Bất Diệt Thánh Linh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Tạm Ngưng
Thánh linh chi hồn, tiên đạo luyện thần. Muốn được trường sinh, phải lên Thiên Môn (cổng trời) Đó là một thế giới không ai biết, mặt đất vô tận bị ngăn cách bởi bốn phương rãnh trời. Tiên đạo là tồn  …
Xem Thêm

Quyển 1 - Chương 35: Quyền trọng như sơn
"Kiệt ca ca, nghe nói sang năm ngươi sẽ tới tham gia Thánh Địa đại tuyển, không biết có phải đúng hay không?"

"Phải, ta hiện tại đã luyện thành thần đan, hồn lực đến gần bốn mươi độ, hoàn toàn phù hợp với điều kiện của Thánh Địa đại tuyển, chỉ cần ta có thể tìm được một con linh thú phù hợp, tiến vào Thánh Địa sẽ không có vấn đề gì."

"Kiệt ca ca thật là lợi hại!"

"Ha ha a, thật ra Lạc Lạc cũng rất lợi hại, mới Trúc Cơ cảnh cũng đã là nhị tinh tiên linh sư. Ta nghĩ không bao lâu nữa, ngươi cũng có thể bước vào Thánh Địa ."

"Có thật vậy không?"

"Dĩ nhiên."

"Khanh khách ~~~ "

Nam trang thiếu nữ vừa cười, lại phát hiện trong góc dưới lầu nhiều người tụ tập, nhất thời cảm thấy mất vui : "Hừ hừ, nó có cái gì tốt chứ? Lại có nhiều người quan tâm tới nó như vậy, đám người đó đều đáng chết!"

Sài Thiệu Kiệt nghe thấy thế, cười dịu dàng nói: "Lạc Lạc cần gì tức giận với một đám dân đen , chờ đuổi tên thế gia đệ tử kia đi, Kiệt ca ca sẽ dẫn ngươi tới địa phương vui vẻ hơn nhiều. . . Hơn nữa, đến biên cảnh của chúng ta, sẽ có rất nhiều chỗ để chơi."

"Thật nha!"

"Dĩ nhiên! Bảo đảm để cho Lạc Lạc vui vẻ."

"Khanh khách lạc, thật rất tốt nha!"

Nam trang thiếu nữ vừa hưng phấn vừa mong đợi, hận không thể mọc cánh bay ngay tới biên cảnh. Nàng đã sớm nghe nói, biên cảnh mỗi tháng đều muốn đánh giặc, sẽ chết thật nhiều người, còn có rất nhiều chuyện hay phát sinh. Chuyện này đối với một tiểu cô nương từ nhỏ đã sống trong cảnh phú quý giàu sang mà nói, có lực hấp dẫn khó lòng kháng cự.

"A, con khỉ nhỏ kia thật đáng yêu. . ."

Nam trang thiếu nữ ánh mắt sáng lên, giống như phát hiện ra thứ đồ chơi mới vậy.

Sài Thiệu Kiệt theo ánh mắt thiếu nữ nhìn qua, ở trên vai của một thiếu niên mặc quần áo da thú, có một con khỉ nhỏ lông như tuyết trắng, nhìn qua vô cùng cơ trí khả ái.

Sài Thiệu Kiệt cũng biết, đối với mấy con vật nhỏ lông xù như này, có rất ít tiểu cô nương có thể chối từ, cho nên hắn ra hiệu cho thị vệ bên cạnh, để cho thị vệ tới bắt con khỉ nhỏ này. Về phần chủ nhân của con khỉ nhỏ kia có đồng ý hay không, căn bản không nằm trong suy nghĩ của hắn.

Ở biên cảnh, còn chưa có người nào dám cãi lại ý của thiếu soái cả!

. . .

"Tiểu tử, đưa con vật nhỏ kia đây!"

Một thanh âm thô bạo tục tằng truyền đến, nữ tử lầu hoa đứng quanh đó thân thể run lên, không tự chủ được co rúm vào một góc.

Đại hồ tử cùng Vân Phàm mấy người nghe tiếng nhìn qua, chỉ thấy một tên thị vệ cao lớn khôi ngô đang đi tới, vênh váo tự đắc nhìn mọi người đầy đe dọa. Người này song đình sung mãn, huyết khí như cương, trên mặt có một vết sẹo dài, nhìn rất kinh khủng dữ tợn, toàn thân tản ra khí tức máu tanh lạnh thấu xương, vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện!

Đại hồ tử chắp tay nói: "Huynh đệ, chúng ta là người của Thương Minh, kính xin chư vị đừng làm khó!"

"Ai là huynh đệ của ngươi? Ta nhổ vào!"

Thị vệ mặt sẹo hừ lạnh một tiếng, thô bạo nói: "Ngươi dám nói nhảm một câu nữa, lão tử đánh chết ngươi đem cho chó ăn!"

"Cái gì! ?"

Vương Tử Hạo cùng Ngưu Bằng đám người biến sắc, đang muốn mở miệng quát mắng, đại hồ tử vội vàng tiến lên một bước, cản trước mặt mọi người.

"Thương Minh sao? Chính là Thương Minh có nhiều tiền không có chỗ tiêu, chuyên môn dùng để truy nã người khác sao? Ha ha, thật sự có chút ý tứ. . ."

Sài Thiệu Kiệt có chút hăng hái đánh giá đại hồ tử mấy người, phất tay áo nói: "Quên đi, đưa con khỉ đây, nể mặt mũi lão bản của các ngươi, bản công tử cũng không thèm so đo với các ngươi. . ."

"Sài thiếu soái. . ."

Đại hồ tử đứng tại chỗ, chắp tay nói: "Tên tiểu tử này là vật yêu mến của huynh đệ ta, kính xin thiếu soái nể tình chúng ta thường xuyên qua lại biên cảnh, kính xin thiếu soái đừng làm khó chúng ta."

"Nể tình?"

Sài Thiệu Kiệt trên mặt lộ ra nụ cười châm biếm nói: "Thương Minh hàng năm tại biên cảnh chúng ta kiếm được không ít tình, khi đó tại sao không nói tới nể tình? Ha ha, có ý tứ, thật sự có ý tứ!"

Mặc dù Sài Thiệu Kiệt đang cười, nhưng thanh âm của hắn có mấy phần lạnh lẽo.

" Sài thiếu soái, chúng ta. . ."

"Dài dòng!"

Đại hồ tử đang định phân trần, thị vệ mặt sẹo không chút khách khí cắt lời hắn, ngay sau đó cất bước tiến lên, một quyền trực tiếp đánh tới!

"Oành!"

Bất ngờ không kịp chuẩn bị, đại hồ tử theo bản năng giơ hai tay bảo vệ mặt, lại bị một quyền đánh bay, ngã lăn xuống cuối hành lang.

"Hồ đại ca!"

"Hồ tử ca. . ."

Nữ tử Thanh Thanh vội vàng bước lên đỡ đại hồ tử, Vương Tử Hạo và Ngưu Bằng mấy người cũng vội vã chạy đến.

"Phốc!"

Một ngụm máu trào ra, sắc mặt đại hồ tử càng thêm tái nhợt!

Lực lượng thật cường đại, đại hồ tử cảm giác hai cánh tay tê đi, quả thực sắp mất đi tri giác. Hắn bất quá là nhất tinh tiên linh sư, cùng võ giả thϊếp thân chiến đấu vốn đã thiệt thòi, huống chi đối phương nói đánh là đánh, không có nửa điểm thương lượng, để cho hắn căn bản không kịp triệu hồi tiên linh của mình.

"Hắn là võ đạo đại sư! Không. . . Không nên vọng động. . ."

Đại hồ tử gọi Vương Tử Hạo và Ngưu Bằng đám người vẻ mặt đang bực tức, không ngờ một bóng người đã xông tới.

"Các ngươi, thật sự quá đáng!"

Thanh âm tức giận, mang theo một loại kiên định, là Vân Phàm!

Người khác không dám động, hắn dám!

Người khác không dám đánh, hắn dám!

Người khác không dám nói, hắn. . . Dám!

Hắn không cần biết đạo lý gì cả, không cần biết tốt xấu ra sao, thậm chí không cần quan tâm tới hậu quả. Hắn chỉ biết, đại hồ tử là bằng hữu của mình, mà giờ khắc này, bằng hữu của mình vì mình mà chịu thiệt thòi, bị người đả thương, như vậy. . . chính mình sẽ vì bằng hữu của mình lấy lại công bằng.

"Tên tiểu tử nhà quê từ đâu chạy tới, muốn tìm cái chết hay sao! Hắc hắc hắc ~~~ "

Thấy Vân Phàm xông tới, thị vệ mặt sẹo cười rống lên, nhanh chóng đánh lên, mang theo vẻ cuồng bạo vô cùng!

"Ông!"

Khí thế như núi, quyền ý bộc phát, Vân Phàm một quyền đánh thẳng, mang theo cảm xúc tức giận!

"Hừ! Dám đấu quyền với ta, quả thực là muốn chết!"

Thị vệ mặt sẹo đã từng bước qua núi đao biển máu, làm sao có thể sợ một tên tiểu tử nhà quê. Hắn cũng chỉ dùng một quyền đánh thẳng, kéo theo huyết khí bao trùm, kinh khủng âm trầm!

"Oanh —— "

Hai quyền đυ.ng vào nhau, thị vệ mặt sẹo sắc mặt bỗng đại biến! Hắn chỉ cảm thấy một ngọn núi lớn đè ép lên người, một cỗ lực lượng cứng rắn nặng nề truyền vào cánh tay, giống như một người bình thường đấm vào tấm thép vậy!

"Không thể thế được!"

Thị vệ mặt sẹo trong mắt tràn đầy kinh hãi, cả cánh tay phải đã mất đi tri giác, thân thể hoàn toàn không thể khống chế văng ngược về sau, giống như diều đứt dây!

"Oành!"

Thị vệ mặt sẹo đập mạnh vào trên tường, tạo thành vô số vết nứt!

Quyền thế như núi sập! Một quyền thật mạnh! Một quyền thật cứng!

"Phốc!"

Ý niệm trong đầu khẽ lóe lên, thị vệ mặt sẹo không thể đứng lên , trực tiếp ngất trên mặt đất, cả người chật vật vô cùng!

Ngược lại, Vân Phàm chỉ lui mấy bước, cũng không có gì đáng ngại, chẳng qua vẻ tức giận chưa tan.

"Chi chi ~~~ "

Tiểu bạch viên xù lông, hướng về phía thị vệ mặt sẹo kêu gào hung ác.

". . ."

Hoa lầu trở nên trầm mặc, chung quanh yên tĩnh không tiếng động!

Công Tây Tu Văn cùng Sài Thiệu Hùng đồng thời dừng tay, nhìn Vân Phàm đầy kinh ngạc!

Nụ cười trên mặt Sài Thiệu Kiệt biến mất, vẻ mặt có chút cứng ngắc.

Nam trang thiếu nữ cảm thấy kinh ngạc, trong mắt chớp động tia sáng hưng phấn .

Đại hồ tử đám người cũng cảm thấy quá khó tin, tiểu tử này một tháng trước không phải vừa trở thành võ sư hay sao? Khi đó thậm chí cả quyền ý còn chưa ngưng tụ, hôm nay mới một tháng trôi qua, tiểu tử này có thể dùng một quyền đánh bay võ đạo đại sư, chuyện này quá mức quỷ dị rồi!

"Cả người tinh khí như luyện, huyết khí như nước thủy triều. . . Rõ ràng chỉ có tu vi võ sư, nhưng quyền ý ngưng thực, thần quang nội liễm, rõ ràng đã lĩnh ngộ võ đạo ý chí, có tiềm chất trở thành võ đạo tông sư! Ha ha, có chút ý tứ. . ."

Sài Thiệu Kiệt lẩm bẩm một mình, mặc dù ngoài ý muốn, nhưng không để Vân Phàm trong lòng. Đừng nói đối phương chỉ là võ sư lĩnh ngộ võ đạo ý chí, cho dù thật sự là võ đạo tông sư thì thế nào? Hắn có ít nhất trên trăm phương pháp để gϊếŧ chết đối phương!

Về phần hộ vệ mặt sẹo đang chết ngất trên mặt đất , Sài Thiệu Kiệt chẳng qua nhẹ khẽ liếc mắt một cái, không thèm để ý: "Tiểu tử kia, ngươi giỏi lắm, lại có thể đem mặt sẹo một quyền đánh ngất, lại có tông sư tiềm chất, miễn cưỡng có tư cách trở thành hộ vệ của ta. . ."

"Kiệt ca ca!"

Sài Thiệu Kiệt đang chuẩn bị thu Vân Phàm thành thủ hạ của mình, nam trang thiếu nữ đột nhiên chen lời nói: "Kiệt ca ca, ngươi đã có nhiều võ giả làm thủ hạ như vậy, không bằng đem người này cho cho ta đi, nhìn dáng vẻ của hắn thật sự rất lợi hại , nếu như đem vào l*иg thú, nhất định có thể kiên trì trên một canh giờ đó."

"Việc này. . ."

Sài Thiệu Kiệt tự nhiên sẽ không trái ý của thiếu nữ này, cho nên ra vẻ hào phóng nói: "Nếu Lạc Lạc mở miệng, vậy đem tiểu tử này cho ngươi đi, hi vọng hắn không làm cho ngươi mất vui."

"Ừ."

Nam trang thiếu nữ lộ vẻ vui vẻ, không biết từ nơi nào lấy ra một cái vòng thú màu vàng, ném qua chỗ Vân Phàm: "Tên kia, mau đem vòng thú này đeo vào cổ, sau này ngươi chính là đấu nô của bản công tử, cần phải hăng hái phấn đấu vì bản công tử nha!"

Hai người nói chuyện với nhau không hề kiêng nể gì cả, mọi người chung quanh nghe được cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Hai câu ba lời đã quyết định vận mệnh của người khác, đây chính là quyền thế hay sao? Nhất là thiếu nữ tên là Lạc Lạc kia, bên dưới bề ngoài ngây thơ lại chính là một trái tim độc ác.

Thêm Bình Luận