Quyển 2 - Chương 1: Chiến ca
Nam Hoa quận thành, phủ thành chủ.
Hôm nay, đã cách ngày Bách Hoa lâu hỗn loạn đã ba hôm, nhưng ảnh hưởng của chuyện này chưa hề giảm bớt, thậm chí có khuynh hướng càng thêm kịch liệt.
Đế quốc công chúa xuất hiện tại Bách Hoa lâu, lại còn nảy sinh xung đột với người của Thương Minh, cuối cùng trọng thương mà hôn mê.
Tin tức này kinh hãi đến mức nào, thậm chí có thể làm cho tất cả mọi người nghe được hoảng sợ không thôi.
Thân là người đứng đầu cả một quận thành, Từ Công Lương trước tiên phải khống chế tin tức lan truyền, sai người dán bố cáo, cấm thảo luận về chuyện tại Bách Hoa lâu . Cho dù như thế, tin tức vẫn được len lén lưu truyền.
Bởi vì nguyên nhân của mọi việc đều do công chúa gây ra, lại là phát sinh tại nơi trêu hoa ghẹo bướm, Từ Công Lương lại không dám gõ trống khua chiêng truy bắt người này. Hắn chẳng qua ra lệnh cho Nam Hoa quân vệ toàn bộ thắt chặt giới nghiêm, để cho cả Nam Hoa quận thành chìm trong không khí lo âu. Mà Bách Hoa lâu trước mắt đã ngừng kinh doanh, rất nhiều nhà buôn bán khác cũng âm thầm cảnh giác.
Không chỉ như vậy, hai đạo tín vật được phát ra từ Nam Hoa quận thành, một cái đi về biên cảnh, một cái thẳng hướng Đế đô.
Phát sinh chuyện lớn như vậy, muốn giấu diếm cũng không thể giấu được, đành phải xem thái độ của người trên như thế nào. Dù sao mặc dù công chúa hoang đường, nhưng hiện tại đang trọng thương hôn mê. Nếu như Đế quân long nhan giận dữ, không riêng gì Nam Hoa quận thành, coi như toàn bộ Tây Nam biên cảnh cũng khó thoát khỏi tội chết.
...
Trong hậu viện phủ thành chủ, sơn tuyền nước chảy, trăm hoa đua nở, phảng phất như cảnh nơi thế ngoại.
Nhưng lúc này, Sài Thiệu Kiệt vẻ mặt âm trầm đứng bên dòng suối, tâm tình khó chịu vô cùng, làm gì còn tâm trạng nhàn nhã thưởng thức cảnh phong hoa tuyết nguyệt nơi đây. Vốn dĩ lần này hắn hao tổn rất nhiều công sức, mới có thể dẫn Thiên Lạc công chúa từ Đế đô ra ngoài. Để đạt được mục đích, hắn còn cố tình mời cô cô của mình hỗ trợ nói giúp, không nghĩ tới chưa đặt chân tới biên cảnh đã xảy ra sự tình này
"Đại ca, xin lỗi ngươi!"
Sài Thiệu Hùng ủ rũ đứng phía sau Sài Thiệu Kiệt, nếu không phải lần này hắn lỡ miệng, Thiên Lạc công chúa cũng sẽ không kêu la muốn tới Bách Hoa lâu vui đùa một phen, hơn nữa càng không phát sinh chuyện phía sau. Mà bây giờ hai tên cấm vệ đã chết, cuối cùng cả Thiên Lạc công chúa cũng trọng thương, đến nay vẫn hôn mê chưa tỉnh, có thể nói là mất cả chì lẫn chài.
"Chuyện này không liên quan tới ngươi, không cần phải tự trách mình."
Sài Thiệu Kiệt phất tay áo, trong lòng đang nghĩ nên giải quyết hậu quả thế nào.
Nếu như lần này là hai huynh đệ bọn họ bị thương, chuyện này cũng dễ dàng giải quyết. Nhưng hết lần này tới lần khác người bị thương lại là Thiên Lạc công chúa, lại còn xảy ra sự cố tại chốn lầu hoa, chuyện này đã liên quan nghiêm trọng đến vấn đề phẩm tính rồi. Cho dù Đế quân rất sủng ái cô cô của mình, cũng tuyệt đối không thể tin tưởng mình giống như trước nữa.
"Đại ca, ngươi nghĩ Đế quân có thể thay đổi quyết định hay không?"
Sài Thiệu Hùng rụt rè đặt câu hỏi, hắn biết Đế quân có ý muốn tác hợp cho Sài Thiệu Kiệt với Thiên Lạc công chúa, nếu không làm sao có thể để cho huynh trưởng của mình dẫn Thiên Lạc công chúa một thân một mình tới nơi biên cảnh. Chuyện này không phải là chuyện riêng của Sài Thiệu Kiệt, mà còn quan hệ tới cả đại cục của Sài thị gia tộc. Nếu như vì chuyện này mà làm cho Sài gia thất tín, Đế quân trách xuống, vậy Sài Thiệu Hùng có thể trở thành tội nhân thiên cổ của gia tộc.
"Thiệu Hùng, ngươi có hiểu hay không..."
Sài Thiệu Kiệt xoay người nhìn đệ đệ của mình nói: "Đế quân coi trọng chính là tiềm chất của ta, là sự ổn định của biên cảnh. Cho nên không cần biết ta làm sai chuyện gì, chỉ cần không đυ.ng đến điểm mấu chốt nhất này của Đế quân, như vậy, Đế quân cùng lắm sẽ trách phạt ta, chứ không thay đổi ước nguyện ban đầu... Đây chính là tư bản của Sài gia chúng ta, nếu chúng ta không có thực lực, vô luận tình cảm giữa ta và Thiên Lạc công chúa có tốt đẹp ra sao, Đế quân cũng sẽ không bao giờ đồng ý... Nhưng mà chuyện lần này cũng làm ta hiểu được, thiên kim chi tử tọa bất thùy đường. Tại thời điểm còn chưa có thực lực tuyệt đối, chúng ta không thể tự đưa mình vào trong hiểm cảnh."
"Đại ca dạy dỗ rất đúng, Thiệu Hùng hiểu rồi."
Sài Thiệu Hùng khiêm tốn gật đầu lắng nghe dạy bảo, ngay sau đó lại nói: "Vậy đám người của Thương Minh kia phải làm sao đây? Nghe nói bọn họ đã chạy trốn rồi, Từ Công Lương lão già kia chỉ ngồi đó mà không ra tay truy đuổi, có cần chúng ta phái người đi bắt bọn chúng hay không?"
"Thương Minh đóng tại Thiên Khuyết chủ thành, chạy trời cho khỏi nắng, chuyện này không cần lo lắng, ta đã truyền thư cho phụ soái, người sẽ giải quyết chuyện này..."
Sài Thiệu Kiệt khóe miệng lộ ra vẻ âm lãnh: "Nhưng mà tin tức về tên tiểu tử nhà quê kia, đã tra ra chưa? Hắn có phải người của Thương Minh hay không ? Đến tột cùng hắn có lai lịch ra sao? Dám đối nghịch với Sài gia chúng ta!"
"Chuyện này đều đã tra xét xong rồi."
Sài Thiệu Hùng mặt lộ vẻ hận ý nói: "Có người nhìn thấy tiểu tử kia đi ra từ thánh miếu, bởi hắn mặc một thân quần áo da thú, cho nên rất dễ nhận ra. Ta đã hỏi một vài người tương quan, tên tiểu tử nhà quê kia căn bản không phải người của Thương Minh , bọn họ cũng không đi cùng nhau. mà tiểu tử kia một mình lên đường."
"Một mình lên đường?"
Sài Thiệu Kiệt khẽ nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Xem ra tiểu tử kia thông minh hơn so với ta tưởng tượng đấy, hắn hiểu rõ ràng, đồng hành với đám người Thương Minh kia sẽ càng thêm nguy hiểm. Mặt khác, tiểu tử kia tuổi tác có vẻ đã lớn, vậy mà hiện tại mới đi vào thánh miếu, nói rõ tuổi chỉ khoảng mười bốn mười lăm. Một thân quần áo da thú, nói rõ kẻ này xuất thân từ sơn thôn, hơn nữa còn là thôn trang ngoài biên cảnh . Còn có, tiểu tử nhà Công Tây gia gọi hắn là Vân Phàm, đó là tên của hắn sao..."
Vừa suy luận vừa phân tích, trên mặt Sài Thiệu Kiệt nổi lên nụ cười thản nhiên: "Nếu có tên tuổi, lại biết tướng mạo đặc thù, như vậy muốn tìm hắn không có gì khó cả... Thiệu Hùng, ngươi có biết Nam Hoa quận quản lý bao nhiêu thôn trang chứ?"
"Chuyện ày..." Sài Thiệu Hùng suy nghĩ một hồi, hơi do dự nói: "Ít nhất cũng phải hơn một ngàn..."
"Ha ha, chỉ có hơn một ngàn mà thôi."
Sài Thiệu Kiệt lại cười, cười càng thêm lạnh lẽo: "Vậy hãy sai người tìm kiếm đi, ta không cần biết hắn là ai, cho dù phải đào sâu ba tấc đất ta cũng phải tìm ra hắn. Ta muốn để cho hắn biết, đắc tội với biên cảnh Sài gia chúng ta , sẽ có hậu quả thế nào!"
Dừng một lát, Sài Thiệu Kiệt nói tiếp: "Bên cạnh đó, tiểu tử kia một mình lên đường, trước hết hãy chơi đùa với hắn một chút... Thiệu Hùng ngươi truyền tin này ra ngoài, dùng danh nghĩa của Sài gia chúng ta , ở trong Tây Nam biên cảnh ban bố huyền thưởng lệnh và truy nã lệnh. Hắn có thể sống thì tốt nhất, chết cũng không sao, chúng ta tạm thời không cần ra tay, đứng xem kịch vui đi!"
"Vâng!"
Sài Thiệu Hùng gương mặt lộ vẻ vui mừng ngoan lệ, tâm tình của hắn cũng giống như huynh trưởng. Đường đường là biên cảnh Sài gia, chưa bao giờ phải chịu mất mặt thế này. Bọn họ tự nhiên muốn đem kẻ chủ mưu hành hạ một phen, dùng phương thức của mình để phát tiết.
...
Huynh đệ hai người đang nói chuyện, một gã biên quân cấm vệ từ xa đi đến, lắc mình mấy cái, đã xuất hiện bên người Sài Thiệu Kiệt.
"Cấm vệ Lãnh Phong bái kiến hai vị thiếu soái..."
"Tình hình Thiên Lạc công chúa thế nào rồi?"
Sài Thiệu Kiệt nhàn nhạt mở miệng, vẻ mặt không thấy ân cần .
Cấm vệ Lãnh Phong hành lễ xong, trực tiếp hồi báo: "Hồi bẩm Kiệt thiếu soái, công chúa điện hạ đã tỉnh rồi, không có chuyện gì đáng ngại cả, chỉ hơi suy yếu mà thôi... Nhưng mà công chúa điện hạ không chịu ăn gì, chỉ tức giận ở trong phòng, chúng ta không khuyên bảo được."
Sài Thiệu Kiệt còn chưa mở miệng, Sài Thiệu Hùng đã không nhịn được lạnh lùng nói: "Hừ hừ, nha đầu kia được nuông chiều từ bé, hôm nay cuối cùng mới nếm mùi lợi hại! Lần này nếu không phải do nàng gây chuyện, cũng không phát sinh nhiều thứ như thế, thiếu chút nữa làm hại cả bọn ta."
"Thiệu Hùng ăn nói cẩn thận, nơi này không phải là phủ đại soái nhà mình."
Sài Thiệu Kiệt cũng không trách cứ, hiển nhiên đồng ý với lời của đệ đệ, chỉ nghe thanh âm đạm mạc nói: "Tiểu cô nương mà, gặp phải chút chuyện thì tức giận cũng rất bình thường. Nếu không có vấn đề gì, Lãnh hộ vệ cũng không cần quan tâm tới nàng làm gì."
Nghe giọng nói của huynh đệ hai người , tựa hồ đối với Thiên Lạc công chúa cũng không chào đón.
"Kiệt thiếu soái, nên xử lý tên tiểu tử kia như thế nào?"
Cấm vệ Lãnh Phong không che giấu sát cơ trong mắt, hai vị huynh đệ của mình lại chết trong tay tiểu tử kia, lại còn chết không nhắm mắt, thù này không đội trời chung, bảo hắn làm sao có thể bình tĩnh được. Nếu không phải hiện tại thiếu soái cùng công chúa còn cần mình bảo vệ, hắn đã sớm dẫn người đuổi gϊếŧ, nhất định phải đem đám người của Thương Minh cùng tên tiểu tử kia băm thây vạn đoạn mới được!
"Chuyện này ta đã có quyết định, ngươi không cần lo lắng... Đắc tội với biên cảnh Sài gia, bản thiếu soái sao có thể để hắn thoải mái được!"
Sài Thiệu Kiệt sát cơ nội liễm, từng lời đều lộ ra vẻ điên cuồng.
Cấm vệ Lãnh Phong nghe thấy thế, gật đầu khe khẽ, lui sang đứng ở một bên
Mà đúng lúc này, lại có một thân ảnh xuất hiện.
"Cấm vệ Biên Hỏa, bái kiến hai vị thiếu soái!"
Người vừa tới nửa quỳ hướng về Sài Thiệu Kiệt huynh đệ thi lễ, vừa hướng cấm vệ Lãnh Phong gật đầu một cái, sau đó mở miệng nói: "Kiệt thiếu soái, Từ thành chủ muốn bái kiến, nói có chuyện quan trọng cần thương nghị."
"Chuyện quan trọng cần thương nghị? Hắn không phải là rảnh rỗi không có việc gì sao?"
Sài Thiệu Kiệt cười cười đầy châm chọc, mà Sài Thiệu Hùng cau mày nói: "Đại ca, lão gia kia không phải dạng tốt lành gì, không muốn đắc tội với Thương Minh, một mực làm qua loa có lệ với chúng ta... Đáng hận nhất chính là hắn lại còn viết bản tấu đưa lên trên, kể tội của chúng ta."
"Ha ha a ~~~ "
Sài Thiệu Kiệt không thèm để ý nói: "Lão già kia mặc dù ngồi không ăn bám, nhưng mà gừng càng già càng cay đấy. Hắn không muốn đắc tội với người khác, vừa không muốn gánh trách nhiệm. Huống chi chúng ta ở Nam Hoa quận thành gây ra hỗn loạn như vậy, còn đem “túi tiền” của hắn xé rách, hắn có thể để cho chúng ta ở lại chỗ này đã là nể mặt Sài gia rồi."
"Hừ, hắn dám không nể mặt Sài gia hay sao!"
"Đi thôi, xem lão già kia muốn nói chuyện gì."
"Vâng."
...
————————————
Tây Nam biên cảnh, địa phận Song Phong.
Một thân ảnh cao ngạo đứng yên trên đỉnh Song Phong, ánh mắt lạnh lùng nhìn hướng phương xa.
Mặt trời ngả về tây, màn đêm buông xuống!
Khắp nơi trên biên cảnh, nổi lên gió rét lạnh thấu xương .
Hoàng hôn, cự thú hung mãnh như thủy triều đánh tới, đánh thẳng vào trận doanh của loài người.
Chiến sĩ dũng mãnh vung lên đại kiếm, ngã xuống... lại tiếp tục đứng lên...
Gào thét! Tiếng gào thét đầy phẫn nộ!
Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, gió rét vẫn lạnh thấu xương.
Chiến sĩ cầmkiếm mà đứng, nhìn phương xa, trong mắt của hắn không có sợ hãi, không có tuyệt vọng, chỉ có tư niệm và nhớ nhung.
Hắc ám, cắn nuốt toàn bộ đại địa.
Bài ca cao vυ"t, vang vọng khắp bầu trời đêm.
...
Lạnh lẽo, không làm lòng ta đóng băng!
Đêm đen, không che mắt được chúng ta!
Cúi đầu, nhìn vết máu tươi mà thương tiếc!
Phất tay, để cho gian khổ biến thành mây khói!
Chiến đấu, nên dũng cảm xông lên!
Tín niệm, giống như ánh sáng huy hoàng không bao giờ tắt!
...
Nước mắt, không phải là yếu đuối.
Trầm mặc, không có nghĩa là khuất phục.
Trong mưa gió, chúng ta chịu đựng vũ điệu đớn đau.
Dưới ánh nắng chói chan, chúng ta giẫm lên bóng đen đi về phía trước.
Chúng ta là chiến sĩ, nhất định phải sống thật kiên cường!
Chúng ta là chiến sĩ, hòa bình mới là tín ngưỡng của chúng ta!