Chương 7: Đao thứ bảy

Lúc Tần Quảng vương lấy tay áo của nàng lau nước mắt, Tạ Huyên dùng sức nhíu mày.

Vì sao lão già này còn có thể cử động? Là pháp thuật của Phượng Tuân không có tác dụng, hay là Tần Quảng vương quá mạnh? Nghĩ tới nghĩ lui, Tạ Huyên chỉ cho rằng pháp lực của Tần Quảng vương quá cao, nếu Phượng Tuân tự mình đến, nhất định có thể khiến ông ta bất động.

Từ một mức độ nào đó mà nói, suy đoán của Tạ Huyên không sai, nếu lúc này Phượng Tuân ôm lão già này một chút, Tần Quảng vương cũng sẽ bị dọa đến không nhúc nhích.

Tạ Huyên cảm thấy hiện tại mình cần trở nên mạnh mẽ, lúc trước Tần Quảng vương đã nói với nàng trong thư các nhà ông ta có bí tịch công pháp gì đó, nàng nên đi xem một chút.

Nàng thường trầm mặc không nói, giấu tất cả mưu đồ trong lòng, lúc này phần an tĩnh này vừa vặn khiến nội tâm Tần Quảng vương đang bị bi thương quấy nhiễu đã cảm giác được sự an ủi lớn lao, ông ta tựa vào đầu vai Tạ Huyên, hồi lâu mới lau sạch nước mắt trên mặt.

Sau khi tâm tình khôi phục lại, trên mặt ông ta lại khôi phục biểu cảm uy nghiêm thần tính.

"Tiểu ác quỷ." Tần Quảng vương đứng thẳng dậy, sửa sang lại y bào, nghiêm mặt nói: "Việc này đừng nói ra."

Ông ta cũng không muốn mình bị mấy vị đồng liêu kia cười nhạo.

Tạ Huyên sửng sốt một hồi lâu, nàng còn chưa kịp phản ứng đây là chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng nàng đã tự động phiên dịch những lời này của Tần Quảng vương thành - "Chuyện Tần Quảng vương ngồi ở cầu Nại Hà khóc nhất định phải ra ngoài nói lung tung."

Lúc này, trong gió tuyết nhỏ dần ở Phong Đô truyền đến một tiếng cười trầm thấp, Tạ Huyên cùng Tần Quảng vương ngẩng đầu, theo tiếng nhìn lại.

Người tới mặc một bộ xiêm y màu đen, bên hông thả xuống lệnh bài màu vàng, cổ kính uy nghiêm. Mặc dù hắn ta có khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn, nhưng tất cả mọi người chỉ cần nhìn ánh mắt của hắn ta, đều cảm thấy người này đã trải qua tang thương suốt ngàn vạn năm.

Tần Quảng vương giống như đứa trẻ thoát thai từ trong phàm trần, lão luyện lõi đời lại còn có một trái tim hết sức chân thành, mà người này lại giống như bước trên hồng trần, mắt lạnh nhìn xuống những người đứng xem - hoặc là, người nắm quyền.

"Lệ Ôn, ngươi-" Tần Quảng vương "hoắc" mà đứng dậy, sửa sang lại quần áo rối loạn, râu ria trên mặt ông ta bất an mà run rẩy, giống như bí mật lớn của mình bị người quen phát hiện.

"Tiểu cô nương, Tần Quảng vương đại nhân cứ cách trăm năm - hoặc là ngàn năm, tóm lại, lúc nào ông ta nhớ tới việc ngắm nhân gian thì sẽ như vậy, chê cười rồi." Khi Lệ Ôn mỉm cười, cảm giác lạnh lẽo như băng trên người hắn ta nhất thời tan rã, như núi tuyết sụp đổ.

Tạ Huyên thu hồi cánh tay có chút cứng ngắc, tập trung nhìn về phía người áo đen đột nhiên xuất hiện này, tầm mắt của nàng chạm vào ánh mắt tinh khiết vô tình của hắn ta, ý thức được biểu cảm hiền lành của hắn ta chỉ là ngụy trang để kéo gần khoảng cách với người khác.

Nàng biết, trên thực tế người áo đen này cũng không muốn bày ra biểu cảm như vậy, nhếch khóe miệng, nheo mắt lại chỉ là một kiểu lễ tiết ngụy trang. Sở dĩ Tạ Huyên hiểu rõ ánh mắt của hắn ta như thế, bởi vì nàng cảm giác tìm được đồng loại của mình.

Nàng cứ như vậy nhìn thẳng Lệ Ôn, đôi mắt nheo lại như dã thú, nàng cảnh giác hắn ta, cũng muốn tìm cơ hội công kích hắn ta, chiến thắng hắn ta.

Tần Quảng vương không phát hiện Tạ Huyên phía sau đã dường như xông vào lãnh địa biểu cảm của đồng loại, bí mật nhỏ của ông ta bị đồng liêu phát hiện khiến ông ta rất là khẩn trương, vì thế ông ta chỉ có thể lúng túng sờ sờ mũi của mình, luôn miệng nói: "Cái này có gì buồn cười chứ?"

Lệ Ôn giương mắt liếc Tần Quảng vương một cái, gật đầu thăm hỏi, chỉ đi thẳng về phía Tạ Huyên.

Lúc hắn ta tới gần, Tạ Huyên cảm giác mình bị một cỗ lực lượng cực mạnh chiếm lấy, bóp mạnh khiến nàng không thở nổi. Thực lực tu vi của Tần Quảng vương và Phượng Tuân đều không dưới người này, nhưng bọn họ sẽ cố ý thu liễm khí tức của mình để tránh thương tổn đến Tạ Huyên, nhưng Lệ Ôn không có, hắn ta vừa đến đã không chút kiêng kỵ mà biểu hiện sự cường đại của mình.

Tựa hồ là - hắn ta muốn dùng lực lượng cường ngạnh này đè Tạ Huyên, khiến nàng phải thần phục, khiến nàng phải cúi đầu, để nàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ - giống như tội hồn trong ngàn vạn năm qua vào địa ngục Hàn Băng do hắn ta nắm giữ.

Trong nháy mắt, Tạ Huyên cảm giác mình như rơi xuống hầm băng, thắt lưng của nàng không tự chủ được mà thấp xuống, giống như có một khối lệnh bài to lớn như núi đè xuống nàng, hai tay của nàng chống bên người, dùng hết toàn lực mới không làm cho mình ngã quỳ trên mặt đất.

"Lệ Ôn!" Tần Quảng vương phát hiện manh mối, trầm giọng ngăn cản, Lệ Ôn giơ bàn tay lên, hướng phương hướng của hắn ta ấn xuống, ý bảo ông ta đừng lên tiếng.

"Trên Nghiệt Kính đài, nàng ta được phán xét vô tội, cho dù nàng ta là ác quỷ, hiện tại cũng không đến lượt ngươi thực hiện chức trách." Tính tỉnh Tần Quảng vương luôn ôn hòa nhưng lúc này cũng trở nên mạnh mẽ, ông ta không thể nhìn Tạ Huyên bị Sở Giang vương tính tình lạnh lùng này đem về mười tám tầng địa ngục.

"Đưa hình phạt cho một linh hồn nho nhỏ, còn chưa tới phiên ta tự mình ra tay." Sở Giang vương định thần, nhàn nhã xoa xoa cổ tay: "Tôn chủ nói nàng ta muốn học chút pháp thuật quỷ tu, ủy thác chúng ta đến dạy nàng ta."

"Ta ngược lại muốn xem, là người nào dám can đảm muốn trở thành đệ tử của chúng ta--" Sở Giang vương nói đến câu cuối cùng, ngữ khí đã lạnh cứng như băng.

Lúc này Tạ Huyên đã rơi vào một ảo cảnh giống như địa ngục - không, nó chính là địa ngục chân chính, trong chốc lát, dây leo lạnh thấu xương trên mắt cá chân, khí lạnh này chạy khắp tứ chi, trăm xương, giống như muốn đóng băng linh hồn của nàng, nhưng nàng vẫn luôn bảo trì một đường linh thức, chỉ khó khăn nâng đầu ngón tay của mình lên, di chuyển về phía trước.

Nàng cũng không truy cứu đối phương vì sao đột nhiên muốn hạ thủ, trong nhận thức của nàng, đây mới là thế giới bình thường, như sự tồn tại của Phượng Tuân, Tần Quảng vương mới giống giả dối.

Ở trong Hàn ngục này, nàng cố gắng chạy về phía trước, nàng đã trải qua hình phạt còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần, cho nên lúc này nàng giãy dụa thoát ly khỏi tầng địa ngục này, lại ngã vào rừng rậm do lưỡi đao tạo thành. Phong Đô nơi nàng ở lúc trước chỉ là quỷ thành Minh giới theo nghĩa hẹp, trên thực tế, dưới địa giới Minh phủ rộng lớn vô ngần này, còn cất giấu thứ kinh khủng hiểm ác hơn – mười tám tầng địa ngục phán xét ngàn vạn linh hồn.

Vô số lưỡi dao sắc bén đâm vào hồn thể, thương tổn đánh thẳng vào linh hồn này đủ để rất nhiều linh hồn tội ác tày trời khi còn sống quỳ xuống đất kêu rên, nhưng mà Tạ Huyên cắn chặt răng, nàng hiểu được mình không thể mất đi ý thức ở đây, nàng cố gắng cúi đầu xuống, nghiêm túc nghiên cứu cấu tạo lưỡi dao đâm vào thân thể, sau đó dùng phương thức tổn thất nhỏ nhất để mình thoát thân từ dưới lưỡi dao sắc bén, lưỡi dao sắc bén phía sau suýt nữa xé nát hồn thể của nàng, nhưng lại cứng rắn bảo trì một tia hoàn hảo, để nàng có thể đứng thẳng thân thể của mình.

Đây chính là địa ngục của Minh giới sao? Tạ Huyên ngước mắt, xa xa nhìn về phía chân trời, sau khi thoát khỏi địa ngục nhỏ này, hồn thể của nàng lại rơi vào một nơi nắng gắt, đây cũng không phải là ánh mặt trời chân chính, nhưng so với sa mạc nóng nhất nhân gian còn nóng bỏng gấp trăm ngàn lần, Tạ Huyên cảm giác thân thể của mình tựa hồ bắt đầu bị phơi nắng đến nhăn lại, hô hấp của nàng đang bị nhiệt độ cao tước đoạt. Nàng trầm luân trong thống khổ, trong thoáng chốc, lại có khoái ý xông lên đầu - hóa ra người chết trong hồng trần, sẽ phải đến địa ngục này một lần, nếu như nàng gϊếŧ bọn họ, đến lúc đó, bọn họ cũng sẽ nếm được đau khổ như vậy!

Cho nên, không đủ, còn chưa đủ, nàng muốn thưởng thức càng nhiều đau đớn, cảm xúc tham lam chiếm cứ cảm quan, dưới ánh nắng nàng há to miệng hít thở không khí nóng rực.

Hai tay áo Sở Giang vương khép lại, mắt lạnh nhìn Tạ Huyên trầm luân trong địa ngục, hắn ta kinh ngạc vì đến bây giờ nàng vẫn có thể bảo trì ý thức - trước đó không lâu, nghe đồn ở Phong Đô ác quỷ này yếu ớt không chịu nổi, bị mặt trời nhân gian chiếu một cái sẽ tan biến, hiện tại xem ra, dường như cũng không phải là như thế.

Khi nội tâm Tạ Huyên dâng lên khoái ý, hắn ta cũng cảm giác được tâm tình của nàng, trong chốc lát, đồng tử Sở Giang vương đột nhiên co rụt lại.

Mặc dù Tần Quảng vương không nhìn thấy, nhưng ông ta có thể tưởng tượng đã xảy ra cái gì, ông ta lo lắng trùng trùng nói: "Tôn chủ để ngươi ném nàng ta vào sao?"

"Ồ, tôn chủ bảo ta đối xử với nàng ta thật tốt." Sở Giang vương cười híp mắt nói.

"Trời ạ, vậy sao ngươi dám." Tần Quảng vương nhảy dựng lên đấm vài cái vào bả vai Sở Giang vương, lực đạo rất lớn.

"Ta vốn cũng muốn đối xử tốt với nàng ta, tựa như một người thầy hòa ái ở nhân gian." Trên mặt Sở Giang vương lộ ra nụ cười khi mới gặp Tạ Huyên, lúc này hắn ta có vẻ đặc biệt hòa đồng dễ gần: "Nhưng nàng ta - tựa hồ chỉ muốn nhìn thấu sự chân thật của ta."

"Nàng ta muốn thấy thì để cho nàng ta thấy, yên tâm đi, tiểu nha đầu này sẽ không nói cho tôn chủ chuyện này." Ngữ khí Sở Giang vương chắc chắn - hắn ta ngay từ đầu quả thật không có ý định thu Tạ Huyên làm đệ tử, đến lúc đó thực hiện phân phó của Phượng Tuân, tùy tiện dạy nàng chút da lông là được rồi.

Nhưng sau khi nhìn thấy Tạ Huyên, hưng phấn trong lòng hắn ta chợt dâng lên, nàng là sinh vật rất giống bọn họ.

Cũng không biết qua bao lâu, chân của Tạ Huyên đi qua lửa thiêu cho đến cột đồng nóng đỏ, ở cuối nàng nhìn thấy một con mắt mở to, ý thức yếu ớt cứng cỏi chống đỡ nàng đi tới đây, nhưng khi nhìn đến đôi mắt này, nàng đột nhiên hôn mê bất tỉnh.

Sở Giang vương một tay đưa nàng bị tra tấn đến mồ hôi thấm ướt toàn thân trở về Phong Đô.

"Mùng tám tháng sau, đến địa ngục Hàn Băng." Âm hưởng lạnh như băng của hắn ta vang lên trong ý thức Tạ Huyên, điều này có nghĩa là nàng đã thông qua khảo nghiệm của một trong Thập điện Diêm Vương này.

Không phải vì ứng phó với nhiệm vụ của cấp trên, mà là hắn ta thật sự định thu nàng làm đệ tử.

Cùng lúc đó, Tạ Huyên bị hắn ta ném vào trong lòng tướng quân giáp đồng đang thủ thành, tướng quân giáp đồng đột nhiên đỡ lấy "Độc xà" nhỏ này, cảm giác mình bị nhét một củ khoai lang phỏng tay.

"Đại nhân! Cái này... ta không đánh nàng ta hôn mê, tôn chủ tại thượng, cái gì ta cũng không làm!" Tướng quân giáp đồng bất đắc dĩ nói.

Mặc dù không thích Tạ Huyên, nhưng hắn ta vẫn cẩn thận ôm Tạ Huyên qua một bên, im lặng trông coi nàng tỉnh lại.

Lúc Tạ Huyên mở mắt ra, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đã lạnh lẽo dán vào thân thể mình, xa xa, có một đạo ánh sáng màu đen, lóe ra sắc bảy màu.

Là Phượng Tuân sắp trở về, nàng từ xa đã có thể nhận ra hắn.

Đúng như Sở Giang vương dự đoán, Tạ Huyên nhanh chóng chỉnh xiêm y của mình, lại liếʍ đôi môi tái nhợt khô khốc, nàng cố gắng để mình thoạt nhìn như chưa từng chịu qua tra tấn của địa ngục.