Bất Diệt Thánh Linh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Tạm Ngưng
Thánh linh chi hồn, tiên đạo luyện thần. Muốn được trường sinh, phải lên Thiên Môn (cổng trời) Đó là một thế giới không ai biết, mặt đất vô tận bị ngăn cách bởi bốn phương rãnh trời. Tiên đạo là tồn  …
Xem Thêm

Quyển 2 - Chương 18: Tiên Linh Chân Giải
Ở chỗ sâu trong Tây Lĩnh sơn mạch rất ít dấu chân người, trong không khí tràn ngập mùi đất ẩm ướt.

Lúc này, Vân Phàm đang ngồi ở dưới một tàng cây, chậm rãi thở hổn hển.

Ở xung quanh hắn có chừng mười thi thể sơn phỉ nằm ngổn ngang, đây đã là nhóm sơn phỉ thứ năm mà hắn gặp phải mấy ngày qua. Không thể không nói, nơi biên cảnh này quả thực nhiều sơn phỉ không kể xiết, tất cả sơn lĩnh lớn nhỏ vô luận đi đến đâu cũng sẽ thỉnh thoảng gặp một hai nhóm.

So với một tháng trước thì bây giờ cái nhìn của Vân Phàm đối với việc gϊếŧ người đã trở nên phai nhạt hơn rất nhiều và dường như đã trở thành một thói quen, tự nhiên như ăn ngủ vậy. Chính bản thân hắn cũng cảm giác rõ ràng được sự biến hóa trong tâm lý mình nhưng hắn cũng không hề kháng cự.

Người rốt cục rồi cũng chết, ngoại trừ bầu trời trên đầu thì ai có thể tồn tại vĩnh hằng bất hủ chứ?

Vân Phàm chỉ hy vọng nếu như có một ngày mình chết đi thì sẽ có người nhớ kỹ tên của mình, mà người gϊếŧ chết mình có thể mai táng mình để mình nhập thổ vi an.

. . .

"Chít chít!"

Tiểu Hỏa Vân nhảy từ trên cây xuống, khoa tay múa chân ở trước mặt Vân Phàm một phen biểu thị rằng không có phát hiện tung tích của địch nhân ở phụ cận.

Vân Phàm vỗ vỗ đầu Tiểu Hỏa Vân rồi đứng dậy đào một cái hố to và mai táng hết thảy thi thể sơn phỉ xung quanh. Sau đó hắn tiện tay nhặt lên một đoạn gỗ rồi khắc lên trên đó mấy chữ "Bảy trăm ba mươi hai" rồi chôn xuống.

"Chúng ta đi thôi."

"Chít chít!"

Tiểu Hỏa Vân nhảy lên đầu vai Vân Phàm rồi một người một khỉ đi về phía ngoại vi sơn lĩnh.

. . .

————————————

Vân Phàm một đường tiến lên có thể nói là sát nghiệt đầy người!

Đi tới chỗ nào gϊếŧ tới chỗ đó, sát phạt quyết đoán như vậy tất nhiên kinh động không ít đầu lĩnh sơn phỉ.

Những đầu lĩnh sơn phỉ trước đó còn đang mơ mộng rằng nếu như bắt được người tên Vân Phàm này thì chẳng những lấy được một khoản tiền thưởng xa xỉ mà còn có thể giao hảo với Sài gia, từ nay về sau mượn gió phất cờ, một bước lên trời. . . Mà thực tế thì đại lượng nhân mã mà bọn họ phái đi tìm tòi, cản đường, truy kích đều có kết quả giống nhau là bị giết sạch và thi thể đều được chôn cất.

Chuyện kỳ quái như vậy khiến cho đầu lĩnh sơn phỉ các phương tim đập thình thịch. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sơn phỉ trong Tây Lĩnh sơn mạch sớm muộn sẽ bị gϊếŧ sạch.

Hiện tại, đầu lĩnh sơn phỉ các phương đều lệnh cho thuộc hạ tạm thời không được ra ngoài cướp đường, chỉ hi vọng tên sát thần này nhanh ly khai Tây Lĩnh sơn mạch một chút, ngay sơn phỉ ra ngoài tuần tra đều vô cùng cẩn thận, chỉ cần thấy tình thế không đúng một chút là bật người lui lại, căn bản không dám tiến lên.

Dần dần về sau cho đến lúc Vân Phàm ly khai Tây Lĩnh sơn mạch cũng không chạm mặt sơn tặc lần nào nữa, khiến hắn bớt được không ít phiền phức.

. . .

————————————

Thác nước chảy chồm, tảng đá chiếu sáng.

Bên cạnh một thác nước ở trong rừng, Vân Phàm đứng ở trên đá xanh luyện tập đi luyện tập lại các chiêu thức trong Quân Thể Quyền.

Một quyền một cước, gọn gàng có lực!

Một tĩnh một động, sát ý tung bay!

Từ hơn hai tháng trước cho đến bây giờ, Vân Phàm mượn chiến đấu mà rèn luyện trưởng thành, mượn chém gϊếŧ mà tôi luyện ý chí, hiện tại cũng coi như là chân chính nắm giữ tinh túy của Quân Thể Quyền, sát niệm như một, thu phóng do tâm, khống chế tự nhiên.

"Chít! Chít chít!"

Bên kia, Tiểu Hỏa Vân học dáng dấp Vân Phàm, một quyền một cước khoa tay múa chân, nhưng cũng luyện được không hề tệ, thậm chí mỗi một quyền đều mang theo quyền phong cương liệt, đánh cho xung quanh vang lên từng cơn gió xé rách không khí.

Ngộ tính của Tiểu Hỏa Vân hơn xa dự đoán của Vân Phàm, chỉ theo hắn luyện ba ngày liền có thể thấu hiểu bộ Quân Thể Quyền này, giống như tiểu gia hỏa này trời sinh vì chiến mà sống.

Rồi sau đó, một người một vượn bọn họ bắt đầu giao thủ với nhau, đánh đến bất diệc nhạc hồ.

...

Sau khi luyện quyền, hàng đêm Vân Phàm cũng không ngủ mà lợi dụng phương pháp Cửu Khổ Luyện Hồn lặp đi lại lại rèn luyện thần hồn của mình, nếu như thần hồn hư thoát thì lại dùng Hồi Quang Tiên Thuật để khôi phục tinh lực của bản thân, cứ lặp đi lặp lại như thế, khắc khổ như thế mà chưa ngừng lại chút nào.

Một đường chém gϊếŧ, một đường trốn.

Vân Phàm chưa bao giờ bức thiết muốn đề thăng thực lực của mình giống như giờ phút này, trải qua việc lần này, rốt cục hắn có thể cảm nhận được hàm nghĩa trong những câu nói của hán tử râu rậm... Đúng vậy, đây là một thế giới thực tế, trong này thực lực vi tôn, nhược nhục cường thực, hết thảy quy củ cùng ước thúc đều là do cường giả định ra, nếu mình muốn sống tốt thì phải tuân theo quy tắc của bọn họ hoặc là... đánh vỡ quy tắc của bọn họ.

Thật ra Vân Phàm không nghĩ đến việc đánh vỡ quy tắc gì đó, hắn chỉ muốn sống một cuộc sống tốt hơn một chút thôi. Nhưng hiện tại hắn phải đối mặt với một vấn đề là muốn một cuộc sống tốt hơn thì nhất định phải có năng lực tương ứng, nếu không hết thảy đều là hoa trong gương, trăng trong nước, người khác chạm nhẹ một cái là sẽ vỡ!

Chủ sự của Thánh Miếu, Sài gia ở biên cảnh, công chúa của đế quốc...

Những người này đều là người có quyền thế, cao cao tại thượng, mình nên phản kháng bằng cách nào?

Đạo lý này Vân Phàm cũng hiểu được, chỉ tiếc hiện tại thực lực hắn quá là yếu ớt, ngay tư cách ra mặt cũng không có chứ đừng nói đến phản kháng.

Tu hành võ đạo cần tích lũy cùng rèn luyện quanh năm suốt tháng, không có khả năng một lần là xong, một khi đã như vậy thì chỉ có một con đường có thể đi... Đó là tu hành tiên đạo.

Đương nhiên, tu hành tiên đạo cũng không phải là chuyện dễ, mà muốn trong thời gian ngắn đề thăng thực lực của mình thì chỉ có một biện pháp, đó là xây tiên cơ và bắt được tiên linh cường đại.

Thông qua mấy ngày này rèn luyện không ngủ không nghỉ, Vân Phàm đã luyện hóa Phong Linh Hoàn được hơn một thành, không thể nói là không thần tốc, mặc dù so với chút thiên tài trong thánh địa kia cũng không hề kém hơn. Huống chi, Vân Phàm căn cơ thâm hậu, tiêu hao thời gian tinh lực chính là hơn người thường chục lần, bởi vậy có thể tưởng tượng Vân Phàm đã cố gắng đến mức nào.

...

Trong thời gian nghỉ ngơi thì Vân Phàm lấy 《 Tiên Linh Chân Giải? Tàn 》 ra để xem, đọc thật cẩn thận nội dung trong đó để hiểu rõ tin tức về tiên linh.

Cái gì là tiên linh?

Linh thú có thể câu thông chuyển hóa Tiên Linh chi khí chính là tiên linh.

Tức là sau khi linh thú chi khu (thân thể linh thú) chuyển hóa thành Tiên Linh Chi Thể (thân thể tiên linh) và tồn tại ở dạng hồn thể. Bởi vậy từ đó mà nói, tiên linh đã không thể coi là linh thú, cũng không khả năng khôi phục trở lại thân thể linh thú, đó là một biến hóa không thể nghịch chuyển.

Bất luận linh thú hay tiên linh thì trong cơ thể đều có một viên hoặc nhiều viên hồn tinh do thiên địa chi lực ngưng tụ mà thành, giống như từng đạo linh vận sẽ phát ra hào quang linh động. Mà từng đạo linh vận này liền đại biểu cho tinh cấp của linh thú hoặc tiên linh, cấp bậc tiên linh sư cũng theo đó mà phân chia. Ví dụ tiên linh sư có được nhất tinh tiên linh chính là nhất tinh tiên linh sư; tiên linh sư có được tam tinh tiên linh chính là tam tinh tiên linh sư... cứ thế mà suy ra.

Bình thường mà nói, linh thú hoặc tiên linh có tinh cấp càng cao thì năng lực càng mạnh và hạn mức tiến hóa cũng càng cao. Còn hạn mức tiến hóa được phân chia như thế nào thì trên bản 《 Tiên Linh Chân Giải? Tàn 》 này không có miêu tả rõ ràng, quả nhiên là một quyển sách không đầy đủ!

Hiểu được khái niệm tiên linh là gì, như vậy tiếp theo chính là làm thế nào để phán định ra độ mạnh yếu của một con tiên linh .

Đầu tiên, lúc tìm kiếm tiên linh cần phải xem chủng loại của tiên linh.

Chủng loại của tiên linh chia làm tiên linh bình thường, không có huyết mạch truyền thừa. Tiên linh cao giai có được huyết mạch truyền thừa. Biến dị linh thú cực kỳ thưa thớt, rất khó phỏng đoán là tốt hay xấu. Mà tiên linh có truyền thừa huyết mạch càng đậm đặc thì lúc tiến hóa có tỷ lệ thức tỉnh huyết mạch thần thông càng cao, hoặc gọi là thiên phú thần thông, uy lực của nó có thể sánh bằng sự huyền diệu của tiên thuật.

Sau đó khi lựa chọn tiên linh còn phải xem tư chất của nó.

Tư chất tiên linh chính là thông qua màu sắc của hồn tinh trong cơ thể tiên linh mà phán đoán, tiên linh phẩm chất bình thường có hồn tinh màu trắng, phẩm chất tốt có hồn tinh màu xanh lục, phẩm chất trác tuyệt có hồn tinh màu xanh lam, mà tiên linh có phẩm chất hoàn mỹ có hồn tinh màu tím... Trên lý luận mà nói, phẩm chất hồn tinh càng cao thì tiến hóa trưởng thành càng nhanh, càng phù hợp với thần hồn của tiên linh sư.

Mặt khác, tiên linh cũng phân chia thuộc tính, ví dụ như kim mộc thủy hỏa thổ trong ngũ hành, và các thuộc tính đặc thù như phong lôi băng độc quang, chỉ có tiên linh có thuộc tính phù hợp mới có thể phát huy ra thực lực mạnh nhất của tiên linh sư.

Cuối cùng, trong 《 Tiên Linh Chân Giải? Tàn 》 còn giới thiệu một chút phương thức chiến đấu của tiên linh và một số điều cấm kỵ.

Suốt hơn hai tháng, Vân Phàm đều tu luyện cùng học tập, tuy rằng buồn tẻ nhưng lại vô cùng phong phú, những ngày như vậy thư thái hơn nhiều so với việc chém gϊếŧ.

...

Lại hơn nửa tháng nữa trôi qua.

Bất tri bất giác, Vân Phàm mang theo Tiểu Hỏa Vân bước vào ranh giới Thanh Đồng Trấn.

Đi qua ngọn núi phía trước này chính là Thanh Đồng trấn nhỏ.

Địa phương quen thuộc, con người quen thuộc này... Rời đi hơn nửa năm, hôm nay rốt cục mình đã trở lại, quê hương của mình, nhà của mình có còn bình yên vô sự hay không, tất cả mọi người vấn khỏe chứ? Muội muội có khỏe không?

Nhưng mà, vừa nhấc chân thì Vân Phàm đột nhiên dừng lại.

Bản thân mình sát khí đầy người, hai tay dính đầy máu tanh, hắn không biết mình nên đối mặt với muội muội như thế nào, đối mặt với mọi người như thế nào.

Trong khoảng thời gian ngắn, Vân Phàm trở nên hoang mang.

...

————————————

Thêm Bình Luận