Quyển 2 - Chương 25: Tự toái phong linh
Thiên đạo nhân tâm cái gì? Nhân quả báo ứng cái gì?
Thì ra hết thảy mọi thứ đều là pháp lệnh trong miệng của cường giả mà thôi. Bọn họ cho là đúng, vậy thì sai cũng thành đúng! Bọn họ cho là sai , vậy thì đúng cũng thành sai! Nếu như có người dám phản bác lại, người này nếu không phải là nghịch tặc vậy cũng chính là nghiệt chướng.
"Vân Phàm tiểu tử, đột nhiên ta thay đổi ý kiến rồi..."
Sài Thiệu Kiệt không phát hiện ra Vân Phàm khác thường, lẩm bẩm nói: "Không phải ngươi xương thật cứng rắn, tính tình rất bướng bỉnh sao, chỉ cần ngươi quỳ xuống cầu xin chúng ta tha tội, giả làm chó sủa mấy tiếng, giúp cho Thiên Lạc công chúa vui vẻ, có lẽ ta sẽ tha cho muội muội ngươi một con đường sống ... Ít nhất, ta sẽ không đưa nàng vào nữ nô quật."
"Đúng đúng! Biện pháp này của Kiệt ca ca thật là hay !"
Thiên Lạc công chúa luôn miệng phụ họa, nở nụ cười rất vui vẻ: "Chỉ cần ngươi có giống như chó sủa, ta có thể bảo Hoằng lão sư hạ thủ lưu tình, đem ngươi..."
"..."
Giờ phút này, Vân Phàm không nghe được tất cả thanh âm phía ngoài, mọi âm thanh chung quanh đều đã mất đi!
Chỉ thấy mi tâm của hắn có một đạo huyết ấn hiện lên, hai mắt màu đỏ tươi dữ tợn, bộc phát ra vô tận sát cơ!
Thê lương! Hoang man! Thô bạo! Sát nộ!
Từng đạo khí tức cuồng loạn đan xen lẫn nhau, giống như khí lưu cuồng bạo, thổi tung áo của Vân Phàm lẫm lẫm, tóc dài phiêu loạn , tựa như tuyệt thế hung ma.
...
Trên người Vân Phàm dâng lên khí tức, làm cho Sài Thiệu Kiệt đám người cảm thấy tim đập nhanh.
Bất quá, tim đập nhanh thì tim đập nhanh, bọn họ lại không sợ hãi. Nếu như tức giận có thể làm cho người ta có năng lực nghịch thiên, vậy bọn họ tu luyện còn có ý nghĩa gì? Có lẽ tiểu tử gọi là Vân Phàm này rất có tiềm lực, nhưng thiên tài chưa trưởng thành, vĩnh viễn không được coi là thiên tài chân chính.
"Tiểu tử này có ý chí thật bền bỉ... Đáng tiếc một thân nghịch cốt, đại nghịch bất đạo..."
Hoằng Văn Nho khẽ lắc đầu nhẹ, trong mắt tựa như thương hại, tựa như tiếc nuối, nhưng cuối cùng hóa thành kiên quyết, nếu là hạng người loạn nghịch, không thể để cho hắn sống trên cõi đời này, nhất là hắn lại có tiềm lực như thế .
"Còn dám tác quái sao, quỳ xuống cho bổn tọa!"
Hoằng Văn Nho vung tay lên, đem Vân Phàm đè ép!
Vân Phàm chỉ cảm thấy uy thế vô hình ép xuống đỉnh đầu, rót vào mỗi một tấc da, mỗi một khối xương cốt, như muốn triệt để ép nát hắn!
Muốn ta quỳ xuống? Muốn ta phục sao?
Các ngươi là một đám súc sinh không có nhân tính, phát điên phát cuồng cũng muốn đè ép ta sao, làm sao có thể như thế được!
Vân Phàm gắng gượng chống đỡ thân thể không run rẩy, cho dù gân mạch đứt đoạn máu tươi chảy xuống, cho dù xương cốt vỡ vụn vạn kiếp bất phục, cũng đừng mơ làm cho hắn cúi đầu. Cũng như hắn ban đầu đi lên Thiên môn, từng nói một câu, thiên uy huy hoàng thì thế nào, có lẽ có thể đè ép hắn, nhưng không thể làm hắn khuất phục!
"Các ngươi, đám... súc sinh! Rống —— "
Cổ họng Vân Phàm phát ra gào thét như thú rống, trong mắt chảy ra hai dòng huyết lệ.
"Người này xương cốt thật cứng rắn!"
Thiên Lạc công chúa rầu rĩ không vui bĩu môi, hiển nhiên cảm thấy Vân Phàm phản kháng không thích thú. Từ nhỏ đến lớn, làm gì có ai dám trái ý của nàng, cho dù phụ hoàng cũng muốn nhẹ nhàng với chính mình, sủng ái chính mình, vì sao một tên nhà quê đê tiện, lại dám thương tổn tới mình, không để ý tới mình.
Sài Thiệu Kiệt ở bên cạnh tà tà mỉm cười nói: "Lạc Lạc không cần tức giận, xương cốt cứng rắn thì cũng là xương, chờ Hoằng lão sư nghiền nát xương của tiểu tử này, xem xem hắn còn có thể cứng rắn được hay không."
"Oành!"
"Tư tư ~~~ "
Đang lúc hai người nói chuyện, một đạo hào quang từ trên đỉnh đầu Vân Phàm dâng lên, tỏa ra tia sáng chói mắt.
"Sao? ! Đây là..."
Hoằng Văn Nho cánh tay nhẹ nhàng thu lại, hai mắt nhắm lại.
Mượn khe hở trong nháy mắt, Vân Phàm giãy dụa tránh ra, không lùi mà tiến, xông thẳng về phía Hoằng Văn Nho!
"Cái gì! ? Muốn chết —— "
Hoằng Văn Nho mặt như phủ băng, sát cơ trong mắt dâng lên! Một tên nghịch tặc đê tiện, lại có thể thoát khỏi tay hắn, chuyện như vậy nếu để cho đồng liêu trong La Thiên tiên viện biết được, sau này còn đâu mặt mũi để chấp chưởng giới luật.
Lần này, Hoằng Văn Nho không nương tay nữa, một đạo tiên linh khí ngưng tụ ở đầu ngón tay, hướng bả vai Vân Phàm điểm tới.
"Xuy!"
Linh quang đánh vào trên người, thân thể Vân Phàm run lên kịch liệt, nhưng sau đó hắn cắn răng chịu đựng tiếp tục lao lên phía trước.
Tức giận, quả thật không thể làm cho lực lượng của một người phát sinh thay đổi thực chất gì, nhưng nó có thể làm cho người ta lâm vào trạng thái liều lĩnh, trong lòng không hãi sợ gì. Trạng thái như thế, có thể làm cho người này siêu thoát thân thể, siêu việt lực lượng, thậm chí siêu việt linh hồn, tiện đà quên hết sống chết, vạn niệm đều diệt.
"Ngươi! ?"
Hoằng Văn Nho trên mặt lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh sợ, lần đầu tiên không còn nét lạnh nhạt như nắm giữ hết tất cả trong tay. Chỉ thấy tay hắn hóa thành cự chưởng, cao cao giơ lên, mạnh mẽ áp hướng Vân Phàm!
Tiên thuật 【 Đại Chưởng Ấn 】
"Oanh —— "
Một tiếng vang rung trời, thân thể Vân Phàm đột nhiên trầm xuống, thất khiếu chảy máu, xương cốt toàn thân vang lên tiếng nứt vỡ.
Nhưng càng áp bách, càng thêm điên cuồng!
"Oành!"
【 Quang Minh Phong Linh Hoàn 】 tựa như khó có thể chứa đựng sự tức giận của Vân Phàm, nổ lớn vỡ vụn, tia sáng tỏa ra bốn phương, làm cho không người nào có thể nhìn vào.
Cùng lúc đó, huyết ấn trên mi tâm của Vân Phàm hóa thành từng đạo huyết văn màu đen, trải rộng khắp toàn thân!
"Cái gì! ? Tự toái phong linh hoàn!"
Sài Thiệu Kiệt cùng Thiên Lạc công chúa vẻ mặt kinh hãi, trong lòng âm thầm kinh hãi!
Hoằng Văn Nho cũng cảm thấy rung động, đang muốn nói gì, Vân Phàm đã đánh lên phía trước!
"Cút ngay —— "
Một quyền đánh tới, thế như thiên băng
Sát niệm cuồng nộ lan tỏa khắp hư không, ở đằng sau Vân Phàm tạo thành hư cảnh mơ hồ, trong cảnh giống như thần ma loạn vũ, thiên hôn địa ám, giống như vô thượng ý chí, chất chứa đầy gϊếŧ chóc điên cuồng!
"Càn rỡ!"
Đối mặt với quyền thế như thế, Hoằng Văn Nho không dám coi thường!
Một tiếng hát xích, tiên cương hộ thể, khí tức phủ khắp toàn thân, tay hóa chưởng ấn tiến tới nghênh đón!
"Oành!"
"Oanh —— "
Tinh khí như lang yên, ý chí như sơn nhạc!
Một cỗ lực lượng thuần túy và cường đại thẩm thấu qua bàn tay, Hoằng Văn Nho sắc mặt biến đổi, cả người bị đánh văng đi ba trượng!
Vân Phàm nắm đấm lộ ra bạch cốt âm trầm, thân thể thoáng dừng một chút, hắn lại tiếp tục chạy thẳng xuống vách núi!
...
Trên thế giới này vẫn có công đạo, vẫn có báo ứng... Nếu như không có, ta sẽ tới!
Ta chính là công đạo, ta chính là báo ứng, cho dù hóa thân lệ quỷ, cho dù vạn kiếp bất phục, cho dù vĩnh đọa luân hồi!
Đi tới bên bờ vực, Vân Phàm không do dự nhảy xuống vách đá!
"Muốn chết! ?"
Sài Thiệu Kiệt vẻ mặt dữ tợn, sao có thể để cho Vân Phàm chết dễ dàng như thế: "Hoằng lão sư, bắt lấy hắn, đừng để cho hắn chết dễ dàng như vậy, bản thiếu suất muốn cho hắn muốn sống không được, muốn chết không..."
"Sưu!"
Lời còn chưa dứt, một đạo hàn mang từ hắc ám đánh đến, mục tiêu không phải Sài Thiệu Kiệt, mà là Thiên Lạc công chúa vẫn chưa hồi phục tinh thần.
"Lạc Lạc cẩn thận!"
"Chút thủ đoạn nho nhỏ..."
Hoằng Văn Nho bị Vân Phàm đẩy lui, tự nhiên bực mình không dứt, hắn vốn định tiến tới bắt lấy Vân Phàm, không ngờ một thanh phi đao nhằm thẳng về phía công chúa... Thật là một tặc tử loạn nghịch giảo hoạt, đến thời khắc này còn muốn ám hại công chúa, quả thực không thể tha thứ!
Phi đao ám khí chẳng qua là mạt lưu, Hoằng Văn Nho cũng không thèm để ý, chẳng qua thời điểm hắn đem phi đao đón đỡ, lại không thể ngăn cản được!
Khai thiên quang minh, tuyệt thế phong mang, ai có thể ngăn cản được! ?
"Không tốt! ?"
Hoằng Văn Nho tự biết đã quá coi thường, vội vàng triệu hồi phong linh hoàn, một đạo thanh quang xuất hiện, lóe lên đã rơi vào trước mặt Thiên Lạc công chúa, hẳn là một con chim xanh khổng lồ, trên bụng có chín đạo linh vận chớp động... đây là cửu tinh tiên linh!
"Oành!"
"Tư tư ~~~ "
"Xuy!"
Một tiếng kêu vàng, chim xanh cùng phi đao va chạm, phi đao trệch đi quỹ tích, từ bên mặt Thiên Lạc công chúa hiểm hiểm xẹt qua, lưu lại một vết máu thật sâu!
Mà chim xanh bị phi đao đâm sâu vào trong thân thể, vầng sáng trên người ảm đạm mấy phần.
"Phốc!"
Hoằng Văn Nho phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
Tiên linh cùng thần hồn vốn tương liên, chim xanh bị thương, Hoằng Văn Nho tự nhiên khó thoát khỏi ảnh hưởng.
...
Dưới vách đá, Vân Phàm đã bị hắc ám cắn nuốt, giống như rơi xuống vô tận vực sâu, không chứng kiến được bất cứ thứ gì.
Bóng đêm như mực, trăng vẫn sáng rõ.
Chỉ có trên vách núi, truyền đến tiếng gầm thét tức giận không cam lòng .