- Vương huynh, ngươi không nên ác như vậy?
Trương Chính Đạo hoảng sợ nói.
- Yên tâm, ngươi da dày, chịu đựng được, hơn nữa công phu chạy trốn nhất tuyệt, loại chuyện nhỏ nhặt này, ngươi có thể làm được!
Vương Khả an ủi.
- Ta làm không được đâu!
Trương Chính Đạo cầu xin.
Đây là đắc tội với toàn bộ Thiên Lang Tông, mặc dù Thiên Lang Tông Chủ sẽ bảo hộ U Nguyệt công chúa, nhưng hắn sẽ không bảo hộ ta, đến lúc đó bị Thiên Lang Tông truy sát, mình không phải sẽ kết thúc sao?
- Chậm chạp không chịu đáp ứng, có phải là vì không thấy chỗ tốt gì hay không?
Vương Khả cau mày nói.
- Ách? Còn có chỗ tốt?
Ánh mắt của Trương Chính Đạo sáng lên.
- Vòng tay trữ vật của Trương Thần Hư kia, tất cả mọi thứ bên trong về ngươi, ta chỉ cần vòng tay trữ vật không là được, như thế nào?
Vương Khả dụ dỗ.
- Vương huynh, ha ha, vì U Nguyệt công chúa, không phải là cảnh báo diệt tông sao? Bao ở trên người ta! Ha ha ha!
Trương Chính Đạo cười hì hì.
Trương Chính Đạo trở mặt, Vương Khả sớm đã thành thói quen rồi.
- Chính ngươi nói đó! Nếu tới giữa trưa không gõ vang, chúng ta sẽ lộ tẩy, nếu chúng ta lộ tẩy, ta sẽ bóp nát mệnh căn của ngươi!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Ách!
Khuôn mặt của Trương Chính Đạo cứng lại:
- Không bằng...
- Gõ cái chuông mà thôi, rất dễ dàng!
Vương Khả an ủi Trương Chính Đạo.
Trương Chính Đạo còn muốn nói điều gì, nhưng Tôn Tùng đã an bài nhân thủ đến, dẫn hắn du lịch khắp Thiên Lang Tông.
Vương Khả và đội ngũ đưa dâu thì ở tiểu viện chờ đợi.
- Vương Khả? Vừa rồi sao ngươi không để Mộ Dung ca ca tới gặp ta?
Trong kiệu hoa, U Nguyệt công chúa bực bội nói.
Tuy nói Vương Khả mang theo mình lẫn vào Thiên Lang Tông, nhưng sao không để cho mình sớm nhìn thấy Mộ Dung Lục Quang, còn phải chờ tới khi nào?
- Công chúa, quá trình đám cưới là trước khi bái đường, tân nương tân lang không thể gặp mặt, ta có thể bộc lộ thân phận của ngươi, buộc Mộ Dung Lục Quang biết ngươi đã đến, nhưng vạn nhất Mộ Dung Lục Quang không nguyện đến thì sao?
Vương Khả cười khổ nói.
- Sẽ không, hắn nhất định sẽ gặp ta!
U Nguyệt công chúa cắn môi.
- Vạn nhất thì sao? Vạn nhất chúng ta thất sách, ta có thể liều mình bồi công chúa, nhưng ngươi xem đám thủ hạ của ta, bọn họ đều có gia đình, có vợ có con, bọn họ bốc lên nguy hiểm tính mạng theo ngươi diễn kịch, ngươi không thể trơ mắt nhìn bọn hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?
Vương Khả cười khổ nói.
U Nguyệt công chúa trầm mặc.
- Chờ một chút đi, ngươi yên tâm, ta nói sẽ bảo hộ ngươi chu toàn, bình an giao ngươi cho Thiên Lang Tông Chủ, thì nhất định làm được, đến lúc đó ngươi nhất định có thể tìm Mộ Dung Lục Quang đối chất! Hiện tại kiên nhẫn chờ một chút đi!
Vương Khả khuyên nhủ.
Vương Khả không khuyên không được, năng lực hố đồng đội của U Nguyệt công chúa, hắn đã được kiến thức rồi, không động viên tiểu tổ tông này, đồng đội là thần cũng sẽ bị nàng hố chết!
- Tốt, vậy được rồi!
U Nguyệt công chúa cố gắng nhịn xuống.
…
Thiên Lang Tông, trong một sơn cốc.
Một nam tử tướng mạo tuấn lãng, khôi ngô thẳng tắp, một tay nắm vỏ kiếm, một tay nắm chuôi kiếm, nhắm mắt, tựa như đang cảm ứng cái gì, cả người hiện ra tư thế rút kiếm.
Lúc này, một tia chớp từ trên trời giáng xuống, chính là loại lôi điện lúc trước đánh choáng Trương Thần Hư.
Lôi điện giống như thiên uy, thế như chẻ tre, như muốn trong nháy mắt chém nam tử thành hai khúc.
Cũng trong nháy mắt đó, nam tử khôi ngô mở mắt, trong tay rút kiếm.
Ngâm!
Một đạo kiếm quang chiếu sáng toàn bộ sơn cốc, nhanh chóng đón lấy tia lôi điện kia, đệ tử Thiên Lang Tông khác cảm thấy chói mắt, cái gì cũng không thấy rõ.
Đợi ánh mắt khôi phục, trường kiếm của nam tử khôi ngô đã vào vỏ.
Oanh!
Chỉ thấy mặt đất dưới chân nam tử bị sét đánh, nổ ra hai cái lỗ lớn.
Trong mắt nam tử khôi ngô lóe lên vẻ hài lòng.
- Đại sư huynh, Tru Ma Bạt Kiếm Thuật của ngươi càng ngày càng lợi hại! Ngay cả lôi điện cũng có thể chém thành hai nửa?
Tôn Tùng kinh hãi đi tới.
Thiên Lang Tông đại sư huynh, Mộ Dung Lục Quang!
- Kiếm của ta, còn cần ngươi nói? Khách khứa đến thế nào rồi?
Mộ Dung Lục Quang nhìn về phía Tôn Tùng.
- Đến một nửa, đã bị chúng ta mật thiết giám thị, tất cả còn không rõ ràng mục đích của đám cưới lần này! Đợi đến giữa trưa, hẳn là cơ bản đều sẽ đến!
Tôn Tùng cung kính nói.
Mộ Dung Lục Quang nhắm hai mắt lại:
- Tốt, không uổng công Thiên Lang Tông ta giám sát Thập Vạn Đại Sơn lâu như vậy, ghi chép từng tà ma ẩn núp, một lần hốt gọn đám tà ma này! Một tên cũng không để lại!
- Vâng, đại sư huynh bày mưu nghĩ kế, một chút tà ma, đều là khô quỷ dưới kiếm của đại sư huynh mà thôi! Chỉ là hơi tiện nghi Kim Ô Tông!
Tôn Tùng cau mày nói.
- Tiện nghi? A, không phải Kim Ô Tông cũng đưa tới một đại sư tỷ sao?
Mộ Dung Lục Quang đắc ý nói.
- Đại sư huynh, không phải nói lần này chỉ là diễn kịch với Trương Ly Nhi, mời tà ma tiềm phục ở trong các đại tiên môn đến, sau đó một mẻ hốt gọn sao? Trương Ly Nhi kia và đại sư huynh thành hôn, chỉ là diễn kịch mà thôi?
Tôn Tùng ngạc nhiên nói.
- Diễn kịch? Giả không thể thành thật sao? Lần này tru ma, ngươi biết sẽ có bao nhiêu công đức không? Làm sao có thể tiện nghi Kim Ô Tông? Nếu Trương Ly Nhi phối hợp, để ta cưới vào cửa! Ta còn có thể chia cho bọn hắn một chút!
Mộ Dung Lục Quang cười nói.
- Đại sư huynh anh minh, Trương Ly Nhi kia rất có thể là nữ nhi của Kim Ô Tông Chủ, lần này nếu như đại sư huynh tru ma thành công, còn có thể mượn cơ hội được Kim Ô Tông ủng hộ, một hòn đá ném hai chim!
Tôn Tùng bội phục nói.
Mộ Dung Lục Quang cười đắc ý:
- Tôn Tùng, nghe nói Trương Ly Nhi đến sớm?
- Vâng, Trương Ly Nhi vừa mới tới, ở ngoài sơn môn gặp mai phục, ta phỏng chừng là Trương Ly Nhi cố ý, đến đây thăm dò hư thực, người mai phục đã bị chúng ta bắt lại!
Tôn Tùng cung kính nói.
- Vậy sao?
- Lần này chúng ta mời khách khứa trong Thập Vạn Đại Sơn, có một nửa là tà ma tiềm phục ở trong các tiên môn, rất nhiều tà ma bỗng nhiên tụ tập.