Chương 2: Đao thứ hai

Phong Đô.

Tần Quảng vương đang ngủ thì bị tin tức bất thình lình đánh thức.

"Tôn chủ vớt một nữ quỷ không có tên trên sổ sinh tử từ trong biển máu lên?" Tần Quảng vương xoay người ngồi dậy, bàn tay xoay một vòng, một cuốn quyển trục cổ xưa liền xuất hiện trên lòng bàn tay ông ta.

Dùng nước miếng nhuận nhuận đầu ngón tay, Tần Quảng vương nhanh chóng lật sổ sinh tử, ý đồ từ bên trong tìm được tên của nữ quỷ kia - phải biết rằng, vị quỷ vương mới nhậm chức Phong Đô tên là Phượng Tuân này trước đó không lâu khi cứu quân hồn trên chiến trường cổ Ngoại vực về thì phát hiện ông ta có một đoạn sổ sinh tử bị mất.

Phượng Tuân không phạt ông ta, nhưng chính Tần Quảng vương cũng rất áy náy, ông ta đoán là mình cùng tiểu thần nào đó uống rượu quên chuyện, sổ sinh tử bị rớt một trang cũng không để ý.

Nhưng lúc này, ông ta xác nhận ghi chép trên sổ sinh tử không có vấn đề, như vậy nữ quỷ này chính là sinh mệnh sinh ra từ quy tắc đối nghịch thiên địa, nhân gian có rất nhiều tà tu am hiểu chế tạo oán hồn như vậy. Sinh mệnh không phải do năng lượng thiên địa dựng dục đều có một tính chung - chúng lạnh như băng, không có bất kỳ cảm tình gì, chỉ là sinh vật dựa vào bản năng thúc đẩy, mà cảm xúc thúc đẩy bọn họ hành động thường thường là hận thù.

Minh giới chưa bao giờ thu quỷ hồn như vậy, những ác quỷ kia so với ác hồn của người sống tội ác tày trời còn đáng sợ hơn, chúng không có khả năng độ hóa. Cho dù lột da chúng trăm ngàn tầng, cắt lưỡi nhổ răng, đi núi đao vượt biển lửa... mọi hình phạt cũng không thể khiến chúng sám hối tội ác của mình.

Trăm ngàn năm qua, lần đầu tiên Minh giới gặp phải ác quỷ như vậy, thứ như vậy nên ném tới biển máu tiêu hủy triệt để.

--

Lúc Phượng Tuân ôm Tạ Huyên còn chưa buông miệng đi vào Phong Đô, Tần Quảng vương đã mặc miện phục đỏ thẫm, cầm ngọc hốt trong tay chờ ở đây.

"Tôn chủ." Tần Quảng vương thi lễ, tầm mắt ôn hòa hiền lành của ông ta rơi trên người Tạ Huyên, chợt trở nên ngưng trệ lạnh như băng: "Ngài cũng biết quỷ vô danh ở nhân gian tồn tại như thế nào."

"Ừ." Phượng Tuân khẽ gật đầu, đây là lần đầu tiên hắn gặp quỷ hồn không có tên, đúng như Tần Quảng vương chỉ, bọn họ không hề hiền lành.

Hiện tại "Độc xà" nhỏ còn đang cắn cổ hắn, trong lực đạo của nàng khi hôn mê càng lúc càng lớn, nếu hắn là hồn thể bình thường, nhất định đã bị nàng cắn rách một đạo tàn hồn.

"Vật như thế, không nên lưu lại nhân gian." Tần Quảng vương nghiêm mặt nói.

"Nơi này không phải Minh phủ sao?" Phượng Tuân hỏi ngược lại, khóe môi hắn vẫn mím cuối cùng hàm chứa một tia cười yếu ớt, tựa hồ bị lời Tần Quảng vương nói làm chọc cười.

Tần Quảng vương liên tục thở dài, than vị tiểu thần tiên Thượng giới này quá trẻ tuổi ngây thơ, nghĩ đến cũng chỉ có nơi xuất trần không tỳ vết như Thần giới mới có thể sinh ra một vị tiểu thần tiên không biết nhân gian hiểm ác như vậy.

Phượng Tuân đến Minh giới còn chưa lâu, Phong Đô trước đó cũng chưa có Quỷ vương, Thập điện Diêm vương mỗi người một chức quản lý Minh giới, hắn thình lình xuất hiện cũng không khiến cho mười vị Diêm Vương cảm thấy bất mãn, bởi vì năng lực của Phượng Tuân rất mạnh, giống như phụ thân của hắn, trời sinh hắn để làm người lãnh đạo.

Quỷ vương trẻ tuổi ôm ác quỷ vớt ra từ trong biển máu đi xa, hắn không để cho người khác đến giúp nàng, bởi vì hắn biết nàng cực kỳ nguy hiểm. Tướng quân giáp đồng canh giữ bên ngoài Phong Đô là hộ quốc đại tướng quân vạn năm trước, sau khi chết bị phong ấn ở chiến trường cổ bên ngoài Quỷ vực, vì sổ sinh tử bị mất, vạn năm không được độ hóa, hàm oán thành ma, làm hại Minh giới, từng là đại ma danh chấn tứ phương, không nghĩ tới một vị yêu ma cường đại như vậy cũng bị nàng làm bị thương, suýt nữa nát hồn đăng.

——

Tạ Huyên chưa bao giờ nằm mơ, lúc nàng rơi vào hôn mê, hình ảnh quanh quẩn trong đầu là ánh sáng mơ hồ vặn vẹo, hoa nở rộ bên ngoài l*иg giam, váy trắng mỏng manh dưới ánh mặt trời là ánh sáng duy nhất trong màu nền đen tối kia, nàng chán ghét loại ánh sáng này, vươn tay muốn phá nát ánh sáng, lại bị ánh mặt trời thiêu đốt đến mức mười ngón tay thối rữa.

"Đau quá... Ta rất hâm mộ bọn họ, ta... Ta cũng muốn ra ngoài xem..." Nhứ ngữ trong bóng tối khiến nàng phấn chấn, tiếp tục đi về phía ánh sáng, thân hình gầy gò lại bị ánh sáng chói mắt hòa tan, âm thanh gào khóc thống khổ trong cơ thể càng lúc càng lớn, Tạ Huyên đè giọng nói này xuống, tự mình cảm thụ ánh sáng đau đớn từ trên trời rơi xuống này.

Nàng cắn chặt răng, lại cảm giác đầu răng của mình tựa hồ hàm chứa thứ gì đó mềm dẻo, nàng ra sức muốn nhai nát nó - tựa như cắn nát vảy rắn độc kia, nhưng nàng cảm giác được một lực lượng mênh mông như đại dương bao la, dịu dàng ngăn cản thương tổn của nàng.

Vì sao không cắn nát được, dựa vào đâu hắn có thể được dùng cơ thể mạnh mẽ đó, dựa vào đâu bản thân mỗi lần thấy ánh sáng lại cực kỳ yếu?

Ngón tay Tạ Huyên đặt ở đầu vai Phượng Tuân, dùng sức siết chặt nhưng vẫn không cách nào thương tổn hắn, nàng tức giận đến phát ra âm thanh hừ hừ ở cổ họng.

Tuyết ở Phong Đô chưa rơi hết nhưng cuối cùng cũng có chút ánh sáng, ánh mặt trời thưa thớt chiếu vào trong lầu các, dưới khuôn mặt quỷ hơi gục xuống lộ ra một chút ánh sáng bất đắc dĩ, Phượng Tuân nhẹ nhàng tháo tay Tạ Huyên đặt trên vai mình xuống, thần lực mạnh mẽ rót vào hồn thể của nàng, chữa trị phần tổn thương do biển máu vừa rồi.

Tạ Huyên từ trong ác mộng bị đánh thức, nàng mở mắt đã nhìn thấy cổ Phượng Tuân, hoàn mỹ như điêu khắc, bên cạnh cổ họng hơi nhô ra có dấu răng nhợt nhạt, nàng cảm giác được có một loại lực lượng ủ dột như núi biển đang áp chế nàng.

Cảm giác lực lượng này khiến người ta sợ hãi, trời sinh đã có thể khiến người ta thần phục, mà nàng lại cố tình ngẩng đầu nhìn dưới sự áp chế của thần lực này, hung tợn đối diện với Phượng Tuân.

Người trước mắt đeo một bộ mặt nạ quỷ thủ, từ dưới ánh sáng lạnh lẽo của quỷ thủ lộ ra nửa khuôn mặt tao nhã sơ lãng, dọc theo đường cong hàm dưới kéo dài lên trên, có thể tưởng tượng ra một khuôn mặt tuấn lãng, hoàn mỹ.

Nàng chán ghét sự hoàn mỹ, dưới mặt nạ này nhất định cất giấu một bộ mặt quỷ dữ tợn hơn, giống như nàng vậy, trên thế giới này làm sao có thể có người hoàn hảo không tỳ vết?

Tạ Huyên dứt khoát vươn tay ra, muốn trực tiếp tháo mặt nạ quỷ thủ xuống, Phượng Tuân hơi kinh hãi, bắt được cổ tay của nàng, đầu ngón tay của nàng treo trước mắt khẽ run, tái nhợt gần như trong suốt, trên cổ tay xuất hiện dây thừng đỏ cũ kỹ, một viên ngọc thạch cũ kỹ hiu quạnh lay động.

"Tạ Huyên?" Hắn buông nàng ra, đặt bên giường, nghiêng người dời tầm mắt, trong biển máu lật qua mấy lần, gần như quần áo của nàng đã rách rưới.

Tạ Huyên nhớ rõ tên mình, nàng bị hắn túm tay, không thể nhúc nhích, chỉ có thể tức giận gật đầu.

Chờ đi, chờ nàng tìm được con rắn nhỏ ngậm trong miệng kia, cũng sẽ cho hắn nếm thử lợi hại! Nàng nghĩ như thế, đầu lưỡi trong miệng quét một cái, lại không tìm được đồng bọn nhỏ cùng mình tới Minh giới.

Đầu lưỡi của nàng chống vào thịt mềm bên trong gò má, phồng má, mục đích ác độc rõ ràng.

"Con mộng xà kia à?" Phượng Tuân mở miệng, đôi môi mỏng hàm chứa ý cười nhàn nhạt: "Linh hồn của chim, thú, trùng, ngư sẽ có người đưa nó đi luân hồi."

Ngay cả con rắn kia cũng được ghi chép trong sổ sinh tử, Tạ Huyên lại không có.

"Nó là do ta bắt-" Tạ Huyên muốn biểu đạt như vậy, nhưng còn chưa học được ngôn ngữ của nhân loại, nàng chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ.

"Nó là của ngươi?" Vậy mà Phượng Tuân có thể nghe hiểu ý của nàng từ ngữ điệu hàm hồ cao thấp.

Đương nhiên là của nàng! Nàng tự cắn đó! Nàng dùng nó ám toán đao phủ hành hình, còn có mấy gã to lớn canh gác bên ngoài thành.

"Nó hận ngươi." Phượng Tuân thu tay về, nâng mặt nạ quỷ thủ của mình lên.

Ta cũng hận nó - Tạ Huyên tiếp tục phát ra âm thanh ú ớ.

Mặt nạ quỷ thủ gục xuống, tầm mắt nhu hòa kiên định của Phượng Tuân rơi trên người Tạ Huyên, ánh mắt chăm chú của hắn mang theo thần tính thương xót, tầm mắt lướt qua đường cong thân thể trần trụi của nàng cũng không có chút ý làm nũng.

Hắn chỉ đơn thuần quan sát ác quỷ hiếm lạ mà Minh giới trăm ngàn năm mới gặp một lần, thuận đường may cho nàng một bộ quần áo vừa người.

"Xoạt-" Xiêm y nặng nề rơi xuống, phát ra tiếng vang rõ ràng, trước người Tạ Huyên hạ xuống một bộ quần áo trắng, hình thức của nó cổ xưa đơn giản, nhưng cuối làn váy có ánh sáng bảy màu hiện lên - mặc dù Phượng Tuân cố gắng che giấu, bộ quần áo dùng lông đuôi của hắn chế tác vẫn tiết lộ một chút bí mật về bản thể chủng tộc của hắn.

Cũng may Tạ Huyên không có kiến thức gì, nàng không nhìn ra.

Nàng kéo quần áo qua, muốn xé nát váy thường của nhân loại, nhưng bất luận như thế nào, nàng nghiến răng nghiến lợi dùng hết toàn lực, váy trắng vẫn không tổn hao chút nào.

Nàng ghét váy trắng.

"Nếu kéo mãi không hỏng thì mặc vào." Lúc này Phượng Tuân đã lui ra ngoài bình phong, giọng nói ôn nhuận trầm thấp của hắn truyền đến, nhưng đột nhiên ngượng ngùng dừng lại: "Cô nương..."

Hắn suy nghĩ một lát, cuối cùng nói một câu vô nghĩa: "Cô nương, ngươi là một cô nương."

Trong những năm tháng dài đằng đẵng của hắn, hắn rất ít khi tiếp xúc với người ngoài, lúc ở chung với người khác phái lại càng... gần như không có, cho nên lúc này mới có vẻ hơi vụng về.

Tạ Huyên ném váy trắng ra ngoài bình phong, phẫn hận nhìn chằm chằm vào hình bóng cao lớn của hắn sau bình phong, muốn nói chuyện nhưng lại không biết điều động dây thanh quản và đầu lưỡi của mình như thế nào để phát ra âm tiết một cách logic.

Vì thế, nàng lại chỉ có thể ú ú ớ ớ kêu vài tiếng.

Quả thật Phượng Tuân nghe hiểu.

"Không thích màu trắng?" Hắn bừng tỉnh, lúc hắn ở Thượng giới, những thần nữ kia đều thích xiêm y màu này, cho nên hắn mới chọn màu này.

Hắn lại đổi màu tương phản với màu trắng cho nàng, đây cũng là màu nền của Minh giới.

Quần áo thuần đen được gấp lại, lần nữa đặt trước mặt nàng, Tạ Huyên cẩn thận vén góc áo lên, nàng luôn cảm thấy nơi này sẽ chui ra một thứ nguy hiểm.

Nhưng không có, chiếc váy này tản ra một loại hơi thở ấm áp, giống như ánh mặt trời sau giờ ngọ, mềm mại ôn hòa, chỗ làn váy hơi chập chờn lưu quang bảy màu thánh khiết bình yên, tựa hồ đang trấn an linh hồn của nàng.

Tạ Huyên cúi đầu nhét đầu mình vào trong quần áo, nàng đang tự hỏi ý nghĩa của cô nương, không ai gọi nàng như vậy.

Còn nữa, người canh giữ bên ngoài kia rất mạnh, nàng không thể thoát khỏi tay hắn, hắn muốn nàng... làm cái gì đây?

Tạ Huyên khoanh chân ngồi bên giường, nhìn chằm chằm thân ảnh Phượng Tuân, mãi đến hồi lâu sau, hắn hỏi nàng: "Mặc xong chưa?"

Tạ Huyên trầm mặc, nàng không muốn đáp lại hắn.

Phượng Tuân đợi hồi lâu, mới vòng qua phía sau bình phong, hắn và đôi mắt trống rỗng hờ hững của Tạ Huyên nhìn nhau trong chớp mắt, sau đó tầm mắt dời xuống, có thêm một tia bất đắc dĩ.

"Ngay cả quần áo cũng không biết mặc?" Hắn hỏi.

Tạ Huyên mặc váy đen trên người lung tung, dưới cái đầu rối tung là quần áo hỗn loạn - Phượng Tuân nhớ tới hồi trước khi chưa hóa hình, mỗi sáng sớm đều phải tỉ mỉ chải lông đuôi của mình, đây là lần đầu tiên hắn thấy lông vũ của hắn trở nên lộn xộn như vậy.

Nàng không hề cùng hắn trao đổi, nhưng Phượng Tuân cực kỳ kiên nhẫn, hắn có sinh mệnh dài lâu, cũng không ngại lãng phí thời gian của mình trên người một ác quỷ nho nhỏ như nàng.

Vải đen rơi trước mặt nạ quỷ thủ, hắn che khuất tầm mắt có thể mạo phạm của mình, cúi người cởi bỏ dây lụa trước váy thường, dùng trình tự chính xác mặc cho nàng nàng bộ quần áo thuộc về nhân loại này.

Tạ Huyên ngẩn ra một lúc, dưới sắc mạnh của hắn, nàng không thể cử động. Nàng nắm chặt tay, cổ họng phát ra âm thanh mơ hồ.

Khi hắn nâng cành tay nàng lên để khoác áo ngoài, nàng ú ớ nói một câu-

"Ta không phải người."