Tiếng rút đao liên tục vang lên. Tất cả các vị khách kinh ngạc nhìn về phía Trương Ly Nhi. Bọn họ đã sớm nghe nói tính tình Trương Ly Nhi này vô cùng nóng nảy. Nhưng với cảnh tượng bây giờ, đây đâu chỉ là tính tình nóng nảy chứ! Lấy vũ khí ra? Bọn họ là muốn sống mái với Thiên Lang Tông à?
Mộ Dung Lục Quang thấy Trương Ly Nhi rút đao thì gương mặt cứng đờ. Mộ Dung Lục Quang hiểu rõ, Trương Ly Nhi rút vũ khí ra không phải là nhắm vào mình, mà nhằm vào tà ma ở đây. Nàng muốn ra tay trước.
Bái đường? Trương Ly Nhi nàng căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện bái đường, chỉ làm ra vẻ thôi, mình còn tưởng thật?
- Đại sư huynh, hay là thôi đi, chuyện chính quan trọng hơn, bắt đầu đi!
Tôn Tùng đau khổ nói.
Đã chẳng thể bái đường, vẫn nên nhanh chóng gϊếŧ tà ma đi!
Mộ Dung Lục Quang buồn bực liếc nhìn Vương Khả và U Nguyệt công chúa gần đó. Đều tại bọn họ, bằng không tất cả mọi chuyện hôm nay đều nằm trong lòng bàn tay của mình rồi, sao có thể xảy ra chuyện này chứ?
- Đóng kín sơn môn, chuẩn bị ra tay!
Mộ Dung Lục Quang hét lớn một tiếng.
- Rầm!
Sơn môn Thiên Lang Tông vọng tới một tiếng động lớn, sơn môn ầm ầm đóng lại. Vào giờ phút này, bất kỳ ai cũng không ra được.
Vương Khả chuẩn bị chạy trốn lộ ra vẻ mặt mờ mịt. Nguy rồi, không ra được?
Các đệ tử Thiên Lang Tông còn rút đao kiếm ra.
Các vị khách ngạc nhiên.
- Tình huống gì vậy? Không bái đường nữa à? Nhà trai, nhà gái thật sự muốn sống mái với nhau sao?
Một người khách mờ mịt nói.
Không phải vừa rồi còn tốt lắm à? Sao cả hai bên đều rút vũ khí ra? Kim Ô Tông, Thiên Lang Tông? Còn đóng cửa không cho đi?
- Hai vị, xin bớt giận!
Một người khách tiến lên khuyên can.
Nhưng trong phút chốc, người khách này nhìn thấy Mộ Dung Lục Quang, Trương Ly Nhi tuyệt đối không chỉ đao kiếm về phía nhau, mà chỉ đao kiếm về phía mình và một đám khách khứa. Người khách này cũng sợ tới ngây người. Ta chỉ muốn làm người hòa giải cho các ngươi thôi, sao các ngươi lại muốn gϊếŧ ta?
- Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?
- Ta là khách được các ngươi mời tới đấy!
- Các ngươi thậm chí muốn gϊếŧ cả người hòa giải à?
Các vị khách sợ hãi kêu lên.
Vương Khả đứng gần đó thấy vậy cũng choáng váng không thể hiểu nổi:
- Bản thân không thành hôn được lại muốn gϊếŧ người diệt khẩu, ngay cả khách mời tới cũng không tha à? Đệ tử tiên môn đều điên cuồng mất trí như vậy sao?
Ở quảng trường Đông Lang Điện trong Thiên Lang Tông!
Hiện trường vốn phải là đám cưới ngọt ngào lại biến thành giương cung bạt kiếm. Nhà trai, nhà gái cùng nhau cầm lấy đao kiếm muốn gϊếŧ chết khách mời sao? Người được Vương Khả dẫn tới đều kinh ngạc nhìn trân trối. Mình đi theo gia chủ ngang dọc Thập Vạn Đại Sơn nhiều năm, cũng không dám diễn như thế đâu. Đây là tình huống gì vậy?
Các vị khách đều cầm lấy pháp bảo và binh khí của mình, ai nấy trợn trừng mắt không sao hiểu nổi.
- Mộ Dung Lục Quang, các ngươi làm gì vậy?
- Trương Ly Nhi, chúng ta tới tham gia đám cưới của các ngươi, các ngươi không thể bái đường được thì tìm chúng ta trút giận làm gì?
Các vị khách đều phẫn nộ mắng.
Trương Ly Nhi không còn nóng nảy nữa, nhìn khách khứa xung quanh và cười lạnh:
- Các vị không cần đóng kịch nữa. Cửa sơn môn Thiên Lang Tông cũng đã đóng kín, các ngươi tưởng có thể chạy thoát được sao?
- Trương Ly Nhi, đệ đệ của ngươi bị Thiên Lang Tông hại, ngươi không gây rắc rối cho Mộ Dung Lục Quang, lại muốn làm gì?
Một vị khách quát.
- Hừ, đệ đệ của ta bị thương, sau này ta sẽ tự mình tìm Thiên Lang Tông đòi bồi thường. Còn các ngươi vẫn muốn diễn nữa sao? Các ngươi muốn ta và Mộ Dung Lục Quang chỉ ra từng người một à? Đám tà ma!
Trương Ly Nhi quát lạnh.
Tiếng quát này chợt làm cho các vị khác yên lặng. Một số vị khách lập tức biến sắc, giống như bị phát hiện ra bí mật nào đó. Ai nấy đều có vẻ hơi bối rối. Một nửa số khách khác lại kinh ngạc nghi ngờ. Nàng ta nói vậy là có ý gì?
- Tà ma?
Vương Khả đứng cách đó không xa chợt chấn động.
- Ma Tôn đúng là có thủ đoạn tốt. Hừ, bây giờ mới bao nhiêu năm, đã cho đám tà ma các ngươi ẩn nấp vào trong các tiên môn lớn. Nếu không phải Thiên Lang Tông vẫn theo dõi các tiên môn, cũng không thể biết được các ngươi đã chiếm vị trí quan trọng trong các tiên môn. Hừ, lần này Kim Ô Tông ta cùng Thiên Lang Tông sẽ thay trời hành đạo, chém yêu diệt ma!
Trương Ly Nhi gào to.
Đồng thời, nàng chém ra một đao. Đao cương mười trượng từ trên cao hạ xuống, chém về phía một vị khách.
- Trương Ly Nhi, có phải ngươi có hiểu lầm gì không?
Có vị khách lo lắng nói.
- Ầm!
Một vị khách vội vàng dùng kiếm đỡ lấy đao cương đang chém mạnh xuống người.
Toàn thân Trương Ly Nhi phát ra ánh sáng màu đỏ cực mạnh. Lực đao cương càng lúc càng lớn, có thể thấy đã sắp gϊếŧ chết vị khách này rồi.
- Trương Ly Nhi, ngươi thật quá đáng!
Các vị khách mắng.
Vào lúc này, người khách bị trường đao của Trương Ly Nhi chém xuống cuối cùng đã không chịu nổi lực lượng này, gương mặt đột nhiên bắt đầu vặn vẹo, sau đó trên người xuất hiện khí đen cuồn cuộn. Đồng thời, hai mắt dần đỏ ngầu, trong miệng xuất hiện đôi răng nanh sắc bén.
- Gào!
Vị khách hóa ma này rống to một tiếng, hình như còn muốn giãy giụa.
- Chết đi!
Trương Ly Nhi gào to.
- Ầm!
Đao cương khủng khϊếp ầm ầm chém xuống, vị khách hóa ma lập tức bị chém thành mấy mảnh, máu tươi văng ra khắp nơi. Đồng thời, một ánh sáng màu vàng từ trong cơ thể tà ma đã chết tràn vào trong cơ thể Trương Ly Nhi.
- Ánh sáng màu vàng của công đức? Đây… đây… đây thật sự là tà ma à?
Có vị khách sợ hãi kêu lên.
- Đám khách khứa các ngươi phải cẩn thận, có một nửa số người bên cạnh các ngươi đều là tà ma!
Trương Ly Nhi cười dữ tợn nói.
- Cái gì?
Các vị khách biến sắc, đề phòng lẫn nhau.
- Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Ra tay đi! Hôm nay, các ngươi hãy chém yêu diệt ma, thay trời hành đạo!
Trương Ly Nhi kêu lên.
- Vâng!
Các đệ tử Kim Ô Tông lập tức hưng phấn hô to.