Sau khi Phượng Tuân ôm lấy Tạ Huyên, bản thân cũng ngây ngẩn cả người, hắn không ngờ mình lại làm ra chuyện như vậy... Như này thế nào mới tốt.
Hơn nữa hắn phát hiện Tạ Huyên bị hắn ôm trong ngực lại bất động.
Đây đối với Tạ Huyên mà nói đúng là một trải nghiệm hoàn toàn mới, lúc trước khi ý thức của nàng hỗn loạn, Phượng Tuân cũng ôm lấy nàng. Phòng ngừa nàng rơi xuống vực sâu ý thức, đối với nàng mà nói là giam cầm, nhưng hiện tại hắn ôm nàng, là ôm rất chặt.
Cái ôm này tốt hơn bất cứ phép thuật nào.
Phượng Tuân không nhúc nhích, Tạ Huyên cũng yên tĩnh lại, hai người cứ giằng co hồi lâu.
Cho đến khi hơi thở của Phượng Tuân bình phục, từ trong tâm tình khẩn trương thẹn thùng tỉnh táo lại, lúc này hắn mới phát hiện mình lại ôm một vị cô nương lâu như vậy.
"Xin lỗi." Hắn nhanh chóng buông Tạ Huyên ra.
Tạ Huyên vừa thoát khỏi vòng tay của hắn, ánh mắt liền trở nên lạnh như băng, nàng đem sự khẩn trương cứng ngắc vừa rồi của mình quy cho pháp thuật của Phượng Tuân, nhất định là hắn thi triển thuật thần tiên gì đó cho mình, nàng mới có thể không nhúc nhích.
"Phượng Tuân, đây là pháp thuật gì?" Tạ Huyên tìm được chuyện mình cảm thấy hứng thú, đã quên cãi vã vừa rồi, trực tiếp hỏi.
Phượng Tuân đang thay nàng mặc xiêm y, hắn nghe được nghi vấn của nàng, đầu ngón tay dừng lại một chút - nàng lại cảm thấy đây là pháp thuật, như vậy cũng... có chút đáng yêu.
Hắn là người tốt, bình thường cũng không nói dối, hiện tại nổi lên chút tâm tư trêu chọc nàng.
Hắn kiên định gật đầu, hỏi: "Đúng, ngươi muốn học không?"
Tạ Huyên suy nghĩ, nếu nàng có thể học một chiêu rưỡi từ chỗ Phượng Tuân, đến lúc đó về nhân gian cũng có thêm chút thủ đoạn để báo thù.
Vì thế nàng ngây ngốc gật đầu.
Ngón tay Phượng Tuân gập lại, nhẹ nhàng gõ lên trán nàng. Trong nháy mắt, hắn phục hồi tinh thần, nhớ tới mình không nên trêu chọc nàng như thế. Vì thế hắn thu liễm thần sắc, trên mặt lại hàm chứa sự nhàn nhạt, mỉm cười từ bi, điều này khiến hắn thoạt nhìn lại giống tiểu thần tiên thương xót trước đó không lâu - mà không phải là thiếu niên khẩn trương lại luống cuống ôm lấy Tạ Huyên.
"Lừa ngươi đấy, đây không phải pháp thuật, là cái ôm biểu đạt thiện ý của con người." Hắn nghiêm túc giải thích với Tạ Huyên.
Lúc này Tạ Huyên không tin hắn, nàng cho rằng hắn đang lừa quỷ, liền vẫn cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, nàng đang nhớ lại tất cả chi tiết Phượng Tuân ôm nàng vừa rồi, hắn không nói cho nàng biết, chẳng lẽ nàng thể không học sao?
Lúc này Phượng Tuân đã quay người lại, hắn gấp chiếc khăn trắng dính máu trong tay lại cất đi, nước nóng trên bàn đã ấm, Tạ Huyên còn chưa uống nó, cũng may hiện tại nàng cũng khôi phục được chút ít.
Hắn đang tự hỏi chuyện của mình, nghe được phía sau truyền đến tiếng sột soạt cũng không để ý, hắn chỉ nghĩ lát nữa còn phải đi tìm Tần Quảng vương một chuyến, bảo ông ta về sau ít để Tạ Huyên nhìn nhân gian.
Lúc này Tạ Huyên đã từ trên giường bật dậy, nàng bày ra tư thái như đi săn, nàng thật sự định dùng pháp thuật này để "công kích" Phượng Tuân.
Vì thế, nàng mở rộng hai tay, trực tiếp từ phía sau nhào tới trên người Phượng Tuân, dùng thân thể gầy yếu của mình ôm lấy hắn.
Cái ôm này đối với hai bên mà nói đều giống như ma chú, hai tay Phượng Tuân bưng chén trà cứng đờ, hắn cũng dừng lại tất cả động tác giống như Tạ Huyên trước đó không lâu.
Nàng rất nhẹ, cứ như vậy rơi phía sau nàng, như là chim bay đậu.
Tạ Huyên rất đắc ý, mắt thấy phản ứng của Phượng Tuân, nàng tự cho là "pháp thuật" nàng học được có hiệu quả.
"Phượng Tuân, ngươi không dạy ta, ta sẽ tự học." Ngược lại nàng có chút vui vẻ, bên môi nhếch lên độ cong nhàn nhạt - nàng không biết đây là cười, chỉ là loại cảm xúc này tác động đến khuôn mặt nàng bắt đầu làm ra biểu tình.
Lần đầu tiên Phượng Tuân thấy linh hồn ngốc như thế, hắn cúi đầu nhìn tay Tạ Huyên quấn quanh người hắn, nhẹ nhàng thở dài.
Thôi, vẫn thuận theo nàng vậy, càng phủ nhận nàng càng cho là thật, cho tới bây giờ nàng cũng không nghe lời hắn.
"Học không tồi." Hắn thẳng lưng nhẹ giọng nói.
Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ quỷ thủ màu đen đã ửng đỏ, chút màu đỏ nhạt mông lung này lan tràn đến chóp tai, ngữ điệu nói chuyện của hắn vẫn hòa hoãn trầm tĩnh.
"Pháp thuật này rất nguy hiểm, sau này đừng dùng bên ngoài." Theo thói quen, hắn dạy Tạ Huyên đạo lý, lại quên rằng nàng chưa bao giờ nghe lời hắn.
Tạ Huyên gác cằm lên vai hắn, ngón tay không an phận gãi gãi cằm hắn, thanh âm mềm mại lại giảo hoạt vang lên bên tai hắn.
"Phượng Tuân, ngươi chờ đi, ta muốn đại khai sát giới ở Phong Đô." Trong lòng nàng nói như vậy nhưng ngoài miệng lại nhẹ giọng nói: "Được."
Cổ họng Phượng Tuân hơi giật giật, hắn không hề gạt tay Tạ Huyên ra.
Hồi lâu, Tạ Huyên tự nhận là nàng đã giam cầm Phượng Tuân đủ lâu, nàng mới buông hắn ra, lúc hắn rời khỏi phòng, bước chân có chút bối rối.
-
Tần Quảng vương ở trong phủ thở dài vài tiếng, lần trước ông ta mang Tạ Huyên đến Nghiệt Kính đài, làm hại nàng suýt nữa hồn thể tán loạn, việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Nói nhỏ hơn, Tạ Huyên là ác quỷ không có tên trong sổ sinh tử, hồn thể nàng tán loạn cũng chết không đáng tiếc. Nhưng nói lớn hơn, người này là linh hồn Phong Đô Quỷ vương muốn độ hóa, cứ như vậy hại nàng suýt nữa hồn phi phách tán, thật sự là tội ác tày trời.
Tần Quảng vương lấy tay che mặt, vuốt một chút, Phượng Tuân không tới phạt ông ta, nói rõ việc này cứ như vậy bỏ qua - dù sao, ánh mắt kia của nhân gian là Tạ Huyên cố ý muốn nhìn, không trách lên đầu Tần Quảng vương được, nhưng chỉ có chính ông ta biết, lúc trước ông ta đưa Tạ Huyên đi Nghiệt Kính đài cũng không phải muốn hoàn thành tâm nguyện của nàng, mà là xuất phát từ lòng hiếu kỳ ích kỷ của mình.
Nhân gian quá lớn, ngàn vạn sinh linh nhiều biết bao, Tần Quảng vương quản Minh giới quá lâu, thời gian dài, đối với một linh hồn cụ thể trong đó cũng không còn có lòng từ bi.
Trải qua chuyện của Tạ Huyên lần trước, ngược lại ông ta muốn đi cầu Nại Hà xem một chút.
Tần Quảng vương cởi miện phục, thay quần áo vải bố mà lão giả bình thường đều mặc, bên hông treo một bầu rượu, đi vào trong tuyết lớn Phong Đô.
Cầu Nại Hà, nước sông Vong Xuyên chảy xuôi, bờ bên kia là Phong Đô mênh mông vô bờ, tướng quân giáp đồng trông coi Minh giới đứng với tư thế uy nghiêm, rìu lớn trong tay tản ra hàn quang bức người.
Sinh tử trong đó, nhiều nhất là ly hợp bi hoan, trong một ngày, Tần Quảng vương nhìn thấy người già lớn tuổi tiễn đưa đứa trẻ trẻ tuổi. Nhìn thấy tình nhân lập lời thề gắn bó cả đời âm dương cách biệt; thấy tiểu quan địa phương vì dân chờ lệnh mà bôn ba ngàn dặm vào kinh, lại bị hãm hại oan uổng rơi vào lao ngục, cuối cùng một cái đầu lăn xuống pháp trường. Nhìn thấy ác nhân bị gϊếŧ, vạn người vui mừng... Ông ta cũng nhìn thấy những con cá trên biển bơi ngược dòng trở về nơi sinh ra để giao phối đẻ trứng rồi phải chết vào ngày xuân, nhìn thấy cỏ cây sinh trưởng trong hang động đuổi theo ánh mặt trời, dây leo sinh trưởng điên cuồng nhưng đến khi tiếp xúc ánh sáng, trong nháy mắt héo rũ chết hết.
Tần Quảng vương ngồi ở bên cầu Nại Hà than thở, ông ta không phải thần linh trời sinh, ở rất nhiều năm trước đây, ông ta tựa hồ cũng hành tẩu ở nhân gian như vậy, uống rượu ngon tự ủ treo bên hông. Ông ta tựa hồ nhớ tới bản thân ở trên hư không đã lâu, không hề xem nguyên nhân ở nhân gian, sinh tử là khổ nhất, đối với một vị thần như ông ta mà nói, quá nhiều cảm xúc sẽ ảnh hưởng công bằng của Minh giới.
Có lẽ, ông ta hẳn là giống Nghiệt Kính đài, trở thành một đồ vật lạnh như băng, chỉ là một chiếc máy công bằng, thực hiện chức trách của mình, Tần Quảng vương nghĩ.
Ông ta sờ sờ bầu rượu bên hông, còn muốn uống rượu, lại phát hiện bầu rượu mình vớt lên trống rỗng, ông ta đã uống sạch rượu lâu năm này.
Trong thoáng chốc, ông ta lại nhớ tới rượu ngon Tạ Huyên tặng lúc trước, vò rượu kia xuất phát từ tay Phượng Tuân, quả nhiên là mùi thơm ngào ngạt, khiến người ta say mê.
Không có rượu, Tần Quảng vương lẻ loi ngồi ở trước cầu Nại Hà, thân thể già nua còng xuống có vẻ hơi cô đơn.
Trong tuyết lớn bay lả tả, Tạ Huyên đứng bên ngoài thành Phong Đô, kiễng chân ước lượng hình thể tướng quân giáp đồng thủ thành một chút. Không được, tứ đồ chơi này quá lớn, không dễ ôm, Tạ Huyên quyết định buông tha mục tiêu đầu tiên của nàng.
Tướng quân giáp đồng nhìn thấy Tạ Huyên, tức giận đến mức hồn đăng trong thân thể sáng lên vài phần, lần trước chính nàng bỏ mộng xà vào trong thân thể của hắn ta, làm hại hồn đăng của hắn ta suýt nữa vỡ nát, không nghĩ tới tôn chủ anh minh lại cứu nàng lên.
Hắn ta chỉ trợn mắt nhìn Tạ Huyên đi xa, vẫn canh giữ tại chỗ, giữ vững chức trách của mình.
Tạ Huyên ở ngoài thành Phong Đô thấy được một thân ảnh quen thuộc, là Tần Quảng vương, lão đầu họ Tần tên Quảng Vương.
Lão già đáng ghét này, nàng nghĩ.
Tạ Huyên nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Tần Quảng vương - nàng đang cố gắng rón rén không khiến con mồi chú ý. Tần Quảng vương vẫn còn đau lòng, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tạ Huyên cũng không có phản ứng gì - đây là ác quỷ Phượng Tuân muốn cứu, trong Minh giới, nàng muốn đi đâu thì đi, ông ta quản nàng làm cái gì?
"Tiểu quỷ, là ngươi à..." Tần Quảng vương thở dài nói liên miên cằn nhằn hỏi, giống một người già bình thường: "Lúc trước hồn thể tán loạn đã khôi phục rồi sao? Lần trước nếu biết nhân goan nguy hiểm thì đã không đi xem rồi, tôn chủ sẽ không thả ngươi ra ngoài tác quái..."
Tạ Huyên nghe ông ta nói mà phiền lòng, chuẩn bị trực tiếp ra tay, chỉ khom người, ngồi ở bên cạnh ông ta, vươn cánh tay ôm một cái, liền ôm lão già buồn bã này giữa khuỷu tay của mình.
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy có chút kỳ quái, ôm một người già buồn bã, trên mặt còn mang theo bọt nước không biết từ đâu, so với cảm giác ôm Phượng Tuân không giống nhau.
Tần Quảng vương làm Diêm vương Minh giới đã lâu, đây là lần đầu tiên sau vạn năm có người an ủi ông ta như vậy, phải biết rằng, trước kia ông ta buồn bã là khi ôm sổ sinh tử khóc.
"Tiểu ác quỷ, ngươi-" Tần Quảng vương sửng sốt một chút.
Tạ Huyên còn tưởng rằng pháp thuật mình học được không có hiệu quả, vì thế nàng mạnh mẽ ấn đầu Tần Quảng vương lên vai.
"Ài-" Trên mặt Tần Quảng vương thở dài, lại nghĩ tới bản thân nhìn thấy nhân gian, lúc này được Tạ Huyên ôm cũng đủ để chữa khỏi rất nhiều cảm xúc bi thương của ông ta - ngươi xem, ngay cả một ác quỷ cũng đến an ủi ngươi.
Ông ta bi thương, dứt khoát kéo tay áo Tạ Huyên, dùng sức lau nước mắt, trong lòng nghĩ nếu lúc này mình có cháu gái, nhất định cũng bằng tuổi nàng.