Quyển 1 - Chương 37: Cơn giận nghịch lân
Sương mù sặc sỡ tiêu tán trong giây lát, thân ảnh Vân Phàm dần dần hiện rõ.
"Ngươi... Vì sao ngươi không có chuyện gì?"
Nam trang thiếu nữ giống như quên đi đau đớn trên cổ, kinh ngạc vì thấy Vân Phàm bình yên vô sự.
"Vì sao ta phải có chuyện gì?"
Vân Phàm bĩu môi nói: "Không phải chỉ có một chút sương mù hay sao? Ngươi cho rằng ngăn cản tầm mắt của ta thì ta sẽ không thấy đường ư? Ta là thợ săn, chút ít sương mù này làm sao làm khó được ta... Chẳng lẽ đây là tiên thuật của ngươi? Thật giống như... cũng không có gì ghê gớm!"
"Không có... không có gì ghê gớm?"
Nghe thấy Vân Phàm nói vậy, nam trang thiếu nữ bị đả kích lớn, ngay cả Sài Thiệu Kiệt cũng cảm giác nghẹn trong cổ họng.
Huyễn vân điệp chính là cực phẩm trong nhị tinh tiên linh, giỏi về ảo thuật công kích, phối hợp với thiên phú【 Mê Huyễn 】, càng thêm quỷ dị khó lường, chuyên tấn công hao tổn thần hồn, có thể nói là phối hợp hoàn mỹ, cùng sử dụng một lúc uy lực lại càng thêm cường đại.
Nhưng cực phẩm tiên linh cường đại như thế, tên tiểu tử nhà quê này lại nói không có gì lợi hại... Nam trang thiếu nữ quả thật cảm thấy thất bại nặng nề.
"Lạc Lạc, đừng nghe tiểu tử kia nói nhảm, trên người hắn nhất định có điểm gì cổ quái mà thôi!"
Sài Thiệu Kiệt vừa an ủi nam trang thiếu nữ, vừa giúp nàng xử lý vết thương.
Cũng may vết thương rất nông, không chạm đến kinh mạch, chẳng qua chỉ xước ngoài da mà thôi.
Lúc này, tứ đại cấm vệ của biên quân quyết đoán bỏ qua hai gã nam tử mặc hắc bào của Công Tây gia, trở lại bên cạnh Sài Thiệu Kiệt và nam trang thiếu nữ. Nhiệm vụ quan trọng nhất của bọn họ chính là bảo vệ an toàn cho hai người, so với an toàn của hai người này, những chuyện khác ngược lại không đáng nhắc tới.
Thật ra Sài Thiệu Kiệt nói cũng chẳng sai, trên người Vân Phàm có cổ quái, mà nói chính xác hơn là bản thân hắn rất cổ quái.
Huyễn vân điệp lợi hại, đều bởi vì nó có thể luyện ra 【 Huyễn Vân Sa 】, tác động trực tiếp đến du͙© vọиɠ trong lòng mỗi người, khuếch trương ý niệm tà ác, để cho người ta trầm luân vào trong đó không thể kìm chế được mình, cuối cùng trở thành con rối bị du͙© vọиɠ chi phối.
Chỉ tiếc, nó gặp phải Vân Phàm, không thể phát huy tác dụng của mình.
Vân Phàm ý nghĩ trong như nước suối, cho tới bây giờ đều là toàn tâm toàn ý, thuần túy chân thành, không có một chút tạp niệm... Thử nghĩ xem, một người thành thật thẳng thắn, một người ngay cả tâm ma cũng không thể gieo vào trong lòng, một người ở trong bóng tối cô độc trăm năm, du͙© vọиɠ tà ác làm sao có thể ăn mòn được tâm chí của hắn, làm sao có thể thay đổi tư tưởng của hắn?
...
"Người đâu, bắt tiểu tử này lại cho ta!"
Sài Thiệu Kiệt đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, gương mặt âm trầm mang theo vài phần ngoan lệ.
Tứ đại cấm vệ nghe lệnh hành động, khẽ lắc mình đã vây quanh bốn phía của Vân Phàm, để hắn không có đường lui.
Đối mặt với uy áp của võ đạo cao thủ, Vân Phàm đứng tại chỗ không hề động đậy, trong tay chẳng biết lúc nào đã thấy một thanh tiểu đao đầy vết loang lổ.
Một cảm giác lạnh lẽo nhàn nhạt lan tỏa khắp lầu các, lúc này mọi người mới chợt hiểu ra, thì ra hàn mang vừa rồi, chính là từ tiểu đao trong tay của Vân Phàm.
Tứ đại cấm vệ ngừng cước bộ, không có vọng động, dựa vào tri giác của võ đạo đại sư, bọn họ phát hiện có điều gì không ổn, nồng đậm nguy cơ dâng lên trong lòng, mà ngọn nguồn của nguy cơ chính là từ thanh tiểu đao trong tay Vân Phàm.
"Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi mà tiếp tục động thủ thì đừng trách ta không khách khí!"
Vân Phàm cau mày, trong lòng chán ghét đám người Sài Thiệu Kiệt cực điểm.
Cố tình gây sự, ngang ngược làm càn, coi thường sinh mệnh, loạn thương vô tội, ỷ thế hϊếp người, tâm địa độc ác...
Cơ hồ tất cả mọi tội ác, đối phương không hề bỏ sót thứ nào. Vân Phàm cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn gặp gỡ được người đáng ghét như thế. Cho dù ban đầu hắn bị khi nhục ở Thanh Đồng tiểu trấn, cũng chỉ cảm thấy đám người kia là tiểu nhân mà thôi, còn mấy người này tuyệt đối là người xấu.
Đánh giá tốt xấu, có đôi khi chỉ đơn giản vậy thôi!
"Các ngươi lo lắng cái gì? !"
Nam trang thiếu nữ nhìn song phương đối nghịch, trong lòng hận ý càng tăng thêm, chỉ vào Vân Phàm quát mắng: "Tên dân đen nhà ngươi! Ngươi dám làm bản công chúa bị thương, bản công chúa muốn băm ngươi thành trăm mảnh, đem cả nhà ngươi chém gϊếŧ... Không! Ta muốn bắt tất cả người thân của ngươi, đời đời kiếp kiếp trở thành đầy tớ đê tiện nhất, vĩnh viễn bị người ta hành hạ!"
"..."
Trong lầu các, nhất thời không khí trở nên trầm lặng!
Công chúa! ?
Nam trang thiếu nữ dám tự xưng là "công chúa", chuyện này không đơn giản rồi!
Không người nào dám mở miệng nói gì, không người nào dám cử động, thậm chí không người nào dám thở mạnh một hơi.
Mọi người không ai ngờ tới, nam trang thiếu nữ tiểu sát tinh lại là công chúa của Đế quốc, hơn nữa còn đi tới lầu hoa uống hoa tửu! Rốt cuộc thói đời biến đổi thế nào? Hay là bọn hắn đã quá lạc hậu rồi!
Theo mọi người được biết, Thiên Khung Đế Quốc có hai vị công chúa, một người trong đó tuổi đã hơn hai mươi, một mực tu hành trong Thánh Địa, nhiều năm chưa về, mà vị còn lại tên là Thiên Lạc công chúa, tuổi gần mười ba, đồng dạng là thiên chi kiêu tử. Tân đế từ khi bước lên đế vị tới nay, ngày ngày bận rộn, nhưng thủy chung cũng sẽ sắp xếp một ít thời gian để chơi đùa với Thiên Lạc công chúa. Từ đó có thể thấy được, tân đế sủng ái vị tiểu công chúa này tới chừng nào.
Đây là công chúa của Thiên Khung Đế Quốc a!
Thiên Khung hoàng thất chấp chưởng Thiên Khung, tuyệt đối là thế lực đứng đầu ngoài trừ Thánh Địa, mà công chúa đế quốc tự nhiên có quyền thế ngập trời, vô pháp vô thiên, khó trách ngay cả thiếu soái biên quân cũng muốn hộ pháp tiếp đón nàng.
Xong! Lần này xong rồi!
Nữ tử trong lầu hoa gương mặt lộ vẻ hoảng sợ, trung niên nữ tử xinh đẹp co quắp ngồi bệt xuống đất, ngay cả Vương Tử Hạo và Ngưu Bằng mấy người cũng cảm thấy tuyệt vọng .
Mà sự thật đãchứng minh, khi một nữ nhân sinh lòng độc ác, tuyệt đối là hung tàn nhất trên thế gian này. Điểm này không hề liên quan với tuổi tác và địa vị.
...
"Các ngươi, thật quá đáng!"
Vân Phàm nhẹ nhàng cúi đầu, lộ ra vẻ trầm mặc, phảng phất nhớ tới thời gian cô độc trăm năm.
Khí tức cô độc thê lương trong cơ thể Vân Phàm dần dần khuếch tán, dẫn động tâm tư mọi người chung quanh.
Đây là lần đầu tiên, trong lòng Vân Phàm sinh ra ác niệm cùng sát cơ.
Người khác nói hắn thế nào cũng được, nhưng không thể động chạm đến người nhà của hắn. Đây là điểm cấm kỵ của hắn, đây là căn nguyên cuộc sống của hắn, là điểm quang minh duy nhất trong lòng mà hắn luôn luôn muốn giữ lấy. Mà khi quang minh bị bào mòn, chắc chắn hắc ám sẽ bao phủ khắp nơi.
...
Hắc ám bao phủ không chỉ riêng tâm và niệm của Vân Phàm, còn bao phủ toàn bộ cả Bách Hoa lâu.
Cô độc mà thê lương! Khắc sâu mà đáng sợ!
Cảm giác tử vong uy hϊếp, đâm sâu vào trái tim của mỗi người.
Ánh mắt của mỗi người đều nhìn chằm chằm vào tiểu đao trên đầu ngón tay của Vân Phàm.
Đó là một thanh tiểu đao hết sức bình thường, mang theo những vết loang lổ nhàn nhạt...
Nhưng mà chính là thanh tiểu đao hết sức tầm thường này, ở trong tay Vân Phàm giống như một thanh đao sắc bén tuyệt thế, tỏa ra tuyệt thế quang mang!
Thiên Lạc công chúa tâm thần khẽ run lên, thân thể không tự chủ được co rúm lại.
Sài Thiệu Kiệt nhìn Vân Phàm đầy cảnh giác, trên trán rỉ ra một tia mồ hôi lạnh. Hắn không hề nghi ngờ, chỉ cần thanh tiểu đao kia bay ra, tuyệt đối sẽ không ngoài ý muốn đâm vào trên cổ của mình!
Một vị võ đạo đại sư cô đọng ra quyền ý, còn là một vị cao thủ ám khí.
Đối với người như vậy, tiên linh sư tuyệt đối không yêu thích... Bởi vì, thường thường tiên linh sư còn chưa kịp triệu hồi tiên linh của mình, đã mất đi tính mạng mất rồi. Trừ phi là tiên linh sư từ ngũ tinh trở lên, đem tiên cương nhập thể, nếu không rất khó tránh khỏi uy hϊếp như thế.
"Các ngươi, thật đáng ghét!"
Thanh âm Vân Phàm lại vang lên, mang theo tức giận cùng sát cơ mãnh liệt!
"Không tốt! ! ! Bảo vệ công chúa và thiếu soái —— "
Tứ đại cấm vệ đồng thời ra tay, chẳng qua bọn họ không phải đánh tới Vân Phàm, mà là chia ra bảo vệ bên cạnh Sài Thiệu Kiệt huynh đệ và Thiên Lạc công chúa, ngay sau đó không hề do dự đem ba người bọn họ chạy khỏi lầu các... Về phần thị vệ mặt sẹo đang hôn mê, tựa như đã bị bọn họ lãng quên.
"Ba !"
Vân Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu, tiểu đao nắm sẵn trong tay đã hóa thành một đạo hàn mang bay ra ngoài!