"Thế nào?" Phượng Tuân đúng trước mặt Tạ Huyên, hỏi một câu.
Tạ Huyên nhíu mày, tự hỏi hắn nói cái gì mà thế nào, Phượng Tuân đã thu kiếm, trầm giọng nói: "Ta mời Sở Giang vương của địa ngục Hàn Băng qua dạy ngươi chút pháp thuật."
"Sở Giang vương?" Tạ Huyên còn chưa lấy lại tinh thần, Sở Giang vương là ai?
"Lệ Ôn, ta vừa mới cảm ứng được hắn ta đến Phong Đô, ngươi hẳn là đã gặp hắn ta rồi nhỉ." Phượng Tuân nghiêng người, tầm mắt của hắn dừng ở trên người Tạ Huyên, thấy được đôi môi tái nhợt cùng vạt áo ướt đẫm mồ hôi của nàng.
Tạ Huyên sửng sốt một chút, thầm nghĩ quả nhiên là Phượng Tuân bảo Lệ Ôn kia ra oai phủ đầu mình, hắn cho rằng như vậy mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?
Nàng mím môi không nói, cũng không nói ra chân tướng với Phượng Tuân, chỉ đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên người hắn.
"Đã gặp." Tạ Huyên xoay người đi, nàng lập tức đi xuống tường thành Phong Đô.
"Sao xiêm y lại ướt như vậy?" Phượng Tuân phát hiện ra một ít manh mối, hỏi: "Là Sở Giang vương khiến ngươi cảm thấy rất khẩn trương sao?"
"Không phải." Tạ Huyên phủ nhận, hơn nữa còn nhanh chóng đội nồi cho người khác, nhân tiện đem chuyện xấu hổ của Tần Quảng vương tuyên truyền ra ngoài: "Là Tần Quảng vương khóc."
"Ta đã nghe nói qua chuyện này, nghe nói Tần Quảng vương cứ cách một đoạn thời gian lại không nhịn được đi thăm nhân gian, sau đó âm thầm đau lòng." Phượng Tuân đuổi theo bước chân Tạ Huyên, cả Phong Đô cũng chỉ có Tạ Huyên dùng thái độ thích đáp không để ý tới hắn, hết lần này tới lần khác vậy mà hắn còn thích ở bên cạnh nàng.
Xét đến cùng, hắn cũng chỉ là một vị thiếu niên không đến hai mươi, ngược lại càng nguyện ý để người ngoài lấy tư cách bạn cùng lứa tuổi để ở chung với hắn.
"Ông ta dùng áo của ta lau nước mắt." Tạ Huyên tức giận: "Phượng Tuân, pháp thuật ngươi dạy ta vô dụng."
Phượng Tuân đã quên lần trước Tạ Huyên nhầm cái ôm của hắn với pháp thuật, giọng hắn hơi nghi hoặc: "Ta không dạy ngươi pháp thuật."
Không phải hắn không muốn tự mình dạy Tạ Huyên pháp thuật, mà là thuật pháp hắn nắm giữ phải lấy thần thân làm cơ sở, phần lớn thuộc tính là quang minh thuần khiết, tác dụng khắc chế đối với yêu tà quỷ thể rất mạnh, Tạ Huyên là ác quỷ, tu hành pháp thuật của hắn không khác gì dẫn lửa tự thiêu.
"Ta học trộm." Tạ Huyên đắc ý.
Bước chân của nàng dừng lại, xoay người dùng một loại tư thế đánh lén nhanh chóng nhào vào trong ngực Phượng Tuân, tốc độ của nàng rất nhanh, Phượng Tuân né tránh không kịp - hoặc là, hắn cũng không muốn né tránh.
Đi được một nửa bên cửa thành, tường thành Phong Đô đen kịt chiếu bóng của bọn họ dán vào nhau, lúc Tạ Huyên nhào tới, cảm giác được tiếng tim đập nhanh hơn của Phượng Tuân.
Quả nhiên Phượng Tuân ngây ngẩn cả người, Tạ Huyên lại nghi hoặc, cho nên... vì sao chỉ có tác dụng với hắn?
"Vì sao... chỉ có ngươi?" Nàng thì thào tự nói, ngẩng đầu lên cẩn thận quan sát Phượng Tuân, mặc dù dùng mặt nạ quỷ thủ che lại, vẫn có thể nhìn ra được hắn có một khuôn mặt tuấn lãng siêu thoát phàm tục, hắn có thể lấy ngoại hình của mình hấp dẫn phần lớn người trên thế giới, nhưng không bao gồm Tạ Huyên.
Ở trong mắt Tạ Huyên, hắn chỉ có hai con mắt, một cái mũi, hơn nữa còn có một cái mặt nạ, không hơn.
Trong đôi mắt lạnh lùng có chút lạnh như băng của nàng chứa đựng nghi hoặc trắng trợn, biểu đạt cảm xúc thuần túy như vậy làm Phượng Tuân lại thẹn thùng, ngươi xem, rõ ràng cái gì nàng cũng không nghĩ, mà mình lại rối loạn tâm thần.
Phượng Tuân nghĩ, nàng thoạt nhìn ngốc như vậy, lại có chút đáng yêu.
Hắn một tay cầm kiếm, một tay hơi nâng lên một chút, đầu ngón tay chạm vào đuôi tóc Tạ Huyên.
"Tạ Huyên, lời ta nói ngươi một chữ cũng không nghe, cái ôm này không phải pháp thuật." Phượng Tuân không đẩy nàng ra, chỉ đứng thẳng lưng nghiêm túc trả lời.
Tạ Huyên không tin, vừa rồi mình đánh lén thành công, hắn không nhúc nhích, đây sao không thể xem là pháp thuật thần kỳ?
Nàng càng ôm chặt lấy hắn, như cắn chặt con mồi của mình, ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm Phượng Tuân hỏi đến cùng: "Phượng Tuân, đây không phải là pháp thuật, vì sao ngươi đột nhiên bất động?"
Đôi môi mỏng của Phượng Tuân mím chặt, hắn nghiêng đầu đi, cổ họng giật giật, khi hắn động đậy, chóp tai bị che bởi mái tóc đen cũng lộ ra, hiện lên màu sắc rực rỡ.
Tạ Huyên thấy hắn như thế, lại đuổi theo hỏi: "Phượng Tuân, ngươi nói đi."
Phượng Tuân không biết xấu hổ nói, chính hắn cũng không biết vì sao bị nàng ôm mà mình lại khẩn trương như vậy – có lẽ ngoại trừ nàng ra, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng tiếp xúc với người khác phái nào khác?
"Không biết." Hắn cứng ngắc nói.
Tạ Huyên đoán đây có thể là mệnh môn của chủng tộc hắn: "Nói như vậy, ngươi bị ta bắt được nhược điểm?"
Phượng Tuân nghĩ cứ thừa nhận lung tung như vậy cũng không sao, liền gật đầu.
Tạ Huyên lập tức buông hắn ra, nàng nhanh chóng học được cách dùng nhược điểm của Phượng Tuân để uy hϊếp hắn: "Tốt lắm, ngươi cho ta ít tiền, ngày mai ta muốn ăn mì chay ở thành Phong Đô."
Phượng Tuân không ngờ cô nương này lại nắm được nhược điểm lớn của mình mà chỉ đưa ra yêu cầu này, hắn gật đầu nói: "Ta dẫn ngươi đi ăn, ngươi không có tiền bạc đốt ở dương gian sao?"
Lông mày nhỏ của Tạ Huyên nhíu lại, nàng hỏi: "Tiền bạc đốt tới từ dương gian là sao?"
Lúc này Phượng Tuân mới nhớ tới, Phong Đô tuyết lớn chưa bao giờ rơi xuống trên người nàng, nàng một mình đi tới Minh giới, không ai nhớ tới nàng.
"Dương gian người sống tưởng niệm người chết, sẽ đốt chút tiền giấy, những thứ tro bay rơi xuống Minh giới kia, cũng sẽ đem cho họ chút tiền bạc, các loại vật đứa tới Minh giới." Hắn một bên giải thích, một bên đi về phủ.
Tạ Huyên giống như cái bóng đi theo phía sau hắn, tâm niệm nàng vừa động, lại đột nhiên nhảy lên sống lưng hắn, nàng lại bắt đầu đánh lén hắn.
"Ngày mai mời nguoi ăn mì chay, cũng đừng làm như vậy." Phượng Tuân nhắc nhở nàng, nhưng vẫn theo bản năng cõng nàng lên lưng.
Tạ Huyên không nghĩ tới mình đánh lén không được, còn bị hắn khống chế được hành động, nàng chỉ có thể ghé vào trên lưng hắn thở hổn hển.
"Ở dương gian sẽ không có người đốt đồ cho ta!" Nàng lớn tiếng nói: "Ta "ăn" nàng ta rồi, chiếm cứ thân thể của nàng ta không bao lâu thì chết, có thể còn một hai người nhớ rõ nàng ta, nhưng sẽ không có ai nhớ rõ ta."
Phượng Tuân biết thân phận của nàng, khi nàng nói ra, hắn vẫn không thể tránh khỏi sửng sốt.
Tạ Huyên đắc ý hỏi: "Ngươi sợ ta? Phượng Tuân... Phong Đô Quỷ vương, không phải ngay từ đầu ngươi đã nói biết ta là thứ gì sao?"
"Ngươi là tâm ma của nàng ta, là nhân cách thứ hai nàng ta giấu trong bóng tối, Tạ Huyên." Phượng Tuân dừng một chút nói, đương nhiên tâm ma không phải người, cho nên nàng mới ngây thơ vô tri, giống như đứa trẻ mới sinh.
Tạ Huyên nằm sấp trên lưng hắn cười lạnh, phun ra chữ lạnh lùng trào phúng: "Nàng ta yếu đuối thích khóc, nếu không phải ta, nàng ta sẽ chết sớm hơn ta."
"Đúng." Phượng Tuân kiên nhẫn phụ họa theo nàng.
"Sao ngươi không sợ ta?" Tạ Huyên nắm lấy tai hắn hỏi.
Phượng Tuân lại ngước mắt nhẹ nhàng cười, tại sao hắn phải sợ một ác quỷ nho nhỏ, huống chi... nàng thoạt nhìn có chút đáng yêu.
Ngay sau đó, Tạ Huyên phá vỡ suy nghĩ không đúng lúc này của hắn, nàng nghĩ ra là một chỗ, cúi đầu liền cắn lên bả vai hắn.
Như vậy cũng không đau, chỉ là Phượng Tuân lo lắng nàng lại dùng chiêu này đi đối phó với những người khác.
Hắn nghiêng đầu, một tay đỡ nàng, tay kia hướng về phía sau nâng cằm nàng lên.
Phượng Tuân nghiêm mặt nói: "Chờ Sở Giang vương dạy ngươi pháp thuật quỷ tu chính thống, ta sẽ không cho ngươi làm như vậy nữa."
Hắn vừa nói như vậy, Tạ Huyên mới nhớ tới Lệ Ôn do Phượng Tuân tìm tới, hận ý trong mắt nàng chợt lóe, liền gắt gao cắn ngón tay hắn.
"Tạ Huyên, buông ra." Phượng Tuân rất kiên nhẫn chậm rãi nói với nàng.
"Hừ hừ-" Tạ Huyên tỏ vẻ phản đối, nàng đang tự hỏi Phượng Tuân vì sao da dày thịt thô như vậy, nàng lại không cắn được máu thịt của hắn.
Phượng Tuân chỉ có thể từng chút từng chút rút ngón tay từ trong miệng nàng ra, đầu lưỡi của nàng còn không chịu buông tha quấn quanh khớp ngón tay của hắn, ngứa ngáy từ đầu ngón tay bắt đầu chảy xuống đáy lòng.
Lúc này hắn mới phát hiện chuyện bọn họ đang làm có bao nhiêu mập mờ, nhiệt khí xông lên gò má, ngay cả mặt nạ quỷ thủ lạnh như băng cũng không che được gò má ửng đỏ của hắn.
"Tạ Huyên!" Hắn nóng nảy, dùng chút sức mới kéo nàng xuống khỏi người mình.
"Sau này không được..." Hắn nói.
Tạ Huyên cũng không cảm thấy có gì, nàng lấy tay áo lau miệng, sau này phải như thế nhiều hơn.
Nàng đảo tròng mắt, Phượng Tuân biết nàng đang có chủ ý xấu gì – nàng luôn làm trái với hắn, nhưng hắn lại không nói nên lời sau những việc như vậy.
Vì thế, hắn chỉ có thể xoay người đi, ấn thanh kiếm treo bên hông mình, bước nhanh về phía trước.
Tạ Huyên còn muốn tra tấn hắn một chút, nàng coi đây là một trò chơi săn bắn, nhưng khi nàng tới gần hắn, nàng bị một luồng khí vô hình trên người hắn bắn văng ra.
Lần này, nàng trầm mặc lui về phía sau rất nhiều, khi Phượng Tuân cố ý phòng bị nàng, nàng làm sao tìm được sơ hở của hắn đây?
Một khi Tạ Huyên rơi vào suy nghĩ liền trở nên yên tĩnh dị thường, lúc này tuyết trên trời dần rơi xuống, đang vào đêm.
Phượng Tuân thấy Tạ Huyên không nhúc nhích, liền ở trong tiểu viện phủ đệ quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy Tạ Huyên lẻ loi đứng một bên, con ngươi phía dưới có vẻ có chút cô đơn.
Mặc dù biết rõ ác quỷ Tạ Huyên cũng sẽ không vì hắn cự tuyệt xa lánh mà cảm thấy bi thương, Phượng Tuân vẫn dừng lại.
"Lại đây." Hắn nhìn nàng, nhẹ giọng gọi một câu.