻ em đấy. Chắc chắn con bé giúp ta được. Sau khi con bỏ khoen ở rốn, con bé ấy quý con nhiều hơn rồi.” Bà nhìn mẹ mình mà cười.
Ngoại lo âu nhìn Billy. “Cháu nghĩ liệu Andy có chịu về đây ở không?”
“Có chứ ạ.” Billy nhấp một ngụm trà. “Nó khao khát có người thân mà bà. Ngay cả tù vượt ngục như con , nó còn đưa về nhà. Thế đã nói lên gì nào?”
“Đã nói lên rằng nó là đứa khôn lanh,” Ngoại vừa trả lời thì có tiếng gõ cửa. “Tôi ra ngay đây!” Ngoại nói lớn, bà đứng bật dậy và đi nhanh ra cửa.
Giây lát sau, bà gọi với vào trong nhà. “Faye này, con ra ngoài này một chút được không?” Mẹ Billy đi ra, để mặc cậu ngồi lại một mình.
Billy từ từ đứng lên. Cậu vẫn còn đau nếu như của động quá gấp. Dựa lưng vào quầy bếp, cậu bỏ ly xuống bồn rửa. Cậu đang đứng quay lưng ra cửa thì nghe tiếng bước chân vào phòng. Billy hỏi trước khi quay lại “ Ai vừa gọi cửa thế hả bà?”
Cậu nghẹn thở. Ellie. Cô đang đứng ở cửa bếp, mặc đồng phục y tá màu xanh lá cây và không hề trang điểm. Cô gái vô cùng bối rối, còn Billy chỉ im lặng và ngây người đứng nhìn. Lạy chúa. Cô xinh đẹp quá chừng.
Ellie mân mê gấu áo xanh của bộ đồng phục. Lát sau, cô mới dám nhìn lên. “Nếu anh muốn, em sẽ đi về ngay lập tức.”
Billy không biết nói gì. Kể từ khi biết tin anh Ellie bị gϊếŧ, cậu tưởng cô căm ghét cậu vô cùng. Không, chẳng phải cậu tự tay gϊếŧ anh của người yêu mình, nhưng là vì cậu, vì cô gái đã dính líu đến cậu, mà anh cô ấy phải chết.
Ellie quay mặt đi. “Đáng lẽ em không nên đến đây. Nhưng em muốn nhìn thấy anh. Em muốn thấy tận mắt anh bình an vô sự. Nhưng thôi, em đi đây. Xin lỗi vì đã làm phiền anh, Billy.” Cô gái quay lưng định đi ra cửa.
“Khoan đã.”
Ellie quay phắt lại. Cặp mắt xanh lục bảo của cô gái dịu dàng nhìn sâu vào mắt cậu. Ngực Billy đau thắt. “Không phải anh không muốn gặp em đâu. Anh… chỉ là anh tưởng ánh sẽ trách anh gây ra cái chết cho anh của em.”
Mắt cô gái rưng rưng lệ. “Lúc đầu em đã trách bản thân sao đã liên quan đến anh, nhưng sau đó, em suy nghĩ kỹ về bản tính của anh ấy từ tấm bé tới bây giờ. Khi nào anh ấy cũng vướng vào rắc rối hết. Anh em không phải người xấu, nhưng anh ấy bao giờ cũng quyết định sau lầm.”
“Giống như kiểu anh,” Billy trầm ngâm.
Ellie lắc đầu. “Đã là người ai chả có lỗi hả anh. Có thể trong quá khứ anh có vài quyết định sai lầm. Nhưng anh đã cứu sống những hai mạng người cơ mà Billy. Anh còn sẵn sàng chết thay cho anh cảnh sát ấy nữa.”
Billyl ghét nghe mấy lời vớ vẩn ấy lắm rồi, và cậu buột miệng nói ra những điều bấy lâu chưa dám nói với ai. “Không phải là anh tính toán hay thực sự có ý làm thế đâu. Anh chỉ phản xạ thôi mà.”
Ellie tròn mắt nhìn cậu. “Đúng vậy. Nhưng Billy ơi, ở vào tình huống của anh, không phải ai cũng có phản ứng giống anh đâu.” Cô bước đến gần hơn. “Đấy là điều em nhìn thấy nơi anh. Thậm chí ngay từ đầu, trong những lá thư của anh, anh rất nhân hậu và tốt tính. Anh đương đầu chịu trách nhiệm với việc anh làm. Anh không phải là người xấu, Billy ạ. Tuy nhiên lắm lúc em thấy anh cứ nghĩ xấu về bản thân mình. Không ai hoàn hảo cả, và những lỗi ta mắc phải đâu có quyết định con người ta tốt xấu thế nào đâu, mà điều quyết định con người ta tốt xấu thế nào đâu, mà điều quyết định chính là cái cách ta sửa chữa sai lầm và học hỏi từ những sai lầm ấy đấy.”
Ngực Billly như cất được gánh nặng kể từ khi bỏ lại Ellie trong ngôi nhà ngoài bãi biển. Thậm chí còn nhẹ nhóm hơn khi cậu biết mình rất có thể không phải quay lại nhà tù. “Luật sư của anh bảo.. bảo anh chắc chắn không phải quay lại nhà tù đâu.” Billy rời quầy bếp và chống hai tay lên thành ghế tựa. “Anh muốn được đi học. Anh có nhiều dự định lắm.”
Ellie nhìn cầu đăm đăm. “Thế thì tốt quá rồi.”
“Anh phải làm lại cuộc đời. Sẽ mất ít thời gian.”
“Em hiểu mà.” Cô dợm bước ra khỏi bếp cùng ánh mắt đau đớn, và Billy nhận ra Ellie đã không hiểu ý mình. Bước giật lùi kế tiếp của Ellie đang đưa cô tránh xa hơn cậu hơn nữa. Cô ấy đang bỏ đi. Bỏ đi mãi.
Billy nói nhanh. “Em giúp anh với nhé, Ellie?”
Cô gái vấp phải khung cửa. Ellie ngước lên nhìn cậu. “Anh muốn em giúp anh ư?”
“Hơn bất cứ thứ gì khác trên đời.”
Hai người gặp nhau ở giữa căn bếp nhỏ. Và Billy đứng trước mặt cô, cậu nghĩ mình sẽ chết mất nếu không được chạm vào cô. Thế là cậu vươn tay ra đặt lên eo Ellie. Niềm vui mừng pha lẫn đau đớn từ cái đυ.ng chạm ấy lan tỏa khắp người cậu.
Cô gái cúi xuống và đặt bàn tay lên ngực Billy. Cặp môi mềm mại của người yêu gần đến nỗi những gì xảy ra đều rất tự nhiên tự tại. Uống lấy làn môi ngọt ngào của Ellie và tự hứa với lòng mình sẽ trở thành người đúng như Ellie kỳ vọng.
“Này hai đứa, đừng có quấn quýt với nhau quá đấy!” Ngoại gọi lớn.
***********
Chiều muộn hôm ấy, Jake thu hết can đảm để đến gặp Macy. Anh hỏi thăm tiệm Papa’s Pizza để biết chắc cô không đi làm và gọi điện cho Ngoại để chắc rằng cô có mặt ở nhà lúc anh định đến.
“Con bé có nhà đấy. Đến mà nói chuyện với nó đi.” Bà ngừng lời giây lát. “Cậu gan đấy. Giờ cậu lại có chiêu gì nào?”
“Bà cứ xem tin tức đi hẵng biết.” Jake tin rằng Ngoại đủ tinh tường để nhận biết chính anh chịu trách nhiệm về những tấm quảng cáo đó.
“Ta sẽ xem. Mà này, cậu còn nợ ta và con gái ta đấy nhé.”
“Nợ gì cơ ạ?” Jake mến người phụ nữ này và hy vọng anh sớm được là thành viên trong gia đình của bà.
“Cậu có biết chúng ta đã viết bao nhiêu thư tình gửi đi các đài truyền hình, nói rằng người biết thư sẵn sàng lấy anh chàng tội nghiệp là cậu đấy không? Ta và Faye bảo nhau đấy là cách khiến Macy cho rằng có nhiều người muốn cậu.”
Jake bật cười. “Thế bà và cô, ai là người muốn nếm cháu như nếm kem Popsicle thế ạ?”
Ngoại khúc khích. “Copy từ một tiểu thuyết lãng mạn ấy mà.”
“Vậy là cháu nợ bà và cô thật rồi. Bà ra giá đi.”
“Thế làm cho cháu ngoại ta hạnh phúc thì thế nào nhỉ?”
“Hi vọng là cháu vẫn còn cơ hội bà ạ.”
Một giờ sau, Jake đỗ xe trước cửa nhà Macy. Anh chờ hai chiếc xe lớn của đài truyền hình đậu sát xe anh rồi mới đến trước cửa nhà cô.
Jake gõ cửa.
Tiếng Macy từ sau cánh cửa đóng kín vọng ra. “Ai đấy?”
“Anh, Jake đây mà. Cho anh vào đi, anh xin em đấy.” chỉ có im lặng đáp lại lời yêu cầu khẩn thiết của anh. Tim anh nhói đau khi anh lại thầm cầu nguyện thêm lần nữa. “Xin em, phóng viên các đài đang rượt theo anh đây này. Anh thì chỉ muốn gặp riêng em và nói hết mọi điều cần nói thôi. Trừ phi em muốn nghe chúng trên bản tin tối nay.”
Cửa nhà lập tức bật mở, Macy hoảng hốt ló đầu ra nhìn đám đông phóng viên đang băng qua bãi cỏ trước nhà và tiến về phía cô.
“Chết thật.!” Macy ra hiệu cho anh vào trong rồi nhanh tay đóng sập cửa lại và khóa trái bên trong.
Khi Jake đã an toàn bên trong cánh cửa khép kín, cô lườm anh. “Sao tự nhiên tôi đi cứu anh làm gì không biết. Tự anh gây ra chuyện này cơ mà.”
“Anh xin nhận tội.” Anh cười và tìm cách làm cho Macy vui lên. Chúa ơi, được gặp lại cô thật dễ chịu biết bao.
Macy đảo tròn mắt. “Sao anh có thể làm một việc quá là ..”
“Công khai?” Jake đỡ lời. Anh tiến đến gần cô và chỉ muốn đưa tay chạm vào cô.
“Vâng, đúng vậy.” Macy lùi lại.
Bước lùi ấy làm anh đau lòng quá thể. Jake cố trụ vào hi vọng. “Anh tưởng đến lúc này em đã đoán ra rồi chứ.”
“À, có lẽ tôi không thông minh như anh nghĩ đâu.”
Anh nghe tiếng phóng viên lao xao ngoài cửa chính. “Anh làm thế để em hiểu rằng anh sẵn sàng dẹp bỏ sĩ diện vì em. Không có gì .. là quan trọng bằng em cả.”
Macy lùi thêm bước nữa rồi quay lưng đi thẳng vào phòng khách. Ít nhất cô cũng không tống cổ anh ra cửa.
Anh theo Macy vào phòng khách và im lặng nhìn cô ngồi xuống sofa. Con Elvis lén đến gần Jake và luồn qua hai mắt chân anh mấy vòng liền. Anh cúi xuống vuốt ve chú mèo mướp. “Macy, mèo của em cũng mừng khi gặp anh đây này.”
“Rồi khẩu phần ăn của nó cũng vì thế mà bị cắt hết.” Cô lườm con Elvis.
Jake đứng thẳng lên, đến bên sofa và ngồi xuống cạnh cô, thận trọng chưa dám chạm vào cô ngay. Đây có thể là cơ hội cuối cùng của anh. Ý nghĩ ấy làm tim anh hoảng loạn.
“Macy này…”
“Đừng.” Cô chặn ngón tay lên môi anh rồi rụt ngay tay về. “Em không làm được đâu.”
Câu nói của Macy như mũi dùi nung đỏ xuyên qua ngực anh. “Làm gì vậy? Tha thứ cho anh chăng? Chẳng lẽ em thực sự tin là anh không yêu em sao? Anh buồn giận Harry quá lâu nên hôm ấy, anh đã mất bình tĩnh. Chẳng lẽ em cho rằng những gì anh nói hôm ấy đều là thật ư?”
“Không phải chuyện đó.”
Macy nhắm mắt lại. Hàng mi đen và dày phủ lên làn da mong manh dưới mi mắt cô. Quầng thâm quanh mặt Macy mách với anh rằng, mấy đêm qua, cô ngủ không ngon giấc. Jake muốn tin rằng cô mất ngủ vì nhớ anh, nhưng biết rằng Macy đang rất đau khổ, rằng anh là nguyên nhân của nỗi đau ấy, lại làm cho mặc cảm tội lỗi của anh thêm sâu nặng.
“Vậy thì vì lẽ gì chứ?”
Cô mở mắt, nhìn thẳng vào anh. Jake nhận thấy sự yếu đuối và sợ hãi trong ánh mắt ấy và anh chợt hiểu. Chỉ trong một thoáng, moi sự đều rõ ràng.
“Vậy là không chỉ vì chuyện đã xảy ra ở nhà mẹ anh hôm ấy phải không em? Là về bố em, và về chuyện nói chung em không còn tin đàn ông nữa.” Khi thấy Macy không trả lời, Jake biết mình nói đúng.
Anh đứng lên, đi tới đi lui trong phòng. “Anh phải làm gì đây để chứng minh là anh không phải là bố em vậy hả Macy? Anh sẽ không bao giờ bỏ em mà đi. Anh cũng không giống Billy khi nghĩ rằng em yêu thương và hi sinh cho nó là chuyện tất nhiên. Anh càng không giống tay chồng cũ khốn nạn của em ,từng sở hữu một mảnh thiên đường mà lại không hề nhận biết.”
Macy chớp mắt, cặp mắt xanh lơ của cô đầy ắp lệ buồn. “Nhưng anh vẫn có thể giống ông của em. Anh có thể bị gϊếŧ. Anh sống trong nguy hiểm từng ngày. Anh từng bị bắn. Anh nổ súng tiêu diệt tội phạm. Vào cái ngày Billy bị thương, em cứ ngỡ anh đã chết. Họ bảo có cả thương vong. Em tưởng đấy là anh. Em không thể chịu nổi cảm giác ấy. Em không chịu nổi cảm giác khi phải mất đi người thân yêu nữa.”
Anh nhìn nước mắt lăn dài trên má cô. “Nhưng anh có bị gϊếŧ đâu. Anh vẫn còn sống đây. Vẫn sờ sờ đây này.”
“Nhưng anh có thể bị gϊếŧ.”
Jake nghiến răng. “Em nói gì vậy Macy? Em muốn anh từ bỏ sự nghiệp của mình ư? Đấy có phải là điều em muốn nói?” Ý nghĩ đó làm cho kế hoạch cuộc đời anh tưởng anh bị san phẳng. Cả đời anh chỉ muốn được làm cảnh sát. Nhưng nếu làm thế có nghĩa là…
“Không phải thế. Em không… chỉ là em…”
“Vậy thì là gì đây?” Jake quỳ xuống trước mặt cô. “Anh yêu em, Macy. Anh yêu em nhiều đến nỗi anh không thể tưởng tượng cuộc đời anh thiếu vắng em sẽ như thế nào.”
Macy chớp mắt. Thêm vài giọt nước mắt lã chã. “Em sợ lắm. Em sợ anh bị người ta gϊếŧ. Em sợ bị anh lừa dối. Em sợ nếu em quá yêu anh, thì khi mất anh em sẽ không sống nổi. Rồi anh sẽ bỏ em và em … em trở thành giống mẹ em mất.”
Anh dịu dàng nắm hai bàn tay cô trong tay anh. “Anh không bao giờ cố tình bỏ em. Anh không bao giờ lừa dối em. Trời ạ. Macy này, em không thể sống mà không dám tin vào bất cứ ai chỉ vì họ có thể sẽ chết.” Đúng lúc ấy, Elvis đến bên dụi đầu vào chân anh. “Em yêu Elvis, đúng không nào? Nhưng em cũng biết là nó sẽ chết trước em. Cho dù vậy, tình yêu thương của em dành cho nó vẫn không hề suy chuyển.”
Macy chớp mắt, và có vẻ như Jake đã thực sự làm cô thông suốt. Nhưng muốn chắc chắn hơn, anh bèn nói tiếp. “Vả lại, ngay cả mẹ em cũng hiểu ra, và đã cho tình yêu thêm một cơ hội. Nói thật với em, chính anh cũng lo sợ mà. Anh nghĩ đó là một phần lý do anh không dám kể chuyện của Harry và Lisa. Anh cứ tưởng nếu em biết có người đã bỏ anh, em sẽ ngần ngại không muốn đến với anh. Lắm lúc anh có cảm giác em chỉ chăm chăm nhìn ra cửa, chờ anh phạm lỗi là em sẽ bỏ anh đi ngay.”
“Anh đã mắc sai lầm.” Cô thốt ra những lời ấy như cứu cánh cuối cùng.
“Anh biết. Một sai lầm chết người là khác. Chính vì thế anh mời phải dùng đến bảng quảng cáo, để chứng tỏ với em rằng …. Rằng anh biết lỗi. Rằng em quan trọng hơn thảy lòng kiêu hãnh của anh.”
Cô buông tay anh ra. “Đáng lẽ anh nên kể cho em nghe về Lisa và em trai anh.” Macy run rẩy thở dài. “Với lại những gì anh nói hôm ấy.”
“Anh biết anh đã thốt lên những lời kinh khủng. Cho đến cuối đời, anh sẽ vẫn không thôi hối hận. Anh chỉ mong em đừng để cuộc đời anh từ nay thiếu vắng hình bóng của em.” Bốn mắt họ đắm đuối nhìn nhau, và Jake chưa bao giờ từng quả quyết như lúc này đây rằng cô cũng rất yêu mình. Ngực anh ngập tràn hi vọng. “Anh cần có em trọn đời.”
Có tiếng gõ cửa. Macy nhìn lên rồi hoảng hốt trông sang Jake. “Họ muốn gì vậy không biết?”
Anh cúi xuống tì trán mình lên trán cô. “Một kết thúc có hậu như trong chuyện cổ tích chăng?”
“Em không chắc là mình có tin vào chuyện cổ tích không nữa.”
“Nếu vậy anh sẽ dành bốn mươi hay năm mươi năm tới để chứng minh rằng em đã sai rồi.” Anh âu yếm hôn lên môi cô. “Macy Tucker, em hãy làm vợ anh nhé?”
“Nếu em từ chối, anh sẽ tiếp tục đưa thông điệp lên bảng quảng cáo ư?”
“Chắc vậy.”
“Liệu rồi rốt cuộc anh sẽ chọn cô gái định nếm anh như nếm kem Popsicle chứ?”
Jake cười thành tiếng. “Xin lỗi nhé, nhưng Ngoại không làm thế với anh đâu.”
Macy trợn mắt. “Thế ra…”
“Đúng vậy.”
Macy lắc đầu đoạn chăm chú nhìn anh, nhưng cái nhìn của cô cho anh hiểu mọi chuyện rồi sẽ êm xuôi ổn thỏa. “Anh chúa là hay gây rối đấy nhé,” mãi sau cô mới bảo.
Jake nhướn mày. “Em cũng vậy thôi.”
“Ôi thôi đi! Em có làm gì đâu nào?”
Anh chìa tay ra đếm. “Một là : em đả thương hạt giống của dòng họ anh. Hai là: em khai bậy với FBI rằng anh là cớm bẩn. Ba là: Em làm anh tin chuyện bịa rằng anh sắp đi tu. Bốn là: Em bắt anh đi mua băng vệ sinh với em. Năm là: em không chịu nhận anh là người yêu của em. Sáu là: em không ăn thịt hun khói. Nhưng nhớ nhắc anh báo với em là anh đã tìm ra một loại thịt hun khói chay tại cửa hàng thực phẩm đặc sản rồi nhé. Bảy là: em giành khăn tắm của anh khiến mẹ anh nhìn thấy anh khỏa thân cùng với .. cột cờ dựng đứng. Tám là: em làm anh mê mẩn vì em.”
Anh chạm tay lên má cô. Chúa ơi, anh yêu thích được chạm vào cô. “Chín là, mà đây là lỗi lớn nhất: em đặt tên cho cậu bé của anh là chàng Dudley.”
Cô tựa vào người anh mà bật cười. “Vậy chắc là cả hai đứa mình đều rắc rối quá phải không anh? Thế là hợp nhau quá, anh nhỉ?”
“Ừ,”Jake đăm đăm nhìn cô. “Nói thế có nghĩa là em . .. đồng ý?”
“Thế theo anh thì sao nào?”
“Vậy là anh bắt được em rồi nhé. Jake mỉm cười. “Nhưng anh muốn nghe chính em nói với anh cơ.”
“Jake Baldwin, anh bắt được em rồi,” cô dựa vào rồi hôn anh say đắm.
Anh kéo cô ngồi lên lòng mình, hôn cô để cho cô thấy cả anh lẫn chàng Dudley đều nghĩ anh và cô hợp nhau đến thế nào.