Chương 44: Thật Là Loạn (2)

Ánh mắt của mọi người nhìn về phía tân nương, trên trán Vương Khả toát ra mồ hôi, nhưng trải qua vô số làn lừa gạt, phi, là vô số kinh nghiệm trường đời, để Vương Khả nhanh chóng áp chế bối rối trong lòng.

Không thể hoảng, không thể hoảng, diễn không được cũng phải diễn, nhân sinh không phải là một vở kịch sao?

- Mộ Dung Lục Quang, ngươi còn không biết xấu hổ hỏi chúng ta là ai? Chúng ta là ai, trong lòng ngươi không biết sao?

Vương Khả gào to.

Mộ Dung Lục Quang nhíu mày, không hiểu vì sao Vương Khả hô có khí thế như vậy.

- Công chúa, đến, để ta mở khăn cô dâu, ngươi cẩn thận nhìn tên bạc tình bạc nghĩa kia!

Vương Khả lập tức xốc khăn đội đầu của U Nguyệt công chúa lên.

Đã không giấu được, vậy không giấu nữa.

Khăn đội đầu vừa mở, tất cả quan khách đều hít một hơi khí lạnh.

- Đây là ai? Thật xinh đẹp!

- Hắn xưng hô nàng là công chúa, vừa rồi lại hỏi Mộ Dung Lục Quang thái độ về U Nguyệt công chúa, nàng sẽ không phải là...

- U Nguyệt công chúa?

- U Nguyệt công chúa thật đẹp, vừa rồi ai nói nàng xấu xí?

- Mắt Mộ Dung Lục Quang bị mù sao? Cái này cũng gọi xấu xí?

Quan khách bốn phía sợ hãi thán phục.

Mộ Dung Lục Quang cũng là lần đầu tiên nhìn thấy U Nguyệt công chúa trang điểm xinh đẹp như vậy, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.

- U Nguyệt công chúa?

Trương Ly Nhi ngạc nhiên nói.



Trương Ly Nhi cũng cực kỳ xinh đẹp, nhưng lần này U Nguyệt công chúa mặc sườn xám, lại có tiểu biểu muội trang điểm, vì vậy dung mạo áp qua Trương Ly Nhi một đầu.

- Công chúa, ngươi thấy được không? Ngươi nghe rõ ràng chưa? Chúng ta nói, ngươi không tin! Mộ Dung Lục Quang, hắn thay lòng! Ngươi bốc lên nguy hiểm tính mạng, đi qua Thập Vạn Đại Sơn tìm Mộ Dung Lục Quang, ngươi nói chúng ta lừa ngươi, ngươi nói Mộ Dung Lục Quang sẽ không thay lòng, dù cho là đại hôn hôm nay, cũng không phải bản ý của hắn. Ngươi không tiếc hạ mình, giả mạo Trương Ly Nhi, chính là muốn thử lòng Mộ Dung Lục Quang, cho Mộ Dung Lục Quang một kinh hỉ! Thế nhưng ngươi thấy chưa? Lừa đảo, Mộ Dung Lục Quang, hắn là lừa đảo, hắn là loại cặn bã!

Vương Khả chỉ Mộ Dung Lục Quang mắng.

Vương Khả chiếm đạo nghĩa, lấy lấy thân phận khổ chủ làm khó dễ, lập tức chiếm được các quan khách đồng tình. Si tình lại bị vô tình tổn thương, U Nguyệt công chúa thật đáng thương.

Mộ Dung Lục Quang sầm mặt lại, mình bị mắng? Nhưng vì sao mình không cách nào phản bác?

U Nguyệt công chúa giả mạo Trương Ly Nhi, thì ra là si tình với ta, muốn cho ta một kinh hỉ? Nhưng ngươi cũng không thể ở thời điểm này nha, như vậy bảo ta xử lý thế nào?

Ngươi lặng lẽ tới, ta nể tình dung mạo của ngươi, cũng có thể thu ngươi làm nhị phòng, hiện tại ta làm sao xuống đài?

- Công chúa, ngươi đừng khóc, hắn yêu người khác, nơi này đã không phải địa phương chúng ta nên ở, chúng ta đi, chúng ta rời khỏi nơi này, sẽ không bao giờ quay lại nữa, chúng ta đi!

Vương Khả tức giận muốn dẫn U Nguyệt công chúa rời đi.

Mặc dù là Vương Khả nói, nhưng tất cả mọi người lại cảm giác đây là ý tứ của U Nguyệt công chúa.

- Ngươi là ai? Ngươi lại nắm tay U Nguyệt công chúa, còn ôm nàng? Ngươi là ai?

Mộ Dung Lục Quang sầm mặt lại.

Lúc này mọi người mới phản ứng lại, đúng nha, ngươi một đại nam nhân, sao lại ôm ấp công chúa? Ngươi là gian phu của công chúa sao? Công chúa đã có gian phu, sao còn có thể si tình Mộ Dung Lục Quang? Ngươi là trêu đùa chúng ta sao?

- Ta? Ta là hảo tỷ muội của công chúa! Công chúa bị ngươi khi nhục, không kìm chế được nỗi nòng. Ngươi vứt bỏ công chúa cưới Trương Ly Nhi, bây giờ còn muốn làm khó dễ nàng? Ta xem thường nhất chính là đám xú nam nhân các ngươi, ăn trong chén nhìn trong nồi, cặn bã, lừa đảo!

Vương Khả bắt lan hoa chỉ, ngữ điệu trở nên ẻo lả.

Ngữ khí của Vương Khả biến hóa, trong nháy mắt làm cho tất cả mọi người giật mình, con mắt trừng tròn vo. Hảo tỷ muội? Chúng ta là xú nam nhân? Còn có lan hoa chỉ thanh tú kia? Chẳng lẽ ngươi là... mẹ nó, ghê vãi đái.

Đám quan khách:

- ...

Mộ Dung Lục Quang:



- ...

U Nguyệt công chúa ở trong ngực Vương Khả, nghe Vương Khả nói năng ẻo lả, cũng không khỏi bật cười. Cũng may mặt ghé vào trong ngực Vương Khả, người khác không phát hiện tiếng cười của U Nguyệt công chúa. Bất quá thấy Vương Khả vì mình giả bê đê, chẳng biết tại sao trong lòng U Nguyệt công chúa không còn bi thương nữa.

Bị Mộ Dung Lục Quang phản bội, để U Nguyệt công chúa triệt để nhận rõ người này, đồng thời được Vương Khả bảo hộ ở trong ngực, trong lòng lại cảm thấy ấm áp.

Tỷ muội của công chúa? Mặc dù Mộ Dung Lục Quang biết ý nghĩa, nhưng nhìn thế nào cũng thấy là lạ.

- Đi, chúng ta đi! Không nên ở địa phương thương tâm này nữa!

Vương Khả ôm U Nguyệt công chúa, quay đầu rời đi.

Mộ Dung Lục Quang, đệ tử Thiên Lang Tông, đám quan khách tựa hồ còn chưa tỉnh táo lại, thế mà không có người đi cản, cứ như vậy, thần sắc cổ quái nhìn Vương Khả ôm U Nguyệt công chúa nghênh ngang rời đi.

Trong lòng Vương Khả may mắn, mẹ nó, nguy hiểm quá! Đều do tên hỗn đản Trương Chính Đạo kia, đến bây giờ còn không gõ chuông. Đi mau, đi mau, ở trước khi bọn hắn kịp phản ứng lại, nhanh chóng rời đi.

Đội ngũ đưa dâu của Vương Khả cứ như vậy ngênh ngang rút lui.

- Chờ đã! Không cho phép đi, đệ đệ của ta đâu?

Trương Ly Nhi trợn mắt hỏi.

- Đệ đệ của ngươi? Trương Thần Hư?

Mộ Dung Lục Quang nhíu mày.

Thần sắc của các quan khách cũng khẽ động. Đúng vậy, U Nguyệt công chúa không phải Trương Ly Nhi, như vậy Trương Thần Hư trước đó nằm dưới đất ăn vạ cũng không phải thật.

Vậy Trương Thần Hư thật đâu? Chẳng lẽ là...

Mọi người nghĩ đến nam tử bị Thiên Lôi Tru Ma Trận đánh cháy đen, nam tử kia tự xưng Trương Thần Hư, đáng tiếc không ai tin tưởng, còn bị Thiên Lang Tông dùng sét đánh hấp hối, chẳng lẽ hắn là...

- Không nên hỏi ta, ngươi hỏi đệ tử Thiên Lang Tông đi, là bọn hắn chủ động đánh đệ đệ của ngươi, người còn ở trên tay bọn họ. Việc này không liên quan gì đến chúng ta!

Vương Khả rũ sạch liên quan, muốn ôm U Nguyệt công chúa rời đi.