Chương 13: Đao thứ mười ba

Nàng chạm vào chiếc má lúm đồng tiền của hắn bằng đầu ngón tay lạnh giá, như thể giữ lại những bông tuyết rơi từ trên trời. Nhiệt độ cơ thể của nàng không khác gì với băng tuyết, nhưng thân nhiệt của Phượng Tuân đã làm tan chảy những bông tuyết ấy, khiến ngay cả Tạ Huyên cũng cảm nhận được chút ấm áp.

“Ta phát hiện ra.” Tạ Huyên tiến lại gần Phượng Tuân, người vẫn cứng ngắc, chăm chú nhìn vào đôi mắt đào đẹp mê hồn của hắn: “Phượng Tuân, lúc bình thường khi ngươi cười, trên má không có cái lúm này.”

Phượng Tuân: “..." Ngay cả nụ cười giả của ta cũng bị ngươi phát hiện.

Hắn mỉm cười gật đầu, lúm đồng tiền nhẹ nhàng trên mặt vẫn chưa biến mất.

“Đây có phải là biểu tượng của sự thật không?” Tạ Huyên hỏi.

“Có thể là vậy?” Hắn kiên nhẫn trả lời câu hỏi hài hước của nàng.

“Giả dối.” Tạ Huyên hừ lạnh một tiếng, rút tay lại.

Nụ cười bên môi Phượng Tuân có chút bất lực: “Tạ Huyên, ngươi có thể cười với ta một cái không?”

Tạ Huyên bĩu môi nói: “Ta không biết cười.”

Chẳng bao lâu trước đây, nàng vừa mới nở một nụ cười ngọt ngào, hiền lành với một người của gia tộc mà mình ghét, nhưng nàng lại không thể giả dối trước mặt hắn, như thể bị ngọn lửa thật sự thiêu đốt - trở thành một người trần trụi.

Phượng Tuân ôm lấy kiếm trúc trong tay, nhìn Tạ Huyên đi vào trong nhà, hắn đơn độc đứng trong sân nhỏ đầy tuyết, không biết đang nghĩ gì.

Tạ Huyên ở trên tầng hai, mở cửa sổ ra, nàng thò nửa người ra ngoài, nghĩ rằng có lẽ mình nên hiểu thêm về hắn, dù sao - biết mình biết người, trăm trận trăm thắng.

Vì vậy nàng hỏi: “Phượng Tuân, ngươi bao nhiêu tuổi?”

Ngón tay Phượng Tuân đặt lên kiếm trúc, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Mười chín.”

“Ngươi lừa ta, nhất định ngươi là một vị thần già ở trên trời.” Tạ Huyên không tin rằng có người mười chín tuổi mà sức mạnh mạnh mẽ như vậy, cho dù huyết mạch có quý tộc cũng không thể nào.

Phượng Tuân có chút bất lực nghiêng đầu nhìn, mặt hắn mang chiếc mặt nạ quỷ thủ phát ra ánh sáng lạnh lẽo, điều này làm giảm đi cảm giác mềm mại như thông xanh của tuổi trẻ.

“Có thể tháo mặt nạ ra không?” Tạ Huyên hỏi với vẻ trầm tư.

“Không thể.” Hắn nhẹ nhàng từ chối yêu cầu của nàng.

“Ngươi xấu xí lắm sao?” Tạ Huyên chế nhạo.

“Cũng không đến nỗi xấu.” Phượng Tuân bình tĩnh trả lời.

“Quỷ quái!” Tạ Huyên nói lớn.

Phượng Tuân chỉ cười nhẹ, bình tĩnh nhìn nàng, không vì những lời chế nhạo của nàng mà cảm thấy xúc động.

Tạ Huyên có chút không vui, bĩu môi nhìn hắn rất lâu, nàng không ghét hắn mà chỉ muốn chọc hắn tức giận, xem liệu hắn có thể thể hiện biểu cảm gì khác ngoài nụ cười.

Nhưng kế hoạch của nàng thất bại, giờ đây lại khiến nàng tức giận.

Nhìn thấy ánh mắt đầy oán giận của Tạ Huyên, Phượng Tuân bất đắc dĩ hỏi: “Tạ Huyên, lại sao vậy? Ngoài điều này không thể đáp ứng, những yêu cầu khác cứ việc nói.”

Tạ Huyên vẫn chăm chú nhìn hắn.

Phượng Tuân đầu hàng: “Khi nào ngươi tu luyện đến giai đoạn hồn kén, ta sẽ tháo ra, được không?”

Tạ Huyên đếm ngón tay nhớ lại những cấp độ quỷ tu mà Lệ Ôn đã dạy cho nàng, hồn ngưng, hồn hạch, hồn kén… có vẻ cũng không quá xa, vì vậy nàng gật đầu.

Thiếu niên đứng trong sân bay lên, nhẹ nhàng đáp xuống bệ cửa sổ của nàng, giống như một chú chim nhẹ nhàng hạ cánh.

Phượng Tuân nửa quỳ đưa tay về phía nàng: “Móc nghoéo.”

Ngón tay của Tạ Huyên lúng túng vặn vẹo rất lâu nhưng vẫn không thể tạo ra động tác móc nghoéo, ngược lại, một vài ngón tay của nàng bị xoắn lại, một lúc không thể rút ra được.

Phượng Tuân nắm lấy hai tay nàng, lần lượt đưa những ngón tay bị kẹt của nàng ra: “Có vẻ như, ta còn nhiều thứ phải dạy ngươi.”

“Ta biết mà—” Tạ Huyên bỗng nhiên nói nhỏ, nàng nhớ động tác móc nghoéo, sau khi ý thức trở nên rõ ràng, cuối cùng nàng cũng bắt đầu ghép lại những hình ảnh hỗn loạn trong ký ức.

“Là ngón út hay ngón cái, sao lại dính chặt vào nhau như vậy…” Nàng lẩm bẩm.

Ngón tay út của Phượng Tuân quấn quanh ngón út của nàng: “Là ngón út.”

“Ngón út móc vào, ngón cái dính lại, móc nghoéo.” Hắn nói với sự kiên nhẫn.

Bỗng nhiên Tạ Huyên mở to mắt, nàng ngẩng đầu nhìn hắn ngẩn ngơ, những lời nói tương tự trong ký ức chồng chéo lên nhau, nàng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay Phượng Tuân.

Những lời của Phượng Tuân gợi nhớ lại ký ức vụn vỡ, nàng nhớ rằng chủ nhân của giọng nói đó đã chết, nàng ngã xuống một vũng máu, có người lắc vai nàng đã mất sinh khí, cầm cái gì đó dính đầy máu… có thể là một món đồ chơi cho trẻ con.

“Tại sao lại tặng cho nàng ta?” Cô bé nhỏ nhắn không buông tha hỏi: “Tại sao, tại sao, tại sao? Ngươi là ám vệ của ta, ngươi là của ta, tất cả mọi thứ của ngươi đều là của ta, không có sự cho phép của ta, ngươi có quyền gì tặng nàng ta đồ?”

Bàn tay buông thõng bên cạnh nắm chặt, móng tay cắm vào thịt, trong lòng bàn tay vừa mới hình thành của nàng bắt đầu nhỏ giọt máu.

Du͙© vọиɠ muốn hủy diệt tất cả lại xông lên đầu, đầu ngón tay Tạ Huyên run rẩy, nàng muốn xé nát nàng ta, gϊếŧ chết nàng ta - bất kể giá nào.

Phượng Tuân đỡ lấy thân thể ngã xuống của nàng, máu trong tay vấy lên quần áo màu đen, hắn vừa chạm vào liền cảm giác được dính đầy tay, cúi đầu nhìn kỹ, màu đỏ sẫm dính đầy kẽ tay.

Bị nhốt trong ý thức hỗn độn, Tạ Huyên gắt gao ôm lấy thân thể ấm áp của hắn, dường như nàng biến Phượng Tuân trở thành người đã chết trong trí nhớ, tiếng kêu nhỏ vụn từ trong miệng phun ra.

"Cận Nương..." Nàng nhẹ giọng gọi.

Phượng Tuân không nghe rõ, chỉ nghe thấy một chữ "Nương", liền kiên nhẫn vỗ vai nàng an ủi, nói ra những lời không biết gọi là gì, tự cho là có thể làm cho nàng vui vẻ: "Không sao, ta cũng không có mẹ, không phải vẫn còn sống tốt sao."

Tạ Huyên không nghe thấy hắn luống cuống nói loạn, nàng chỉ tựa vào vai hắn, thật sự coi hắn là người trong trí nhớ.

"Ta hận ngươi, ghét ngươi..." Trong thế giới ký ức của nàng đã sớm không còn Phượng Tuân, chỉ cắn răng, nói với "Cận Nương" trong miệng nàng.

Lông mi Phượng Tuân rũ xuống, trong con ngươi trong suốt hiện lên một tia ảm đạm, hắn không biết Tạ Huyên đang nói gì, chỉ nói câu cuối như đang nố với bản thân.

Nàng chán ghét hắn.... Điều này cũng không có gì đáng trách chứ?

Chỉ là vì sao, hắn hiếm khi cảm thấy mất mát?

Phượng Tuân không buông Tạ Huyên ra, chỉ im lặng ôm nàng, cho đến khi nàng ngủ thϊếp đi.

Hắn đặt nàng trên giường, từng chút từng chút tách bàn tay nắm chặt của nàng ra, dùng khăn trắng lau sạch vết máu, sau đó truyền một chút năng lượng vào người nàng, chữa trị hồn thể bị thương.

Ban đêm gió tuyết mạnh, ngọn đèn trong phòng sáng lên, giọng nói trầm thấp, tự giễu của thiếu niên tuyên bố mình chỉ có mười chín tuổi vang lên, hắn đang lầm bầm lầu bầu.

"Hận ta, ghét ta?" Âm cuối lời nói của hắn kéo theo tiếng thở dài thật dài.

-

Đèn cháy cả đêm cuối cùng cũng tắt, lúc Tạ Huyên tỉnh lại đã quên trước khi nàng hôn mê đã xảy ra chuyện gì, nàng quả thật có thể phòng ngự quên đi chuyện khiến mình đau khổ.

Nàng nhớ tới mình còn giấu một hồn sống trong khách điếm, tìm kiếm khắp nơi phát hiện Phượng Tuân không ở trong phòng, liền tự mình chạy tới.

Sở Phùng Tuyết ở trong phòng lo lắng đi tới, Tạ Huyên không có ở đây, nàng ta cũng không dám rời khỏi phòng đối mặt với quỷ hồn xa lạ ở Phong Đô, hiện tại nàng ta coi Tạ Huyên là cọng rơm cứu mạng.

Tạ Huyên lắc mình, xuất hiện trong phòng Sở Phùng Tuyết, khiến nàng ta cả kinh thét lên thành tiếng.

Nàng che miệng Sở Phùng Tuyết, ý bảo nàng ta nhỏ tiếng, hôm nay nàng còn muốn thu hoạch thêm tình báo ở nhân gian, đợi đến khi lấy hết giá trị trên người Sở Phùng Tuyết, nàng sẽ ném nàng ta đến địa ngục Hàn Băng...

Tạ Huyên tính toán như thế, liền kéo Sở Phùng Tuyết đi phố Phong Đô, dọc theo đường đi nàng đều hỏi thăm tin tức nhân gian, hơn nữa lặng lẽ ghi tạc trong lòng.

Nàng cho rằng Phượng Tuân hôm nay không có ở đây, nhưng không lâu sau, xuất hiện một ít chuyện ngoài ý muốn.

Lúc đó, nàng vẫn đang lừa dối Sở Phùng Tuyết ngốc nghếch để hỏi nàng ta trong hoàng tộc có bao nhiêu người - Sở Phùng Tuyết cũng không thể trả lời, chỉ đếm xem mình có bao nhiêu ca ca tỷ tỷ và một số hoàng thân quốc thích quen mặt, nàng ta nói với Tạ Huyên rằng nếu muốn biết hoàng tộc có bao nhiêu người thì có thể xem hoàng phả.

Tạ Huyên lặng lẽ ghi nhớ, để khiến Sở Phùng Tuyết nói ra nhiều thông tin hơn, nàng đã dùng tiền bạc mà Phượng Tuân đã đốt cho nàng để mua một cái kẹo nhỏ ở quầy hàng ven đường, đưa cho Sở Phùng Tuyết.

Sở Phùng Tuyết vui vẻ cười khúc khích, che miệng nói: "Huyên cô nương, từ năm mười tuổi ta đã thấy cái này thật trẻ con rồi.”

Tạ Huyên không biết điều đó, nàng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại, nụ cười của nàng thật dịu dàng, trong ánh sáng mờ ảo của ngày có sương mù dày đặc ở Phong Đô, trông thật đẹp.

Lúc này, ở phía bên kia sương mù, Phượng Tuân đến tìm nàng, một tay đặt lên Thanh Trúc kiếm ở thắt lưng, lặng lẽ nhìn nàng.

Lời của Tạ Huyên hôm qua dường như vẫn còn vang vọng bên tai.

“Ta không biết cười.”